Nhan Tử Mặc vừa từ cửa vào liền thấy nương tử nhà mình đang giận dỗi, vội vàng đến dỗ:
\- Là ai chọc giận nương tử của ta đây?
Nguyệt Băng sinh khí quay người đi. Hừ, vẫn còn mặt dày hỏi nàng câu đó. Đây mới là lần đầu của nàng mà không cố kị thân thể nàng gì cả. Hại nàng bây giờ ra ngoài không có mặt mũi gặp người. Nghĩ tới ánh mắt hạ nhân trong phủ, Nguyệt Băng càng thấy thẹn.
Nhan Tử Mặc ngồi xổm xuống trước mặt Nguyệt Băng, bán manh làm nũng. Đôi mắt ướt sũng nhìn Nguyệt Băng:
\- Nương tử ~
Nam nhân này, lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Cái bộ dạng chó con bị chủ nhân vứt bỏ này nếu mà để thủ hạ nhìn thấy không biết có nhận ra Thành chủ nhà mình không đây?
Bị manh hóa tới rồi, Nguyệt Băng mới keo kiệt nhả ra ba chữ:
\- Lão lưu manh.
Nhan Tử Mặc cười cười đáp trả. Bộ dạng chó con vừa rồi biến mất nhanh chóng như chưa từng tồn tại:
\- Lão lưu manh nhà nàng.
Trong lòng lại yên lặng suy nghĩ. Hắn, thực sự già rồi ư. Hắn mới có 1000 tuổi thôi mà. Nhưng mà so với Băng Nhi mới có 28 tuổi mà nói thì... khụ... khụ đích thực có hơi già?
Nếu mà Nguyệt Băng nghe thấy nhất định sẽ tức giận không thèm nhìn mặt hắn. Chắc là 100 tuổi của hắn thì ra là 1000 tuổi hả. Đáng tiếc, Nguyệt Băng không biết.
Nguyệt Băng bị Nhan Tử Mặc đổ không nói được. Đúng lúc này, Nhan Tử Mặc nói tiếp:
\- Nàng không cảm thấy tu vi tăng trưởng sao?
Hả? Nguyệt Băng nhắm mắt cảm nhận tu vi bản thân. Thế nhưng là Luyện khí tầng 5. Tăng 2 tầng liền.
Thấy Nguyệt Băng thần sắc ngạc nhiên, Nhan Tử Mặc giải thích:
\- Hôm trước là dương nguyên của ta. Ta lại là Đại Thừa Kỳ tu sĩ. Tu vi của nàng tăng lên là đương nhiên. Thế nào, nương tử có muốn cùng vi phu song tu tiếp không?
\- Chàng biến đi.
Nguyệt Băng giận không thể át. Tên nam nhân này, nếu còn đến lần nữa e rằng eo của nàng phải bị gãy rồi.
\- Ta muốn tu luyện, chàng mau ra ngoài đi.
\- Nương tử, thật sự không suy xét sao?
Nhận thấy Nguyệt Băng sắp bùng nổ, Nhan Tử Mặc nhanh chóng chuồn ra ngoài, rất tri kỉ mà đóng kín cửa lại. Đùa sao, bộ dạng nương tử đáng yêu như vậy sao có thể để kẻ khác nhìn thấy chứ.
Đợi cho nam nhân đi ra ngoài, Nguyệt Băng bắt đầu ngồi xếp bằng trên giường tu luyện. Các nguyên tố không ngừng dũng mãnh đi vào trong thân thể, nhanh chóng hợp nhất tạo thành linh lực màu bạc. Linh lực ngày càng nhiều, tụ tập xoay tròn trong đan điền. Nguyệt Băng điều khiển linh lực đánh tan lớp màng chắn cấp bậc.
Phù... Thở ra một ngụm trọc khí, Nguyệt Băng đã tấn giai lên Luyện Khí kỳ tầng 6. Thời gian cũng đã đi qua một ngày.
Nguyệt Băng đi ra khỏi phòng không kinh động bất cứ kẻ nào. Nàng nhận thấy mọi người đang trang trí phủ một màu đỏ tươi, sao càng trông càng giống như lễ thành thân vậy. Đột nhiên có hai kẻ đi đến. Trông có vẻ là hạ nhân. Đều là Luyện Khí kỳ tầng 1. Vì thế, Nguyệt Băng rất dễ dàng trốn sang một bên:
\- Này, không ngờ Thành chủ của chúng ta lại lãng mạn như vậy. Còn bí mật chuẩn bị lễ thành thân chứ. Cô nương kia thật có phúc.
\- Đúng vậy, Huyết cô nương thật may mắn. Ta chưa bao giờ thấy Thành chủ đối tốt với ai như vậy.
\- Không nói nữa, chúng ta phải nhanh lên. Không biết cô nương bao giờ xuất quan nữa.
\-...
Hai người kia đã đi xa. Thông tin quan trọng Nguyệt Băng đã nắm được, không cần thiết nghe nữa. Nàng nhoẻn miệng cười. Ép cưới? Không dễ vậy đâu!
Vì thế khi Nhan Tử Mặc xử lí công vụ trở về liền thấy căn phòng trống không. Trên bàn có một mảnh giấy:
*Nhan Tử Mặc, muốn lấy ta là không có dễ. Chàng tốt nhất phải chuẩn bị lễ vật khiến ta vừa lòng. Nếu không đến lúc tìm được ta, có khi ta đã tìm được rất nhiều tình địch cho chàng.