Nguyệt Băng theo đuôi đám giao nhân lặn sâu xuống đáy Vô Tận chi hải. Càng xuống thấp, thủy linh châu lại càng sáng. Không biết lặn qua bao lâu, sâu bao nhiêu. Trước mắt Nguyệt Băng xuất hiện một tòa cung điện nguy nga tráng lệ. Trước cửa cung điện có rất nhiều giao nhân canh gác. Nhưng bọn họ có mái tóc màu vàng hay màu đỏ chứ không phải màu lam.
Đám lính canh đó lúc đầu thấy Nguyệt Băng còn cảnh giác nhưng khi nữ giao nhân kia nói gì đó, vẻ mặt của bọn họ dịu lại, tôn trọng với nàng hơn. Có thể thấy được nữ giao nhân xinh đẹp kia có địa vị nhất định ở nơi này.
Nữ giao nhân kia dẫn Nguyệt Băng vào cung điện. Vào trong, Nguyệt Băng mới phát hiện cung điện này không phải nguy nga bình thường mà là rất tráng lệ. Không nói đến diện tích to lớn của nó, chỉ riêng cách trang trí đã khiến người khác choáng ngợp. Tất cả đều là san hô quý hiếm, tường nạm ngọc trai, đèn dùng để thắp sáng đều là minh châu to hơn nắm bàn tay. Đây còn chưa kể đến thủy linh thạch khảm trên nóc cung điện.
Nữ giao nhân kia dẫn Nguyệt Băng đến chính điện. Sau đó cúi người như đang hành lễ. Theo cử chỉ của nàng ta, Nguyệt Băng nhìn lên. Trên ghế ngồi được làm bằng lam san hô và ngọc trai kia là một nam giao nhân. Trên đầu có đội vương miện. Bộ dáng rất uy nghiêm.
- @#$**....
Nam giao nhân kia gật gật đầu. Quan sát Nguyệt Băng một vòng rồi mở miệng.
- Hoan nghênh tới Giao Nhân quốc của chúng tôi.
Nguyệt Băng ngạc nhiên, không ngờ hắn lại có thể nói tiếng người. Vậy thì nhất định là thánh thú đã ngoài. Lấy lại tinh thần, Nguyệt Băng lập tức đáp lời.
- Là tiểu nữ đường đột ghé thăm. Tiểu nữ tên Huyết Nguyệt Băng. Ngài là...
- Ta là vương của Giao Nhân quốc. Tại đáy biển sâu này , ngoài lam giao nhân ra còn có kim giao nhân, hồng giao nhân... Và đặc biệt nguy hiểm là hắc giao nhân. Bọn họ rất ghét nhân loại. Chuyên ăn thịt người mà sống. Nếu gặp phải bọn họ nên tránh xa. Người vừa rồi dẫn ngươi tới gặp ta là Á Dục Cổ Lệ - nữ nhi của ta. Nếu đã đến đây thì đều là khách. Cổ Lệ sẽ chuẩn bị chỗ nghỉ cho ngươi.
Sau khi rời khỏi đại điện , Á Dục Cổ Lệ dẫn nàng tới một gian phòng để nghỉ tạm. Phòng rất rộng, nội thất đều đầy đủ cả.
- Cổ Lệ, ta hỏi cô vài chuyện được không?
Á Dục Cổ Lệ gật gật đầu.
- @#$%&....
Là nàng quên nàng ta không nói tiếng người được. Là nàng nhất thời sơ ý. Tiểu Ly bây giờ không ra ngoài được. Nó là hỏa hệ , đây lại là sâu dưới đáy biển. Thủy hỏa khắc nhau. Haiz!!!
Tiễn được Á Dục Cổ Lệ đi, Nguyệt Băng nằm soài trên giường lớn mềm mại. Xem ra chỉ có thể hỏi quốc vương vậy.
Đến tối, Á Dục Cổ Lệ lại tới gõ cửa phòng nàng. Dùng tay ý bảo Nguyệt Băng đi theo mình. Đến đại điện, Nguyệt Băng thấy có rất nhiều giao nhân. Có một số gảy đàn san hô, có một số nhảy múa xoay tròn. Một số khác lại ngồi uống rượu.
Hành lễ với quốc vương xong, Nguyệt Băng ngồi xuống bên cạnh Á Dục Cổ Lệ.
- Quốc vương, tại sao hôm nay lại mở tiệc vậy ?
- Ha ha, đây là tiệc chào đón khách nhân tới Giao Nhân quốc chúng ta. Trước đây chưa từng có nhân loại tới đây nên ngươi đến khiến họ rất vui mừng.
Quốc vương sang sảng cười to giải đáp thắc mắc cho nàng. Vừa nói xong cũng đã có vài nữ giao nhân tới lôi kéo Nguyệt Băng ra nhảy múa. Khó khăn lắm Nguyệt Băng mới từ chối được thì lại có giao nhân tới mời rượu. Họ hiếu khách như vậy, từ chối liên tiếp thì thất lễ quá. Vì thế nhận rượu từ tay họ uống.