Nguyệt Băng sau khi trốn ra khỏi Thành Nguyệt Dạ thì liền quyết định tới Linh Ương học viện để học tập. Các thế lực trên Thượng giới thì cơ bản nàng đã nắm rõ, bây giờ hơn hết là nâng cao thực lực bản thân như vậy mới có thể tự bảo vệ bản thân. Mà Linh Ương học viện lại là lựa chọn tốt nhất. Rất nhiều tri thức mà nàng cần phải tìm hiểu.
Còn một tháng nữa là tới kì tuyển sinh của Linh Ương học viện, nàng cần phải đến đó sớm mới được. Nhưng quãng đường từ Nguyệt Dạ Thành tới đó lại rất xa, nhanh nhất cũng phải hơn tháng. Nàng lại không có mấy thứ pháp bảo truyền tống linh tinh. Bây giờ mà mua thì chắc chắn sẽ kinh động Nhan Tử Mặc. Chỉ có một con đường tắt là đi qua Phù Quang rừng rậm.
Phù Quang rừng rậm nghe nói rất nguy hiểm. Ma thú ở đó đều là Thánh thú cấp 2 trở lên. Nhưng sao càng nghe càng thấy có tính khiêu chiến chỉ? Nguyệt Băng xoa tay nghĩ. Đã lâu rồi nàng không có vận động đâu!
Vì thế, Nguyệt Băng liền thẳng bước tới Phù Quang rừng rậm. Vừa mới tiến vào Phù Quang rừng rậm, Nguyệt Băng đã cảm thấy có gì đó rất lạ. Cảm giác hình như có tiếng sột soạt đâu đây.
Vút...
Có thứ gì đó bay đến, Nguyệt Băng nghiêng mình né tránh. Thì ra là dây leo. Vô số dây leo từ bốn phương tám hướng phi tới chỗ Nguyệt Băng. Mục đích rất rõ ràng, chính là muốn trói chặt nàng lại. Nguyệt Băng sao có thể để nó như ý chứ. Vốn chỉ cần dùng U Minh hỏa là có thể trong tích tắc tiêu diệt nhưng thứ nàng cần là rèn luyện.
Nguyệt Băng lấy Nghịch Thiên Kiếm từ trong không gian ra vũ lộng. Kiếm đi đến đâu, dây leo đứt đến đó. Chẳng mấy chốc mà đã chém đứt hết. Nguyệt Băng vừa định xoay người đi thì nghe thấy sột soạt sau lưng.
Dây leo bị cắt đứt thế nhưng bắt đầu hợp lại, có vẻ còn mạnh hơn trước. Xem ra, phải tìm được điểm yếu của nó mới được. Nguyệt Băng vừa huy kiếm vừa quan sát kĩ lưỡng. Mấy nhánh dây leo này đều xuất phát từ chỗ đầm nước kia.
Nguyệt Băng nhanh chóng tiến đến đó, vừa đi vừa phải chú ý đến đám dây leo như hổ rình mồi. Đến nơi mới thấy đầm nước này có điều kì lạ. Nước đầm đen ngòm. Thế nhưng ở giữa lại trồi lên một cây nhỏ màu tím. Như nhận thấy Nguyệt Băng có ý xấu, dây leo lập tức thu về vòng quanh đầm nước.
Quả nhiên là thế!
Mắt Nguyệt Băng mạo tinh quang. Liên tục tránh đông tránh tây, tưởng như không có quy luật vậy mà quy luật không tưởng. Đợi cho Nguyệt Băng dừng lại thì đám dây leo đã tự bện thành một cái cầu vững chắc. Nguyệt Băng thong thả đi lên cầu, dùng một mồi lửa thiêu rụi gốc cây kia sau đó nhanh chóng quay trở về.
Chân Nguyệt Băng vừa chạm đất thì đám dây leo kia đã héo rũ, chẳng còn chút sinh lực.
Dây leo được giải quyết, Nguyệt Băng lại tiếp tục đi. Trong quãng đường này lại gặp vài mộc thú khác nhưng bị Nguyệt Băng giải quyết dễ dàng.
Xem ra, phần ngoại vi của Phù Quang rừng rậm này là không có Thánh thú. Bây giờ chỉ có đi vào phần trung tâm mới gặp được.
Phù Quang rừng rậm không chỉ nguy hiểm mà còn rất nhiều linh dược. Vừa vào phần trung tâm, Nguyệt Băng đã thấy rất nhiều linh dược, có điều đều là những món không đáng quý. Nguyệt Băng không để ý mấy món đồ này, nàng chỉ có mục đích rời khỏi Phù Quang rừng rậm tới Linh Ương học viện.