Rượu vừa vào miệng, một cảm giác cay xè lan tràn ở đầu lưỡi. Uống được hai ly Nguyệt Băng bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Nàng cảm thấy rất kì lạ. Tửu lượng của nàng cao, uống một vò rượu còn chưa say tại sao mới uống có hai ly đã chóng mặt. Nhất định phải có lý do nào đó.
Đầu óc bắt đầu không nhanh nhạy, mắt bắt đầu nhòe đi. Chỉ thấy Á Dục Cổ Lệ bên cạnh nàng cười tươi rói. Giơ ba ngón tay ra rồi là hai ngón, một ngón... Nguyệt Băng gục xuống bàn.
Tỉnh dậy, Nguyệt Băng phát hiện bản thân mất hết sức lực. Cả cơ thể mềm nhũn nằm trong một cái lồng được làm bằng tảo và rong biển rất chắc chắn. Đối diện nàng là Á Dục Cổ Lệ và quốc vương. Trên mặt họ đều là vẻ độc ác. Không còn chút gì liên quan đến hai chữ hiền lành.
- Ngạc nhiên không? Bất ngờ không?
Quốc vương phá lên cười lớn. Nguyệt Băng suy yếu gian nan hỏi:
- Tại sao? Từ lúc nào ?
Chỉ nói vài chữ mà Nguyệt Băng đã dùng hết nửa thân khí lực. Tuy nhiên, quốc vương vẫn hiểu được ý của nàng. Hắn oán độc nói:
- Tại sao à ? Ta cũng muốn hỏi các ngươi tại sao phải đuôi tận giết tuyệt giao nhân nhất tộc bọn ta. Các người ham vinh hoa phú quý, tham bảo vật trên cơ thể bọn ta cho nên ngươi như là xứng đáng. Năm đó, nếu không phải ta tin nhân loại các ngươi thì thê tử của ta đâu có phải chết oan, ta cũng đâu bị hành hạ thiếu chút nữa chết. Vì thế các ngươi phải trả giá.
- Rượu mà ngươi uống có hạ mê dược do thực vật dưới đáy Vô Tận chi hải tạo ra. Chỉ có giao nhân chúng ta mới biết cách giải. Cho nên ngươi mơ tưởng thoát khỏi. Ngoan ngoãn tại đây cho chúng ta hành hạ đi.
Nghe được những điều cần nghe, Nguyệt Băng không muốn ở trong cái lồng này nữa. Dùng ý niệm của mình, nháy mắt Nguyệt Băng tiến vào không gian trong Lưu Ly giới chỉ. Bây giờ đánh không lại, chẳng lẽ không thể trốn. Nàng cũng đâu ngốc đến mức nằm im cho họ bắt nạt.
Mê dược không thể giải. Ha hả. Vậy tống xuất nó khỏi cơ thể không phải là giải được sao. Nàng có cái Lưu Ly giới chỉ bàn tay vàng này còn sợ đấu không lại bọn họ à ? Thấy ta không còn sức lực là tưởng khi dễ à? Đợi cho ngươi có cái nào ngưu bức hơn Lưu Ly nhẫn rồi bàn tiếp.
Vào không gian, Nguyệt Băng lập tức ngồi tĩnh khí trong linh tuyền. Quả nhiên, mê dược trong thân thể lập tức theo từng lỗ chân lông thấm xuất ra ngoài. Qua một khắc, mê dược bị tống xuất hết khỏi cơ thể. Nguyệt Băng thở ra một ngụm trọc khí.
Mở mắt ra, Nguyệt Băng chống lại một đôi mắt ngây thơ to tròn. Nàng chớp chớp mắt. Đối phương cũng chớp mắt theo.
Nguyệt Băng nhìn nữ hài ngồi xổm bên cạnh mình, cảnh giác hỏi:
- Ngươi là ai ?
Nàng nhớ rõ trong không gian này còn không có xuất hiện nữ hài này. Ngoài Tiểu Ly ra nàng còn chưa đem ai khác vào trong đây sống cả.
- Chủ nhân, muội là Linh Linh, giới linh của Lưu Ly giới chỉ. Lúc trước chúng ta đã gặp nhau. Chẳng qua lúc đó tỉ đang ngất xỉu.
- Sau đó đâu?
- Thật đó, lần trước gặp là khi ở Cổ mộ đế vương. Tỉ bị Tà thần lấy máu trong tim nên ngất xỉu. Hắn định kí kết khế ước chủ tớ với tỉ nên ta tỉnh lại đảo ngược khế ước. Bây giờ tỉ là chủ nhân của hắn a.
- Tà thần ?
Không trách Nguyệt Băng được. Nàng lúc đó hôn mê. Huyết Liên vì trải qua nhiều chuyện sau đó cũng quên không nói với nàng về giới linh. Còn Tà thần, vậy càng khỏi phải nói. Theo Linh Linh nói, Nguyệt Băng tỉ tỉ cảm nhận phát hiện một sợi ràng buộc nhỏ bé bên cạnh sợi ràng buộc lớn của nàng với Tiểu Ly, Long Phượng đỉnh và Nghịch Thiên kiếm thật không dễ gì để phát hiện.