Tuyệt Thế Thiên Tài Phúc Hắc Phi

Chương 68: Căn bệnh khó bỏ



Nữ nhân ngủ say đó không cần nghĩ Nguyệt Băng cũng biết đó là nàng ấy trong miệng của lão tổ. Bởi khuôn mặt giống như đúc trong bức tranh đó. Nếu nói về điểm khác biệt thì duy chỉ có vẻ mặt nàng ấy bây giờ thiếu một phần ngạo khí, nhiều một phân u buồn.

Á Dục Cổ Lệ sau khi hồng san hô mở ra thì rất ngạc nhiên. Ai cũng nghĩ Thánh địa Giao Nhân quốc là nơi cất giữ bảo vật vô số không ngờ lại chỉ là nơi canh giữ cho một nữ nhân lâm vào ngủ say. Trong vô thức, Á Dục Cổ Lệ hỏi thành lời:

\- Nàng ấy là ai?

\- Là một nữ nhân phong hoa tuyệt đại nhưng lại bị lụy vì tình.

Á Dục Cổ Lệ không hỏi nữa. Lẳng lặng đứng bên cạnh Nguyệt Băng. Nguyệt Băng cũng không nói nhiều. Nàng không để ý có Á Dục Cổ Lệ tại đây liền vung tay một phát, cả cơ thể nàng ấy lẫn chiếc giường bằng vỏ ngọc trai đều được thu vào không gian. Bên trong Lưu Ly giới chỉ có Linh Linh sắp xếp, Nguyệt Băng rất yên tâm. Vì thế, Á Dục Cổ Lệ liền trơ mắt nhìn người vừa rồi còn ở dưới mí mắt mình biến mất. Ngạc nhiên là thế nhưng Á Dục Cổ Lệ rất thông minh không hỏi nguyên do.

Lấy được cơ thể của nàng ấy, Nguyệt Băng không có ý định ở lại đây nữa liền yêu cầu Á Dục Cổ Lệ theo mình lên trên bờ biển Vô Tận để trả lại Thủy linh châu.

Vừa chạm chân trở lại đất liền, Nguyệt Băng tháo chiếc vòng cổ chứa thủy linh châu trả cho Á Dục Cổ Lệ. Đồng thời lấy trong không gian một lọ thượng phẩm đan dược trị thương cho nàng ta. Bị lấy ma tinh khỏi cơ thể nhất định căn nguyên sẽ bị tổn thương nhiều. Lọ đan dược này coi như là trả ơn cho việc nàng ta giúp mở ra quả cầu hồng san hô.

Nhìn bóng lưng Nguyệt Băng rời đi lại cúi đầu nhìn lọ đan dược trong tay, Á Dục Cổ Lệ hét lớn:

\- Ngươi sẽ quay lại chứ?

Không quay đầu lại, Nguyệt Băng tiếp tục bước đi. Giọng nói của nàng hòa vào trong gió:

\- Tùy duyên đi.

Sau khi rời khỏi Vô Tận chi hải, Nguyệt Băng liền tìm một khách điếm nghỉ ngơi. Linh điểu đã sớm bị Nguyệt Băng cho về Huyết gia, căn bản là không triệu hồi được nữa. Về chuyện đi lại, Nguyệt Băng sâu sắc cảm nhận được khó khăn của việc không có ma thú có thể bay. Vì thế, nàng quyết định sẽ đi tìm thêm vài con ma thú phù hợp với mình.

Buổi tối hôm ấy, Nguyệt Băng lại ngồi tu luyện cả đêm. Đến sáng, Nguyệt Băng mới thoát khỏi trạng thái tu luyện. Thở ra một ngụm trọc khí, nàng vệ sinh cá nhân xong liền xuống dưới đại sảnh của khách điếm.

\- Tiểu nhị, mang vài món thanh đạm lên.

Phân phó cho tiểu nhị xong, Nguyệt Băng liền tìm một chỗ trống ngồi xuống. Bên cạnh liên tục vang lên tiếng trò chuyện. Nguyệt Băng lắng tai nghe ngóng tin tức.

\- A Đại, huynh biết gì chưa, Vân Thiên Tông của Lương Bắc sắp chiêu sinh rồi đó.

\- Ta còn tưởng chuyện gì chứ cái này ai mà không biết.

\- Vậy là huynh không biết rồi, năm nay Nhị hoàng tử Lương Bắc Cố Tử Nhiên sẽ là người hướng dẫn khóa đệ tử mới này. Nữ tu khắp tứ quốc đều đổ dồn về Lương Bắc chuẩn bị tham gia tuyển chọn rồi.


\- Không phải chứ? Như vậy thì chúng ta không có thê tử mất....


Nguyệt Băng thật vô ngữ. Quả nhiên ở thời đại nào cũng thế, mê trai là một căn bệnh khó bỏ. Đầu thai cũng không hết.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv