Á Dục Cổ Lệ cân nhắc kĩ rồi mới nói:
\- Nơi mà ngươi nói đến có khả năng ở tại Đáy biển đen và Thánh địa của Giao Nhân quốc chúng ta. Ta có thể giúp ngươi đến Thánh địa.
Nguyệt Băng nhìn thẳng vào mắt Á Dục Cổ Lệ, xác định những gì nàng ta nói là thật thì gật đầu.
\- Được, thành giao.
Hai người lấy một giọt máu ở đầu ngón tay lập ra huyết khế. Như vậy đối phương đều có thể yên tâm, không lo mình bị lừa.
Lấy Nghịch Thiên trong không gian ra, Nguyệt Băng giơ cao kiếm lên chém xuống. Oành... Bọt nước văng tung toé. Nước biển như bị chém ra làm hai. Sóng linh lực dao động mãnh liệt. Và đương nhiên cánh cửa phòng giam đã bị văng ra xa. Á Dục Cổ Lệ kinh ngạc. Nàng ta thật mạnh. Nếu có nàng ta trợ giúp, việc thoát khỏi đây và nói ra chân tướng chỉ là chuyện dễ. Không còn cánh cửa ngăn cản, Á Dục Cổ Lệ bơi lại gần Nguyệt Băng, cúi đầu cảm ơn.
Hai người không nán lại mà rời đi. Khi đi qua vài nhà giam, Á Dục Cổ Lệ đột nhiên dừng lại. Theo ánh mắt của nàng ta, Nguyệt Băng phát hiện nơi dừng lại chính là trước phòng giam giam giữ các lam giao nhân khác. Thấy Á Dục Cổ Lệ, những tù nhân đó rất kích động. Khuôn mặt tối tăm không ánh sáng nở nụ cười. Có giao nhân còn rơi nước mắt. Bọn họ chỉnh tề đứng dậy, nói gì đó nhưng Nguyệt Băng không hiểu.
Á Dục Cổ Lệ quay qua nhìn Nguyệt Băng. Đôi mắt đã hơi hồng. Giọng điệu nhỏ nhẹ cầu xin:
\- Cầu xin ngươi, cứu, cứu bọn họ. Ta, ta có thể, có thể...
Á Dục Cổ Lệ nói không ra lời. Muốn nói cho nàng ta ma tinh nhưng nó vốn dĩ nằm trong tay Nguyệt Băng. Muốn nói cho vinh hoa phú quý nhưng một công chúa bị nhốt như nàng còn không biết có thể lấy lại thân phận không thì lấy tư cách gì mà hứa hẹn?
Nguyệt Băng giật mình khi thấy ánh mắt đỏ hoe của nàng ta. Nàng chưa từng thấy Á Dục Cổ Lệ như thế. Dù bị nhốt, vị công chúa đó vẫn kiêu ngạo, sống lưng thẳng tắp. Nhưng bây giờ lại khóc, hèn mọn mà cầu xin người khác.
\- Bọn họ là ai?
\- Là thân nhân của ta.
Thân nhân? Hai chữ này đánh sâu vào lòng Nguyệt Băng. Nàng cũng từng bất lực như vậy nhìn thân nhân của mình bị sát hại. Á Dục Cổ Lệ của bây giờ chính là nàng của quá khứ. Nguyệt Băng im lặng một lúc. Sau đó đột nhiên nói:
\- Ngươi rất may mắn.
Phải, rất may mắn. May mắn vì họ không chết mà chỉ bị nhốt. May mắn vì đã gặp đúng người và may mắn vì các ngươi đã được cứu.
Á Dục Cổ Lệ nghe mà chẳng hiểu gì. Nhưng khi thấy Nguyệt Băng lấy Nghịch Thiên kiếm ra. Nàng biết, Nguyệt Băng đã đồng ý với thỉnh cầu của mình.
\- Cảm ơn.
Vì đã xuất hiện vào lúc tôi sắp tuyệt vọng. Vì đã cứu lấy họ dù điều đó không có trong huyết khế của chúng ta. Á Dục Cổ Lệ yên lặng bổ sung trong lòng.
Nguyệt Băng dẫn đầu bước ra khỏi nhà giam. Khi đi đến cửa, nàng quay lại nói:
\- Hãy để họ quay lại Giao Nhân quốc trước. Những kẻ kia đã bị ta xử lý. Tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì. Ta cần cô đưa ta tới Thánh địa trước. Nếu tìm được nơi đó, ta sẽ trả lại Thủy linh châu.
Đợi cho đám giao nhân kia đi hết, Á Dục Cổ Lệ mới đến chỗ Nguyệt Băng.
\- Bản đồ tới Thánh địa nằm trên ma tinh của ta. Ta phải tác dụng sóng tinh thần vào nó thì mới hiện ra. Chính vì thế mà Á Dục Khả Nhân và cha nàng ta mới không phát hiện.