Nghe Á Dục Cổ Lệ nói thế, Nguyệt Băng lấy thủy linh châu đưa ra trước mặt. Á Dục Cổ Lệ liền dùng sóng tinh thần tác dụng lên nó. Một vòng hào quang màu xanh phát sáng ra từ thủy linh châu. Trên thân thủy linh châu bắt đầu xuất hiện các ám văn. Không, phải nói là bản đồ. Nhưng nó rất loằng ngoằng và phức tạp. Thấy Nguyệt Băng nhìn chằm chằm thủy linh châu nghiền ngẫm, Á Dục Cổ Lệ nói:
\- Đừng để tâm đến nó. Bản đồ đã được khắc thẳng vào sóng tinh thần của ta. Nó là chìa khóa để mở cánh cửa tới Thánh địa mà thôi.
Biết được điều đó, Nguyệt Băng thu thủy linh châu vào trong áo. Hai người bắt đầu dưới sự dẫn đường của Á Dục Cổ Lệ đi tới Thánh địa. Á Dục Cổ Lệ cứ đi thẳng về phía Nam. Đi không biết bao nhiêu lâu, Nguyệt Băng đột nhiên để ý rằng ánh sáng dưới đại dương này càng ngày càng tối. Nếu không có ánh sáng phát ra từ thủy linh châu thì có lẽ đã là một mảnh tối đen như mực. Cứ tiếp tục đi về phía trước cho tới khi ánh sáng của đại dương một lần nữa xuất hiện.
Nguyệt Băng đánh giá xung quanh. Đây là một nơi tràn đầy những viên lam pha lê. Chúng nó tạo thành một cánh cửa vững chắc cho lối đi đằng sau. Nhìn thấy pha lê, theo bản năng Nguyệt Băng nghĩ tới con hồ ly tham ăn Tiểu Ly. Nếu nó thấy cái này chắc là đã ôm chặt cánh cửa không bỏ. Đáng tiếc, tấm lam pha lê to như vậy lại còn gắn chặt với mọi thứ xung quanh, Nguyệt Băng cũng chẳng thể đem nó vào không gian.
Tham ăn Tiểu Ly : ...
Á Dục Cổ Lệ đi đến phía cánh cửa, cắt đầu ngón tay nhỏ một giọt máu lên . Tiếp đến kêu Nguyệt Băng đến gần. Càng đến gần cửa Nguyệt Băng càng cảm nhận rõ sự dao động của thủy linh châu. Nó rung lắc dữ dội như muốn thoát khỏi áo Nguyệt Băng. Và khi đến trước cửa thì nó phát ra ánh hào quang màu lam xinh đẹp. Cánh cửa trùng điệp mở ra, lộ ra khung cảnh bên trong.
Sau cánh cửa là một chuỗi đường hầm tối tăm. Khi bước vào đó, cánh cửa pha lê đằng sau lưng cũng khép lại. Vụt một cái, cả đường hầm sáng bừng lên bởi những viên dạ minh châu. Đi thông suốt qua dãy đường hầm dài đằng đẵng, Nguyệt Băng và Á Dục Cổ Lệ cũng đến nơi gọi là Thánh địa.
Chỉ liếc mắt một cái, Nguyệt Băng đã nhìn thấy chính giữa Thánh địa là một quả cầu làm từ hồng san hô uốn lượn mà thành. Nhìn từ bên ngoài thì không thể thấy được bên trong có thứ gì. Quả nhiên là lớp vỏ bọc cứng rắn. Bên cạnh là một tảng đá hình cây đàn mà những lá tảo, rong biển mọc trên đó làm dây đàn. Những chú cá bơi qua bơi lại chính là người đánh đàn. Vậy thì lớp vỏ ngọc trai màu hồng xinh đẹp chắc chắn nằm trong quả cầu hồng san hô.
Nguyệt Băng tiến đến phía trước quan sát quả cầu. Chẳng lẽ phải phá bỏ lớp san hô này thì mới có thể lấy được thân thể nàng ấy. Như thấu được suy nghĩ của Nguyệt Băng, Á Dục Cổ Lệ tiến đến nói:
\- Đừng, hồng san hô cũng là một sinh vật biển. Nó có linh tính. Hãy để ta thử giao tiếp với nó xem.
Nói xong Á Dục Cổ Lệ liền đưa tay chạm vào hồng san hô rồi nhắm mắt lại. Giữa họ hình như có sự liên kết kì lạ. Một lát sau, hồng san hô từ từ mở rộng ra, lộ ra bên trong một nữ nhân ngủ say trên chiếc giường bằng vỏ ngọc trai màu hồng.