Mấy chục người dự tiệc, ngoài hoàng thân quốc thích, còn có các quan đại thần, đều bị giam giữ trong điện.
Thị vệ dẫn theo các thái y tiến vào, lần lượt kiểm tra thức ăn, cởi áo xõa tóc khám xét, náo loạn suốt đêm, không một ai được chợp mắt, nhưng việc điều tra không thu được kết quả gì.
Chính ngọ hôm sau, ghi tên, điểm chỉ, mọi người mới được thả ra.
Cửa cung chật kín xe ngựa của các phủ.
Lý Huyền Ca khoác áo choàng lên vai ta, ân cần dìu ta, bảo ta đi xe ngựa của hắn về phủ.
Ta vừa định bước tới, liền bị người gọi lại:
"Thu phu nhân."
Ta và Lý Huyền Ca đều sững người một lúc, mới nhớ ra đây là cách gọi của hạ nhân Thôi phủ dành cho ta.
Xe ngựa Thôi phủ dừng cách cửa cung không xa, có lẽ là đã đậu ở đó từ đêm qua.
Ta xoay người bước lên xe Thôi phủ.
Ban đầu tưởng xe trống, không ngờ Thôi Tống lại đang ngồi bên trong, chỉ có một mình hắn.
"Đại nhân, đây là...?"
Thôi Tống nhìn ta chằm chằm: "Ra ngoài hóng gió."
Ta ngồi bên mép cửa, suốt dọc đường không nói gì. Vốn đã buồn ngủ đến c.h.ế.t rồi, nhưng lại không được yên giấc.
Hoàng đế lâm bệnh nặng, Thái tử ngày đêm hầu hạ, triều chính do Hiền vương cùng vài người khác gánh vác, nhưng cũng gần như đình trệ.
Thiên hạ sắp có biến.
Ngay cả bầu trời Thôi phủ cũng đang thay đổi.
Tin tức Dương Hành có thai đã truyền đến Tây Nam.
Thịnh Quốc Công bí mật chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị tiến vào kinh thành, chống lại Thái tử.
Thôi Tống mỗi ngày đều phải gặp rất nhiều người, Dương gia, Thôi gia, Tống gia... nhưng lại không đi gặp Dương Hành.
Nàng ấy mang thai, đứng đợi ở hành lang nửa ngày, cuối cùng bị đuổi về.
Lúc hoàng hôn, ta đang cho vẹt ăn bên cửa sổ, Thôi Tống đứng ở hành lang bên cạnh cửa, không biết đã quan sát bao lâu.
"Con này giống hệt con ngươi tặng lễ chứ?"
Ta dừng một chút: "Vẹt Huyết Hồng, đều là sinh đôi. Nhưng nuôi vẹt theo cặp là đại kỵ, cho nên chỉ đưa một con vào cung."
Thôi Tống không mấy để tâm:
"Tướng thuật nhà ngươi, chưa bao giờ sai sao?"
Vì nể mặt Dương Hành, ta nguyện ý chỉ điểm cho hắn một chút:
"Đại nhân, đã từng nghe qua chuyện phụ thân ta đoán trước vụ cháy ở phía Đông thành chưa?"
Thôi Tống: "Từng nghe nói qua."
"Một khi lời tiên đoán được nói ra, nó sẽ trở thành một mắt xích của nhân quả, người ta càng muốn trốn tránh, thì càng dễ sa vào." Ta đặt chiếc thìa bạc xuống, quay đầu nhìn hắn, ý vị thâm trường, "Nhưng cuối cùng, chỉ có bản tâm của một người mới có thể quyết định vận mệnh của chính mình."
Thôi Tống ngồi xuống, dường như đang trầm tư:
"Ý ngươi là, ta không cần quản gì cả? Hiện nay tình hình trong triều căng như dây đàn, muốn làm một trung thần, cũng khó tránh khỏi..."
"Đại nhân có thể từ quan, đưa Dương Hành cùng hài tử về Tây Nam, sau khi sinh con thì đưa cho Thịnh Quốc Công, ngươi và A Hành sẽ quy ẩn điền viên."
Hắn ngồi đó, im lặng hồi lâu.
Trời dần tối, khắp nơi trong sân đều thắp đèn, Thôi Tống lại muốn ở lại qua đêm:
"Ta đi gặp A Hành, luôn cảm thấy mệt mỏi. Ngược lại ở chỗ ngươi, tâm trạng ta bình ổn hơn một chút."
Ta im lặng nhìn hắn, khẽ nhếch môi, trong lòng chỉ thấy buồn cười.
Thấy ta đang cười, Thôi Tống tự mình cong môi, nhìn quanh phòng, chọn trúng chiếc trường kỷ cạnh cửa sổ: "Ta ngủ ở đó."
"Đại nhân cứ tự nhiên."
Ta chỉ vào cửa sổ trước mặt con vẹt: "Đừng đóng cửa sổ, ta không thích đóng cửa sổ khi ngủ."
Mấy tháng nay, Thôi Tống đã ở lại chỗ ta bảy, tám lần.
Cho nên dạo này, mỗi lần ta đến gặp Dương Hành, đều bị nàng ấy từ chối, ngay cả hạ nhân bên cạnh nàng ấy, cũng ngấm ngầm bàn tán về ta.
Ta cũng không muốn tự chuốc lấy nhục nữa, chi bằng để nàng ấy nghỉ ngơi cho khỏe.
Đạo lý trong chuyện này rất khó nói rõ ràng.
Khi Thôi Tống quyết định làm như vậy, ta và Dương Hành đã không thể làm bạn bè được nữa.
Bởi vì Dương Hành yêu hắn.
Đêm đen như mực, ta nghe thấy tiếng động lạ, bò dậy khỏi giường, đi ngang qua Thôi Tống đang ngủ say, tiến đến đẩy cửa sổ ra.
Bóng đen nhỏ xíu, lần lượt lướt qua.
Con vẹt đậu vững vàng trên giá, bóng in trên cửa sổ.
Ta đang định quay lại.
Giữa đêm khuya, con vẹt phát ra tiếng kêu ngắn ngủi và gấp gáp: "Nghịch tử!"
Lưng ta lạnh toát.
Con vẹt tiếp tục kêu: "Mồ côi từ trong bụng mẹ!"
Ta nhất thời đứng không vững, lùi lại hai bước.
Qua đôi mắt đỏ hoe của con vẹt, dường như ta có thể thấy nó, bay qua kinh thành tối đen, bay vào hành lang mái hiên cung điện, đậu trên giá trước cửa sổ.
Bóng chim dưới ánh đèn, in trên bình phong Vạn Thọ, bị kéo dài ra, nhưng không thu hút sự chú ý.
Bởi vì trên bình phong đang phản chiếu hai bóng người lố bịch, một người nâng cằm người kia lên, một người đang đổ thứ gì đó vào miệng người kia.
Trong bóng tối, có đôi tay từ phía sau ôm lấy vai ta.
Ta đang thất thần, không biết mình đang ở đâu, vội vàng cắn ngón tay, không dám kêu thành tiếng.
"Là ta, đừng sợ."
Thôi Tống cũng đã tỉnh.
Hắn vẫn giữ chặt vai ta, nhìn ra cửa sổ đang mở, rồi lại nhìn con vẹt Huyết Hồng kia.
"Nghịch tử... mồ côi từ trong bụng mẹ... không biết học ở đâu ra..."
Thôi Tống lặp lại với vẻ mặt vô cảm, ánh mắt chợt trở nên sâu thẳm.
Ta cũng bình tĩnh lại.
Thái tử đã ra tay rồi.
Việc thay đổi ngôi vị, chỉ là chuyện sớm muộn.