Dương Hành nhìn theo hắn đi khuất, mới buông rèm xe xuống, giọng nói đầy thất vọng:
"Vì phụ thân ta, nên hắn nhìn thấy ta là thấy phiền."
Ta không biết cách an ủi người khác:
"Tỷ cũng đâu phải mới có người cha này ngày một ngày hai."
Dương Hành ngẩn người nhìn ta, vành mắt đỏ hoe, gục vào vai ta khóc, khóc đến mức ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sinh nhật Hoàng đế, mới chỉ nửa năm trôi qua, sắc mặt Hoàng đế trông đã kém hơn nhiều.
Ta gặp Đại tỷ và Hiền vương.
Tiên Hiền vương phi đã qua đời vào tháng trước, Đại tỷ và Hiền vương tình cảm hòa thuận, đã được tấn phong làm Vương phi.
Thái tử một mình đến dự tiệc, nghe nói Nhị tỷ bị bệnh, không biết là thật hay giả, chỉ thấy Thái tử tiếp đãi các phu nhân nhà võ tướng, trong bữa tiệc còn buông lời muốn nạp phi.
Giữa chừng, ta đến hậu điện thay y phục, vừa vặn gặp Đại tỷ và Thái tử lướt qua nhau trước hòn non bộ hẻo lánh.
Ta nhắc nhở Đại tỷ: "Thái tử tâm cơ thâm trầm, tỷ giờ là Hiền vương phi, bản tính lương thiện, qua lại với hắn chỉ sợ thiệt thân."
"Ta đã mấy tháng không gặp Văn Hạ rồi, dù có đến Đông cung, cũng luôn bị người ta ngăn cản..."
Minh Vọng Xuân hỏi ngược lại ta: "Muội muốn ta chỉ lo thân mình?"
Ta nhìn nàng ta qua tấm bình phong một lúc: "Tỷ không chỉ lo thân mình? Vậy lúc trước tỷ nên khuyên tỷ ấy đừng chọn Thái tử, kẻ ác sống lâu mới đáng sợ."
Ta ném lại câu nói đó, nhanh chóng quay về chỗ ngồi, thậm chí còn không nghe thấy nàng ta nói gì.
Thôi Tống đang đứng đợi ta, nói là nội thị quan muốn ta và hắn đổi sang chỗ ngồi phía trước.
Ngày đó được ban hôn, Hiền vương và Thái tử vốn đã ngồi ở hàng ghế đầu, Lý Huyền Ca vì Tứ muội nên cũng được xếp ngồi phía trước, chỉ còn thiếu ta và Thôi Tống.
Nhưng như vậy, Dương Hành sẽ bị bỏ lại một mình.
"Ngươi ở lại cùng A Hành đi. Người Bệ hạ muốn gặp, chỉ là ta thôi."
Nhưng Thôi Tống lại nói: "Dù sao cũng là đại thọ của Hoàng đế, chúng ta vốn là do người ban hôn, xuất hiện thành đôi, càng thêm vui mừng."
Đúng lúc này, Dương Hành vô ý làm đổ bát, nước canh theo mu bàn tay chảy xuống cánh tay, phát ra tiếng động ồn ào.
Ta kéo nàng vào lòng: "Tỷ không sao chứ?"
Thôi Tống lấy khăn tay đưa cho nàng ấy: "May mà các món ăn đều đã nguội."
Dương Hành cúi đầu không nói, nhận lấy khăn tay lau tay, lau đến từng ngón tay đỏ ửng, rồi lại muốn tháo chiếc vòng màu vàng mật ong ra.
"Chiếc vòng này quý giá, không thể dính nước."
Nội thị quan đến giục Thôi Tống.
Thôi Tống khuyên ta đi cùng hắn trước, sau đó hắn sẽ quay lại cùng Dương Hành.
Dương Hành đứng đó tháo vòng, nhưng mãi không tháo được, giống như đang giằng co với ai đó, mặt đỏ bừng vì sốt ruột, trán lấm tấm mồ hôi.
Ta như hiểu ra điều gì đó.
Ta bảo Thôi Tống đợi một lát, nắm lấy cổ tay A Hành, giúp nàng tháo chiếc vòng xuống.
Mạch của nàng rất tốt.
Ta cụp mắt xuống, giọng nói đều đều: "A Hành, tỷ có phải là... có tin vui rồi không?"
Dương Hành chậm rãi xoay người, nhìn về phía Thôi Tống:
"Ta có thai rồi."
Thôi Tống sững người.
Dương Hành cứ nhìn hắn như vậy, gọi cung nhân bên cạnh, nói mình không khỏe, bảo đi truyền thái y.
Thôi Tống không kịp ngăn cản.
Đêm đó, tin tức Dương Hành có thai truyền khắp lục cung, truyền ra cả kinh thành.
Ta một mình đến chỗ ngồi phía trước.
Không lâu sau, bắt đầu nghi thức chúc thọ và dâng quà.
Thái tử tặng vạn dân chúc thư, Hiền vương tặng bình phong vạn thọ, Thôi Tống tặng thư họa của bậc đại gia triều trước, ta tặng một con vẹt toàn thân đỏ rực.
Đến lượt Lý Huyền Ca, hắn tặng hai con ngựa Xích Thố, vượt ngàn dặm từ Bắc cương đến.
Quà tặng quý giá, lòng trung thành của Bắc cương quân càng quý giá hơn.
Tứ muội tặng bức tranh Thấm Thiệt Thân Tình của một họa sĩ vô danh.
Lý Huyền Ca rõ ràng không hề hay biết.
Cả đại điện không ai dám thở mạnh.
Cho đến khi Hoàng đế nhìn bức tranh mà rơi lệ, Thái tử quỳ lết mấy chục bước, dùng tay áo lau nước mắt cho Hoàng đế, thành khẩn nhận lỗi, khóc lóc một hồi lâu.
Cha con nhà vua nối lại tình xưa.
Lý Huyền Ca thấy ta ngồi một mình, đến bàn ta mời rượu:
"Nàng ta lại nổi cơn điên gì vậy... tự dưng tặng tranh, tặng Thái tử một ân tình."
Ta giơ tay, cụng ly với hắn:
"Quà của chàng còn tốt hơn. Ta vừa xem qua, hai con ngựa đó đáng giá ngàn vàng. Ngựa Xích Thố vốn đã hiếm có trên đời, lại còn vận chuyển từ Bắc cương đến kinh thành, không biết phải tốn bao nhiêu nhân lực vật lực."
Lý Huyền Ca nghe vậy liền cụp mắt xuống, uống cạn ly rượu, chuyển sang chủ đề khác:
"Đợi tiệc tan, ta đưa nàng về."
Ta gật đầu, Thôi Tống và Dương Hành vội vàng trở về, chưa chắc đã để lại xe ngựa cho ta.
Trên đài cao, Hoàng đế đứng dậy rời khỏi bàn tiệc, vừa đi được hai bước, đột nhiên ngã ngửa ra sau vào ghế, mắt mở trừng trừng, miệng không nói được, tựa hồ có dấu hiệu bị trúng gió.
Cả hiện trường chấn động, hoảng loạn.
Thái tử vội vàng ôm Hoàng đế rời đi, Tứ muội cũng theo sau.
Cung thành bị phong tỏa.
Cửa điện đóng chặt.