Edit: Cải Trắng
‘Nhưng anh là vì em’
…
Ánh trăng mờ ảo, không khí mùa thu lan tỏa khắp nơi.
Cố Hiểu Thần mặc thêm áo khoác, ngồi tựa lên bệ cửa sổ. Cô mở hé cửa ra, tùy ý để cho gió thu phả vào mặt, lành lạnh, cảm giác có chút vắng vẻ.
Cô trơ mắt nhìn đèn từng nhà trong thành phố này tắt đi, cứ thế cho đến khi cả thành phố chìm vào màn đêm yên tĩnh.
Đột nhiên, một cái ôm ấm áp bao phủ lấy cô từ phía sau. Hai cánh tay của anh quàng qua trước ngực cô, đầu cọ vào cổ cô, cùng cô ngắm nhìn thành phố Bắc Kinh về đêm, một đêm khuya yên tĩnh.
“ Sao lại chạy ra chỗ này? ” Anh hỏi bằng giọng trầm ấm.
Cô nghiêng mặt, ngửi được trên người anh mùi thuốc lá nhàn nhạt: “ Anh hút thuốc đấy à? ”
“ Ừm, nửa tiếng trước, ở ngoài ban công. ”
“ Anh chạy ra ban công làm gì thế? ”
Anh cười, cọ cọ vào người cô: “ Cố Hiểu Thần, anh hỏi em trước mà. ”
“ Vậy thì sao chứ? ” Nói xong, cô rũ mi, nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
Đôi mắt anh rất sâu, rất đen, bình tĩnh không chút gợn sóng nào, khiến cho người khác không thể nhìn thấu được tâm tư của anh. Từ lúc còn học cấp ba đã như thế rồi, và cũng chính vì thế mà cô đã bị đôi mắt đó hấp dẫn, sau đó thích anh tới không có lối thoát.
Sau đó, lại được nghe anh nói về gia đình, về mẹ, về người bố đã bỏ anh mà đi…Không hiểu tại sao, càng cảm thấy thích anh hơn.
Thích quá nhiều, hóa thành yêu.
“ Cái gì mà thì sao chứ? ”
Cô vươn tay ôm lấy anh, môi kề sát bên tai: “ Không sao cả, chỉ là muốn nói, Liễu Duệ, em yêu anh. ”
Anh hỏi cô trước, thế nên cô phải là người trả lời trước.
Từ lúc bắt đầu, cô là người yêu anh trước, dù vậy anh vẫn chiều theo cô.
Đi gặp bố mẹ cô đã đồng ý nhưng sau đó lại đổi ý. Đây thực sự là hành động vô cớ gây rối, thế mà anh lại chiều theo cô, không truy hỏi bất cứ chuyện gì.
Sự việc vào năm năm trước, anh cũng là người trong cuộc, anh có quyền được biết chân tướng sự việc. Có điều, bây giờ cô không muốn nói tới nó. Này cũng được coi là hành động vô cớ gây rối, anh có thể tiếp tục chiều theo cô không? Không truy hỏi những việc này?
“ Về sau, em có thể không nói những việc mình không muốn nói không? ” Cô nhỏ giọng hỏi.
Liễu Duệ trả lời mà không cần nghĩ ngợi gì: “ Đương nhiên có thể. ”
Bốn chữ thôi, khiến cho lòng cô nhẹ nhõm hơn hẳn.
Cố gắng để khiến hô hấp mình không rối loạn, cô lại hỏi: “ Chúng ta vẫn luôn tốt đẹp như này, được không? ”
“ Nếu em cảm thấy quan hệ của chúng ta bây giờ là ổn thì sau này sẽ mãi mãi như thế. ”
“ Vậy nên, mỗi năm anh có thể là của em 40 ngày không? ”
Ấn đường Liễu Duệ nhíu chặt lại, cô dùng từ ‘có thể’ chứ không hề dùng ‘nhưng’
“ Có thể, 40 ngày này, đều là của Cố Hiểu Thần. ”
Cố Hiểu Thần nhắm mắt lại, vào khoảnh khắc đó, trong đầu cô lặp đi lặp lại lời anh vừa mới nói.
Anh nói, đều là của Cố Hiểu Thần.
Liễu Duệ nghiêng đầu, hôn lên đỉnh đầu cô: “ Cố Hiểu Thần, từ nay về sau, cho dù em làm bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ ủng hộ, không cần phải giải thích. ”
Không cần phải giải thích với anh?
Cố Hiểu Thần mở mắt ra, thấp giọng nói: “ Cho dù là bất cứ chuyện gì cũng không cần giải thích sao? ”
“ Không cần. ” Anh trả lời bằng một đáp án chắc chắn.
“ Vì sao? ”
“ Bởi vì anh yêu em, yêu tất cả những gì của em và thuộc về em. ”
Khi những lời này rót vào tai, trái tim Cố Hiểu Thần như ngừng đập nửa giây.
“ Cố Hiểu Thần, thời gian anh có thể cho em rất ít, nhưng anh có thể bao dung cho em tất cả. Chỉ cần là chuyện liên quan tới em, anh sẽ thản nhiên tiếp nhận. ”
Nước mắt cứ đảo quanh hốc mắt, cô cố nén để mình không khóc thành tiếng, giọng nói nghẹn ngào: “ Tất cả sao? ”
“ Tất cả. ” Anh trịnh trọng tuyên bố: “ Anh lấy cả Tổ quốc và Đảng ra thề. ”
Trong giây phút đó, nước mắt cô cứ chảy liên tục.
Liễu Duệ ôm lấy cô từ phía sau, gắt gao ôm chặt cô trong lòng mình.
Cố Hiểu Thần khép hai mắt lại, để nước mắt cứ thế chảy xuống.
Là thời gian đã khiến cho bọn họ trở nên trưởng thành hơn sao? Hay là do những cơn đau xé lòng đã là quá khứ rồi?
Sự lắng đọng này có thể khiến cho tình yêu của hai người lâu hơn, dài hơn. Nó không giống như tình cảm bồng bột thuở niên thiếu, nói tan là tan.
…
Ánh mặt trời cuối mùa thu trông thật mỏng manh yếu đuối. Tựa như một cô gái trẻ đang yêu thầm, giấu đầu hở đuôi.
Ăn sáng xong, Liễu Duệ hỏi: “ Anh đưa em tới bệnh viện. ”
Cố Hiểu Thần không từ chối, gật đầu: “ Giờ tan tầm nhớ tới đón em. ”
Ánh mắt anh nhìn về phía cô, như là đang quan sát gì đó: “ Không cần làm phẫu thuật hả? ”
“ Cuối tuần này em chỉ ngồi khám bệnh thôi. ”
“ Vậy cuối tuần này anh sẽ đưa em đi làm, đón em về. ”
Cố Hiểu Thần nở nụ cười ngọt ngào, đuôi lông mày hơi nhướn lên, nói thêm yêu cầu: “ Nhân tiện nấu cơm rửa bát luôn nhé. ”
Sự cưng chiều hiện lên trong đáy mắt Liễu Duệ, anh đồng ý: “ Không thành vấn đề. ”
….
Lúc xe oto màu trắng đỗ lại trước cửa bệnh viện thì cũng là lúc Thái Tịnh Di tới nơi, trong miệng cô vẫn còn ngậm nửa cái bánh bao. Nhìn thấy Cố Hiểu Thần bước ra khỏi xe từ bên ghế phụ, lòng hiếu kỳ của cô lại tăng thêm một bậc. Cô quay lại nhìn chằm chằm vào chiếc xe oto đó, nhìn về phía bên phải thì thấy được khuôn mặt Liễu Duệ với nhan sắc ‘cực phẩm’, cô lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Liễu Duệ tạm biệt Cố Hiểu Thần. Sau đó, khi ánh mắt vừa chuyển tới cửa kính trước của xe thì bắt gặp ngay ánh nhìn bát quái của Thái Tịnh Di.
Đang nhìn thì bị người ta bắt ngay tại trận, Thái Tịnh Di xấu hổ, cô đành gật đầu với Liễu Duệ đang ngồi trong xe.
Trí nhớ của Liễu Duệ rất tốt, mấy lần bắt gặp Cố Hiểu Thần đều thấy Thái Tịnh Di ở bên cạnh. Theo như phép lịch sự, anh cũng gật đầu với cô một cái xem như chào hỏi.
Dưới cái nhìn chăm chú của Liễu Duệ, Thái Tịnh Di vội vàng chạy vào bên trong bệnh viện. Lúc ở trong phòng thay quần áo, cô còn nghe được nhóm y tá nhiều chuyện với nhau nữa, một bên là nói tới Diệp Cựu Mạch kết hôn cùng quân y, một bên nói về Cố Hiểu Thần và anh chàng quân nhân tình cảm mặn nồng. Sau đó, còn có người thở dài: “ Giáo sư Lục của chúng ta thật đáng thương, không là quân y, cũng chẳng phải quân nhân. ”
Thái Tịnh Di vừa đội mũ y tá lên vừa thở dài. Đầu năm nay sao xuất hiện nhiều cặp đôi bác sĩ với quân nhân thế, không lẽ đây là chiến thuật liên minh mới?
Một ngày bận rộn trôi qua rất nhanh, tựa như chỉ trong chớp mắt.
Lần thứ hai Thái Tịnh Di quay lại phòng thay đồ thì bắt gặp y tá tới thay ca cho mình, trong lúc đang thay đồ, y tá tiến tới hỏi thăm: “ Giờ bác sĩ Cố đang yêu anh quân nhân đẹp trai chết người đó sao? ”
Thái Tịnh Di đeo balo ra sau lưng, nhướn mày nói một câu với ý nghĩa sâu xa: “ Sáng ngày mai đúng tám giờ đứng trước cửa Bắc bệnh viện, lúc đó cậu sẽ thấy được sự thật. ”
Nói xong, Thái Tịnh Di đi ra khỏi phòng thay đồ. Sau đó, cô đi ra từ cửa Bắc bệnh viện tới chỗ đợi xe bus ở trên đường lớn để về nhà. Nhưng vừa mới ra khỏi cửa Bắc thì nhìn thấy chiếc xe oto màu trắng của Cố Hiểu Thần đang tiến lại gần đây, cô giật mình một cái rồi nhanh chóng nấp ở bên vách tường, ngó thấy được người ngồi trên ghế lái là một người đàn ông anh tuấn.
Lúc này, Cố Hiểu Thần cũng đi ra khỏi bệnh viện. Cô ấy cười cười với người ngồi trên ghế lái, sau đó cũng mở cửa ghế phụ ra, lên xe.
Thẩm Sổ đi tới từ sau lưng Thái Tịnh Di, vỗ vai một cái khiến cô giật mình, suýt chút nữa thì hét lên.
“ Thẩm Sổ, em làm chị sợ muốn chết. ” Thái Tịnh Di ổn định lại nhịp tim, nhíu mày mắng cô nàng.
Thẩm Sổ nhún vai với vẻ vô tội, rồi nhìn theo hướng Thái Tịnh Di vừa nhìn: “ Chị đang nhìn cái gì thế? ”
Thái Tịnh Di lắc đầu, suy nghĩ vài giây rồi nói: “ Em cảm thấy Liễu trưởng quan làm diễn viên có hợp không? ”
Thẩm Sổ chớp mắt, rồi phì cười thành tiếng: “ Sao chị lại cảm thấy anh ấy hợp làm diễn viên? ”
“ Đẹp trai mà! ” Thái Tịnh Di nói.
Thẩm Sổ lắc đầu: “ Tuy rằng rất đẹp trai nhưng khuôn mặt anh ấy như núi băng ngàn năm ấy. Nếu anh ấy mà đi đóng phim chắc chắn sẽ là kiếm cơm nhờ mặt, sẽ bị người người bôi nhọ tới chết. ”
Thái Tịnh Di nhíu mày, bỗng nhiên nhớ tới cái hôm mình cùng với Cố Hiểu Thần tới quán cháo lâu năm nhà họ Tửu. Lúc đi vào trong ngõ dài, bắt gặp được một hàng quân nhân đi từ trong ngõ ra, Liễu Duệ đi cuối hàng. Dáng người anh thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt bình tĩnh, chỉ qua một cái liếc mắt thôi cô đã cảm thấy người này mà làm diễn viên cũng được.
Nhưng Cố Hiểu Thần lại nói diễn viên không phải là nơi dành cho anh.
Thái Tịnh Di khôi phục tinh thần, quay sang nhìn Thẩm Sổ, hỏi: “ Nếu diễn viên không phải là nơi thuộc về anh ấy thì theo cậu nơi nào mới thuộc về anh ấy? ”
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Sổ hơi nhăn lại, hiện lên vẻ mơ hồ. Cô nàng không hiểu câu hỏi này của Thái Tịnh Di là có ý gì.
“ Em cảm thấy, viên đạn cuối cùng kết thúc một trận chiến sẽ là nơi dành cho anh ấy không? ” Thái Tịnh Di hỏi tiếp.
Thẩm Sổ cười thành tiếng, nhịn không được đánh cô: “ Em nói này y tá Thái, gần đây chị xem hài kịch nhiều lắm đúng không? ”
Thái Tịnh Di im lặng, cúi đầu xuống.
Cảnh tượng đó cứ quanh quẩn trong đầu cô không xua đi được. Vào sáng tờ mờ ngày hôm ấy, trong con ngõ dài, khi bóng người cô đơn đó biến mất đã khiến cho người ta vừa đau lòng vừa thấy khó chịu.
Nếu cô nhớ không nhầm thì vào năm năm trước, trong đêm mưa to, có một nữ sinh được đưa vào bệnh viện cấp cứu, phần thịt thừa chỗ tử cung rạn ra, sinh non, sau khi cắt bỏ phần thịt thừa đi, sau này không thể sinh con nữa.
Bệnh lí của cô gái đó là do cô phụ trách ghi chép, thế nên cô nhớ rất rõ tên của cô nữ sinh ấy – tên là Cố Hiểu Thần.
Mãi cho đến nửa năm trước, có một bác sĩ tên là Cố Hiểu Thần tới làm việc ở bệnh viện Hiệp Hòa, Diệp Cựu Mạch tự mình đưa cô ấy tới nhà ăn, gây chấn động vô cùng. Lúc đó, cô chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay cô gái ấy chính là cô gái nhập viện cấp cứu gấp vào năm năm trước.
Cho nên nói, phải có bao nhiêu tình yêu dành cho Tổ quốc mới nguyện dâng hiến cả thanh xuân, phải có bao nhiêu tình yêu thương với sinh mạng con người mới có thể khơi dậy nhiệt huyết, phải yêu người đó bao nhiêu mới sẵn sàng hi sinh tất cả.
**
Ăn tối và nụ hôn tối, café cho màn đêm, sữa đậu nành cho sáng sớm, đưa đón, nụ hôn buổi sáng, người đến.
Mỗi một ngày của Cố Hiểu Thần trôi qua như thế.
Mở mắt ra sẽ thấy anh gọi mình dậy để ăn sáng, đến giờ tan làm thì thấy anh đang ở trước cửa bệnh viện chờ cô.
Những ngày tháng sung sướng như thế chẳng mấy chốc đã trôi qua một tuần.
Lúc ăn cơm tối, Liễu Duệ hỏi cô: “ Ngày mai em có tan làm đúng giờ không? ”
Cố Hiểu Thần lắc đầu: “ Không, buổi chiều ngày mai em có hai ca phẫu thuật, không thể xác định được bao giờ em mới về được. ”
“ Chờ em phẫu thuật xong, anh sẽ đi đón em. ”
“ Được, em sẽ gọi điện cho anh. ”
Buổi sáng đi kiểm tra phòng, buổi chiều bước vào phòng phẫu thuật, một ngày bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi.
Lúc hoàn thành xong hai ca phẫu thuật thì cũng đã gần 9 giờ. Ở trong phòng thay đồ, Cố Hiểu Thần thay bộ đồ mặc trong phòng phẫu thuật ra, rồi nhắn tin cho Liễu Duệ, nói mình đã tan làm.
Tin nhắn vừa gửi đi không bao lâu thì Liễu Duệ đã trả lời.
“ Anh ở dưới tầng. ” Anh nói.
Cố Hiểu Thần kinh ngạc: “ Ở ngay phía dưới bệnh viện sao? ”
“ Đúng vậy, đang ở bãi đỗ xe. Giờ anh chạy xe tới trước cửa, đợi tới khi em đi xuống là có thể lên xe luôn. ”
Điều này làm cho cô không kịp phản ứng, ngây ra một lúc mới trả lời: “ …Ừm ”
Ở bãi đỗ xe gần cửa Bắc, hơn nửa chỗ đó là nơi bác sĩ y tá ra vào.
Cố Hiểu Thần đứng đây đã có thể thấy được ở phía xa xa, dưới ánh trăng mờ ảo, Liễu Duệ đang đứng dựa vào thân xe. Đôi chân thon dài đứng thẳng, khuôn mặt cương nghị dưới ánh trăng như được mạ lên một lớp ánh sáng lạnh lẽo.
Dù không mặc quân trang nhưng trên người anh vẫn tỏa ra khí chất uy nghiêm, lạnh lùng. Thân hình cao lớn, khuôn mặt bình tĩnh khiến cho người ta phải dừng bước.
Thời gian như quay về thời điểm một tháng trước, khi đó anh cũng chờ cô ở dưới tầng như thế này, chỉ chờ cô.
Gió thu mát lạnh thổi tới bên người cô, quấn theo mùi hương ở đâu đó.
Liễu Duệ đang đứng dựa vào thân xe, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm bỗng xoay người lại. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Cố Hiểu Thần, khóe môi anh cong lên một nụ cười nhàn nhạt. Dù chỉ là độ cong nhỏ nhưng đem tới cảm giác hơi lưu manh, giống như là hồi cấp ba, mỗi lần trêu cô xong anh đều thế.
Anh tiến về phía trước, dừng lại ở trước mặt cô, hỏi: “ Đói không? ”
“ Ừm, đói. ”
“ Đưa em đi ăn cơm. ”
Cố Hiểu Thần cười chế nhạo anh: “ Hôm nay Liễu trưởng quan không vào vai người chồng đảm đang nữa à? ”
“ Ăn xong thì đi tới một nơi. ”
“ Đi đâu? ”
Anh nở nụ cười bí hiểm, đưa tay ra phía trước choàng lấy cổ cô. Anh còn cố ý ghé sát mặt lại để nói chuyện với cô, khi nói, hơi thở còn kèm theo mùi thuốc lá nhàn nhạt: “ Đi thì biết. ”
Ăn xong cơm tối, hai người họ tới hồ tình nhân ở khu ngoại ô thành phố Bắc Kinh.
Nơi này khi còn nhỏ Cố Hiểu Thần đã từng nghe nhắc tới, nhưng chưa được tới đây lần nào.
Bên hồ cũng không có nhiều đôi tình nhân lắm. Những đôi tình nhân ở đây đang nắm tay hoặc khoác vai nhau, bước đi thật chậm, chỉ có hai người bọn họ là hành động khác mấy người ở đây.
Liễu Duệ thích ôm lấy cổ cô, ôm trọn cô vào trong lồng ngực, cứ thế bao vây lấy cô. Trước kia, hồi còn học đại học, anh cũng thích làm như này và đi dạo quanh sân thể dục với cô.
“ Sao đột nhiên lại đưa em tới nơi này? ” Cố Hiểu Thần hỏi anh.
“ Hai ngày trước anh có gặp anh Thần, anh ấy nói ở vùng ngoại ô có một cái hồ rất đẹp, tên cũng rất hay, có lẽ cô gái nào cũng sẽ thích. ” Anh giải thích, đôi mắt cứ nhìn về phía cô, con ngươi đen như mực: “ Đưa em tới nơi này rồi, em không thích nơi này à? ”
“ Nói thật thì em thấy rất kinh ngạc. ” Cố Hiểu Thần cầm lấy tay anh đang để trên cổ mình, sau đó tách từng ngón tay ra, đan từng ngón tay mình vào để mười ngón tay đan chặt vào nhau.
“ Bởi vì trước đây đều là em quấn lấy anh muốn đi chơi, anh chẳng có phản ứng gì nhiều, hầu như đều là thể hiện cho có lệ. ”
Đột nhiên, Liễu Duệ dừng bước.
Thấy anh đột nhiên dừng lại, Cố Hiểu Thần hỏi: “ Sao thế… ”
Lời còn chưa nói xong đã bị cánh tay dài của anh kéo vào trong lồng ngực, đột nhiên bị kéo về phía trước khiến cô cũng phải bước chân theo, suýt chút nữa thì cô dẫm luôn vào chân anh.
Cả người Cố Hiểu Thần đổ về phía trước, mũi chân hơi nhón lên, bàn tay Liễu Duệ thì đặt trên eo cô, đem cả người cô kéo tới trước mặt anh. Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô: “ Cố Hiểu Thần, nếu như lúc trước biết được mình sẽ đi trên con đường này thì chắc chắn khi đó anh sẽ dành toàn bộ thời gian ở bên em. ”
Một câu nói êm tai như vậy khiến cho cô vô cùng ngạc nhiên.
“ Vậy anh hối hận hả? ” Cố Hiểu Thần hỏi anh.
Khuôn mặt Liễu Duệ tiến sát lại, để cho chóp mũi mình đụng nhẹ vào chóp mũi cô, dịu dàng cọ cọ: “ Đâu chỉ có hối hận. ”
Mấy chữ thôi đã khiến lòng cô xao động.
Cô không tự chủ được mà ngẩng đầu lên, hôn nhẹ vào khóe môi anh.
Môi anh, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Tuy rằng trước kia anh cũng hút thuốc nhưng nó không có hương vị như bây giờ, nhàn nhạt, thoang thoảng đâu đó, là cái cảm hương vị….vô cùng trưởng thành.
Có người nói, mối tình đầu của một người con trai là cô giáo tốt nhất trong quá trình trưởng thành của họ, họ sẽ dễ dàng trở nên trưởng thành hơn.
Dường như cô có chút đồng tình với ý kiến đó.
**
Quay trở về với phòng phẫu thuật, Cố Hiểu Thần lại vô cùng bận rộn, mọi thứ dường như đã quay về vòng xoáy công việc trước đây.
Điều khác duy nhất là giờ đây có Liễu Duệ đứng chờ bên ngoài bệnh viện.
Có một người đứng chờ, cảm giác này rất hạnh phúc.
Buổi chiều, khi Cố Hiểu Thần vừa bước ra khỏi phòng phẫu thuật thì tinh thần như cạn kiệt, cô xoay xoay cổ, bước vào phòng vệ sinh để rửa sạch tay.
Lúc này, Quách Đan Đình chạy tới, còn chưa kịp ổn định hơi thở đã nói: “ Bác sĩ Cố, giáo sư Lục tìm cô. ”
“ Gì cơ… ”
Còn chưa kịp nói xong, cả người đã bị Quách Đan Đình kéo đi.
Trong phòng họp, Lục Hằng cùng mấy vị chuyên gia trong khoa ngoại đang họp bàn luận về các phương án. Tiếng gõ cửa vang lên, Lục Hằng đoán là Quách Đan Đình đã đưa Cố Hiểu Thần tới rồi.
“ Vào đi. ”
Quách Đan Đình đẩy Cố Hiểu Thần vẫn còn mặc trang phục trong phòng phẫu thuật vào phòng họp, thở hổn hển: “ Cố, bác sĩ Cố tới rồi. ”
Lục Hằng gật đầu rồi chỉ vào một vị trí cách đó không xa, ý bảo Cố Hiểu Thần ngồi xuống.
Tuy rằng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Cố Hiểu Thần vẫn làm theo ý Lục Hằng, ngồi xuống.
Lục Hằng giới thiệu đơn giản phương án thảo luận với Cố Hiểu Thần, người vừa mới vào phòng họp. Là phẫu thuật liên quan tới phình phần dưới động mạch, mọi người đều nhất trí với phương án dùng kẹp để kìm nó lại, cách này so với phương pháp điều trị từ trong mạch máu thì nguy hiểm hơn chút. Nhưng bệnh nhân này không còn sự lựa chọn nào khác, bởi vì phần phình bên dưới đang có dấu hiệu sẽ vỡ ra rồi. Hơn nữa, rất có khả năng nó sẽ uy hiếp tới sự an toàn của tính mạng, phẫu thuật là phương hướng giải quyết duy nhất.
Tình huống cơ bản đã nói xong, Lục Hằng tiếp tục: “ Điều khó khăn trước mắt là lựa chọn con đường đi vào, bắt đầu từ phần sát bên cạnh hay đi từ dưới xương thái dương lên? ”
Đưa vào những điểm này, Lục Hằng cũng hơi do dự.
Cố Hiểu Thần xem đi xem lại phần chụp CT não bệnh nhân, vị trí của phần bị phình này hơi kỳ quái. Nếu như phần này chỉ trong khoảng 5 thì sẽ tiến sát từ phía bên cạnh, còn nếu trong khoảng từ 5-10 thì đi lên từ xương thái dương là lựa chọn hàng đầu. Nhưng vị trí của phần phình này lại không sai lệch chút nào, dừng đúng ở vị trí số 5, làm cho việc tiến từ bên cạnh không ổn mà đi lên từ xương thái dương cũng không ổn nốt. Đây đúng là một vấn đề khó khăn.
“ Bác sĩ Cố, cô có ý kiến gì không? ” Đột nhiên, Lục Hằng hỏi Cố Hiểu Thần.
Cố Hiểu Thần nhíu chặt mày, cân nhắc một hồi lâu rồi nói: “ Nếu là tôi, tôi sẽ chọn phương pháp đi từ dười xương thái dương đi lên. ”
Đây là kết quả mà Lục Hằng đã sớm dự đoán được: “ Nói ra suy nghĩ của cô đi. ”
“ Tôi đã quan sát rất kỹ ảnh chụp CT não bệnh nhân, phát hiện ra vị trí bị phình ra là vị trí khá khó xử. Hiển nhiên, nó đang muốn dịch chuyển xuống bên dưới. Mà thời gian phẫu thuật đã được định sẵn rồi, cho dù giờ phần phình đó có thay đổi thì tôi cũng không thay đổi phương pháp. ”
Lục Hằng không gạt bỏ phương án của cô, anh ta nhíu mày, suy nghĩ trong mấy giây: “ Lý do là gì? ”
“ Phần não trung gian đã che mất phình động mạch phía sau, nếu tiến sát từ bên cạnh sẽ không thể nhìn thấy được nó, cho nên tôi lựa chọn tiến lên từ xương thái dương. ”
Đối với suy nghĩ này của cô, Lục Hằng chưa cảm thấy hài lòng, lại hỏi: “ Ngoại trừ những điều này ra? ”
Cố Hiểu Thần lắc đầu, không thể đưa ra được lý do nào thuyết phục hơn: “ Không có phương án nào phẫu thuật 100% thành công. Với phương án mổ từ xương thái dương lên của tôi thì xác suất thành công là 51%, cho nên tôi lựa chọn nó. ”
Mỗi một bác sĩ đều có phương án phẫu thuật riêng do chính mình lựa chọn. Nhưng cho dù chọn như thế nào thì mục đích cuối cùng vẫn là tìm ra phương án đó có xác suất thành công cao không.
Đối với điều này, Lục Hằng không có ý kiến gì.
“ Căn cứ vào quá trình hình thành độ phình, hướng di chuyển, những thứ phía sau phần phình, rất có khả năng sẽ hình thành nên việc tắc động mạch. Ở đây, ngoài cô ra, không có bác sĩ nào có xác suất thành công trên 50% cả. ” Lục Hằng tổng kết mọi thứ rồi đưa ra quyết định: “ Ca phẫu thuật này cô mổ chính. ”
Cố Hiểu Thần kinh ngạc liếc nhìn Lục Hằng: “ Tôi mổ chính? ”
Bỗng dưng bị Quách Đan Đình kéo tới đây để tham gia thảo luận phương án phẫu thuật, giờ thì cô còn biến thành người mổ chính, những điều này làm cô rất kinh ngạc.
“ Có vấn đề gì không? ” Lục Hằng hỏi lại.
Cố Hiểu Thần thu lại sự kinh ngạc trong ánh mắt, cô mím môi, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “ Tôi chắc chắn được xác suất thành công là 51%, nếu như anh đã chỉ định tôi là người mổ chính thì tôi cũng không có vấn đề gì. ”
Lục Hằng đóng tập tài liệu lại, ánh mắt lướt qua xung quanh một vòng rồi ngừng lại trên khuôn mặt hồng hào của Cố Hiểu Thần. Có lẽ do được sống trong tình yêu ngọt ngào nên dạo này sắc mặt cô tốt hơn không ít. Bỗng nhiên, con ngươi màu nâu thất thần, đợi tới khi khôi phục tinh thần, Lục Hằng lại trở lại là người nho nhã khiêm tốn: “ Quyết định vậy đi, hẹn gặp lại trong phòng phẫu thuật hôm sau. ”
…
5 rưỡi chiều, đúng thời điểm giao ban, những y tá tan làm cùng nhau nói chuyện cả đường. Đa số mọi người đều nói tới việc Cố Hiểu Thần bị Quách Đan Đình kéo vào trong phòng họp.
Liễu Duệ đang ngồi trên băng ghế dài ở bên đường, nghe thấy những gì mọi người tán gẫu thì nhíu mày.
Lại đợi thêm một lúc nữa thì thấy Cố Hiểu Thần nhắn qua wechat nói với anh đã tan làm.
Đi tới bãi đỗ xe, chạy xe tới trước cửa Bắc đã thấy Cố Hiểu Thần đứng chờ bên đường.
Liễu Duệ nháy đèn phía trước hai cái như muốn ra hiệu với cô là đã tới. Cuối cùng, cô cũng thoát ra khỏi suy nghĩ phương án phẫu thuật, vội vàng chui vào trong xe.
“ Em sao thế? Mất hồn mất vía. ”
“ Có ca phẫu thuật. ” Cô trả lời qua loa.
Nếu đã liên quan tới công việc của cô thì Liễu Duệ sẽ không hỏi nhiều, anh nói sang chủ đề khác: “ Muốn ăn gì đây? ”
Cố Hiểu Thần đưa tay day day huyệt thái dương đau nhức, lắc đầu: “ Em không nói. Có điều, tới quán cháo nhà ông Tửu cũng được. ”
Ánh mắt Liễu Duệ lóe lên tia sáng, nghiêng đầu nhìn cô rồi đồng ý: “ Được. ”
Vào giờ nào thì ở quán cháo nhà ông Tửu cũng nườm nượp khách tới. Hai người tìm hai chỗ còn trống ở băng ghế dài phía ngoài, gọi hai bát cháo cá.
Cố Hiểu Thần rất thích ăn cá. Lúc hai bát cháo cá được mang lên, Liễu Duệ gắp hết cá trong bát mình sang cho cô.
Hoàng hôn buông xuống, phía chân trời chỉ còn lại chút ánh sáng đỏ rực. Ánh chiều tà hắt lên lá phong làm cho nó trở nên tiêu điều hơn mấy phần.
Ăn cháo xong, hai người cũng không vội rời đi. Cố Hiểu Thần hơi ngửa đầu, xoay khớp cổ đang cứng đờ, nhìn sắc trời ảm đạm khiến tâm trạng cũng trùng xuống, đột nhiên cô hỏi: “ Đối với anh, một kế hoạch tác chiến hoàn hảo là như thế nào? ”
Liễu Duệ đưa mắt nhìn khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của cô, ngừng nửa giây mới trả lời: “ Thành công cứu được con tin. ”
Cố Hiểu Thần nhìn thẳng vào anh, hỏi thêm: “ Nếu hai phương án đó đều không cứu được con tin thì anh sẽ làm như thế nào? ”
“ Không chạm tới giây phút cuối cùng thì làm sao em biết được có thể cứu hay không? ” Anh hỏi ngược lại.
Cố Hiểu Thần nhíu mày: “ Xác suất thì sao? Kế hoạch tác chiến chắc cũng phải có xác suất chứ? ”
“ Có. ” Anh nói: “ 0% xác suất. ”
Cố Hiểu Thần lại nhíu mày: “ 0? ”
“ Khoác lên người quần áo của quân nhân, lưng đeo súng đạn, một khi đã bước vào chiến trường thì sống chết không thể đo lường bằng xác suất. Mỗi một trận chiến đều như một canh bạc, không có lợi thế cũng chẳng có đường lui, ngoại trừ việc phải tiến lên phía trước thì cũng chỉ có phải tiến lên phía trước. ”
Bỗng nhiên, Cố Hiểu Thần nở nụ cười tự giễu: “ Đúng vậy, đó là nơi tập hợp quân nhân. ”
Nơi tập hợp quân nhân.
Năm chữ này, hoàn toàn khiến cho Liễu Duệ im lặng.
Anh đã từng nói với cô thế này: “ Nơi quân nhân tập hợp lại là ở trên chiến trường, gặp được viên đạn cuối cùng nhắm thẳng vào mình, sau đó sẽ chết đi mà không có hối tiếc. ”
Lúc ấy, anh chỉ muốn cô hiểu nghề nghiệp của mình. Ranh giới giữa sự sống và cái chết của anh sẽ được quyết định trong chốc lát. Anh đang chuẩn bị trước tâm lý cho cô, nhỡ đâu mai này anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ cô không thể tiếp nhận được.
“ Cố Hiểu Thần. ” Hàng lông mi anh hơi rung lên, anh đưa mắt nhìn cô.
Cố Hiểu Thần nhìn về phía anh, trong vòng hai giây ngắn ngủi đã hiểu ra anh định nói gì. Cúi đầu nhìn chằm chằm vào hai bát sứ trắng để trên bàn, bên ngoài bát còn được trang trí bằng ký hiệu thuộc về quán cháo nhà ông Tửu. Bỗng nhiên, cô cảm thấy thật châm chọc.
“ Khi nào anh về? ” Cô thấp giọng hỏi.
“ Chưa biết được. ”
“ Đi đâu? ”
“ Ra nước ngoài. ”
Cho dù là năm năm trước hay năm năm sau, câu trả lời vẫn y nguyên như thế.
Đây là thói quen của anh, với những việc như thế này anh sẽ không dùng bất cứ từ ngữ hoa mỹ nào để nói, luôn dùng cách thức trực tiếp.
Cố Hiểu Thần nghẹn ngào, hỏi: “ Khi nào anh đi? ”
“ Năm ngày sau. ” Lời ít mà ý nhiều.
Cúi đầu, cô im lặng trong hai phút. Sau đó, cô ngẩng đầu lên, cong môi cười, ngay cả nét mặt cũng tươi hơn: “ Em biết, em chờ anh trở về. ”
Lúc này, ấn đường Liễu Duệ hơi nhíu lại, im lặng nhìn cô, tựa hồ như đang quan sát.
Thật ra, Cố Hiểu Thần đang thật lòng hay giả vờ rất dễ nhận ra được. Cái nhìn của cô ảm đạm hơn, không giấu nổi sự mất mát, trong đó cũng không có nổi một chút vui tươi nào.
Nhìn chằm chằm vào cô mấy giây nhưng Liễu Duệ không thể nhìn ra được cô đang thật lòng hay giả vờ.
Năm năm, cô đã học được cách bình tĩnh và giữ cho mình tỉnh táo hơn.
“ Cảm thấy áy náy sao? ” Cố Hiểu Thần hỏi.
Do dự một chút rồi Liễu Duệ gật đầu.
Đột nhiên, Cố Hiểu Thần cười thành tiếng, giọng nói nhẹ nhàng: “ Hiếm thấy thật, không ngờ người luôn đứng trên đỉnh cao như Liễu Duệ cũng có lúc áy náy. ”
“ Cố Hiểu Thần, ở trước mặt anh, em không cần phải gượng ép. ”
Gượng ép?
Cố Hiểu Thần lại cười: “ Anh có biết chúng ta đang ở quán cháo nhà ông Tửu không? ”
Anh đưa mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên cảm thấy hoang mang. Đây đúng là quán chào nhà ông Tửu, nhưng hỏi câu ngốc nghếch như này là có ý gì?
“ Em hỏi anh, có phải chúng ta đang ở quán cháo nhà ông Tửu không? ” Cô kiên nhẫn lặp lại câu hỏi lần nữa.
“ …Phải. ”
Cố Hiểu Thần nhún vai: “ Ừm, mỗi lần chúng ta ở đây là một lần nói tạm biệt. ” Hơi nhíu mày lại, sự không vui còn thể hiện rõ ở đuôi lông mày: “ Trước kia em rất thích quán cháo nhà ông Tửu, nhưng nói chuyện với anh ở đây tới lần thứ năm khiến cho em phải nghĩ lại xem sau này có nên tới đây nữa không. ”
Nghe thấy cô nói như vậy, Liễu Duệ cũng cố gắng nhớ lại. Đúng như những gì cô nói, có vẻ như mỗi lần bọn họ phải xa nhau đều là nói ở quán cháo nhà ông Tửu.
Anh cười khẽ một tiếng, cúi đầu, ánh mắt anh tràn đầy vẻ cưng chiều nhìn vào đôi mắt sáng ngời linh động của cô. Giọng nói anh như mang theo ý xin lỗi: “ Anh sai rồi, không nên nói lời tạm biệt ở đây. ”
Cố Hiểu Thần chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn anh.
Bầu không khí không còn nặng nề, tâm trạng Liễu Duệ như được giải thoát. Nhìn bộ dáng đáng yêu đó, anh đưa tay lên xoa xoa đầu cô, vẫn nói câu nói đó: “ Cố Hiểu Thần, chờ anh trở về. ”
Đây là phương thức tạm biệt cố định của hai người. Trước kia, mỗi khi nghe thấy câu nói này cô đều cảm thấy sợ hãi. Nhưng bây giờ thì khác, cô hi vọng sau này mãi mãi cô sẽ được nghe câu nói này.
Khoảng khắc cả người anh toàn là máu được đẩy vào trong phòng phẫu thuật, cô mới biết thứ mình mong muốn là cái gì.
Cô cần Liễu Duệ, tất cả những gì thuộc về anh.
Cô cần Liễu Duệ, cho dù là sống hay chết, cô đều muốn.
Thế nên, cô không cần lúc nào anh cũng phải bầu bạn bên cạnh mình, chỉ cần lúc nào anh phải thì sẽ nói với cô một câu “Cố Hiểu Thần, chờ anh trở về. ”
Đối với Cố Hiểu Thần mà nói, đây là câu nói êm tai nhất mà cô từng được nghe, toàn thế giới không có gì sánh nổi.
Hoặc có thể nói, cô thích quán cháo nhà ông Tửu này.
Bởi vì những thứ này có thể chứng minh, anh tồn tại.
…
Ngày hôm sau, trước khi phẫu thuật một tiếng, Cố Hiểu Thần đã ngồi nghiên cứu kỹ ảnh chụp CT não bệnh nhân. Quả nhiên phần phình đó đã di chuyển xuống bên dưới, trùng khớp với suy đoán của cô, như vậy xác suất thành công của cô lại tăng thêm 5% nữa rồi.
Mở hộp sọ ra, mũi kim tiến vào, mở rộng các vách ở gần đó thì thấy được phần động mạch phình ra. Cẩn thận xử lý những khối máu xung quanh phần phình, giờ không dám dùng ống hút luôn phần phình ra, chỉ sợ làm cho nó vỡ. Xung quanh phần phình đó các mạch máu dính nhau dày đặc, trong quá trình làm sạch điện tim đồ đã biến đổi, lượng máu giảm xuống nhanh, còi báo động vang lên.
Cố Hiểu Thần lập tức ngừng phẫu thuật, trong đôi mắt màu đen lóe lên tia sáng, bình tĩnh ra lệnh: “ Bác sĩ gây mê, dùng Adenosine(1). ”
(1)Adenosine: Là một loại hóa chất được tìm thấy nhiều trong hệ thống sống và thuốc. Khi là thuốc, nó được sử dụng để điều trị một số dạng nhịp tim đập nhanh. Tác dụng phụ thường gặp bao gồm cảm thấy đau ngực, khó thở, ngứa ran.
Lục Hằng bỗng nghĩ tới việc sử dụng Adenosine chậm một giây thôi sẽ xảy ra chuyện gì. Không thể không nói, tốc độ phản ứng của Cố Hiểu Thần nhanh hơn anh nhiều, quá nhanh nhạy.
Rất nhanh, huyết áp trở về bình thường, điện tâm đồ đang dao động nhanh cũng biến mất.
Tiếp tục phẫu thuật.
Cố Hiểu Thần bình tĩnh cầm lấy dụng cụ tiếp tục mở não, hoàn toàn không bị chuyện ngoài ý muốn vừa nãy làm ảnh hưởng, ngược lại, cô còn tập trung hơn lúc trước. Phần phình đó đã xuất hiện, khi mũi kim chuẩn bị đưa vào kẹp thì Cố Hiểu Thần kêu dừng lại.
“ Sao thế? ” Lục Hằng hỏi.
Cố Hiểu Thần dùng dụng cụ mở rộng về phía gần xương thái dương, vòng qua cuống não phát hiện ra phía trước phía sau đều có nhọt.
“ Là nhọt hạt lựu. ” Ấn đường Cố Hiểu Thần nhăn lại, trong lòng có chút rối loạn.
Nhọt hạt lựu là tình trạng hiếm thấy, phần đó rất dễ dàng bị xuyên qua các bộ phận khác, một khi nó đã phân tán ra các chỗ khác rồi thì rất dễ phẫu thuật thất bại.
Ấn đường càng nhíu chặt hơn.
Tình huống như thế này, trước đây Cố Hiểu Thần chưa từng gặp phải. Trước khi phẫu thuật, cô cũng từng nghĩ tới việc phát sinh tình huống hiếm gặp trong khi thực hiện, thế nên cô lựa chọn phương pháp đi từ xương thái dương lên là để ngăn tình trạng nhọt hạt lựu xuất hiện. Bình thường, khi đi từ xương thái dương lên để xử lý nhọt hạt lựu thì hệ số an toàn cao hơn.
Qua vài giây suy nghĩ, cuối cùng Cố Hiểu Thần quyết định dùng kẹp xử lý nốt phần phình còn lại.
Có thành công hay không đều dựa vào bước đi này.
Mỗi một bước cô đều vô cùng cẩn thận, trên trán cô đã sớm rịn đầy mồ hôi lạnh, chăm chú nhìn qua kính hiển vi để xác định vị trí của phần phình, ngay cả chớp mắt cũng không buồn chớp.
Lục Hằng không ngờ là Cố Hiểu Thần lại giơ tay dứt khoát như thế, vậy mà vừa rồi anh còn đổ mồ hôi lạnh thay cô.
Thuận lợi kẹp ra được, trong lòng như trút được gánh nặng, đúng là thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Thấy thế, Lục Hằng thở phào một hơi, lặng lẽ bội phục sự quyết đoán và phán đoán của cô. Bình thường, khi rơi vào tình huống này, cô cần phải thương lượng cùng anh xem có nên kẹp ra không, nhưng cô không làm thế. Cô tiếp tục phẫu thuật theo ý của mình, ra trận không loạn, vô cùng cẩn thận.
Trên con đường y học này, Lục Hằng nghĩ, tài năng của Cố Hiểu Thần chắc chắn không đứng dưới anh.
Giống như, cô sinh ra là để học y.
Trận chiến ác liệt cuối cùng cũng kết thúc, Cố Hiểu Thần lê tấm thân mệt mỏi trở về văn phòng.
Diệp Cựu Mạch nghe nói cô đã phẫu thuật xong thì nhanh chân chạy tới văn phòng cô, quan sát Cố Hiểu Thần đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhẹ giọng hỏi: “ Có thuận lợi không? ”
Cố Hiểu Thần mở mắt ra, nói đơn giản: “ Phẫu thuật thành công. ”
Không thuận lợi, nhưng rất thành công.
Diệp Cựu Mạch hiểu được ý của cô. Hắn dạo bước đi vào văn phòng, rồi đi tới vỗ vỗ vai cô như thể hiện một ý nghĩ khác.
Cố Hiểu Thần cười, lắc đầu: “ Anh thì sao? Hôm nay không phải ngồi khám bệnh à? Sao muộn thế này rồi vẫn còn ở lại đây? ”
Diệp Cựu Mạch cười thành tiếng: “ Ca phẫu thuật này của em là cả bệnh viện đều nhìn vào, em cho rằng anh sẽ tan làm đúng giờ được? ”
Cố Hiểu Thần xoa xoa đôi mắt đau nhức: “ Ở văn phòng nghiên cứu cái gì thế? ”
Diệp Cựu Mạch nhún vai, bày ra dáng vẻ mệt mỏi: “ Bị kéo đi làm cấp cứu. ”
“ À!! ” Khó lắm tâm trạng Cố Hiểu Thần mới tốt thế này, trêu hắn: “ Ai dám đưa giáo sư Diệp đây đi ra cấp cứu thế? ”
Lắc đầu một cách bất đắc dĩ: “ Đưa Thẩm Sổ đi học cấp cứu. ”
“ Người thầy giáo tốt. ” Cô nói một câu khen trái lương tâm.
Lời khen này, Diệp Cựu Mạch chỉ cười không nói, vỗ vỗ vai cô: “ Đi thôi, anh đưa em về. ”
Cố Hiểu Thần liếc mắt một cái là biết hắn đang nghĩ gì: “ Anh muốn đi nhờ xe em về chứ gì? Làm gì có chuyện đưa em về. ”
“ Hưởng thụ chút cảm giác làm bóng đèn. ” Diệp Cựu Mạch cười nói.
Cố Hiểu Thần thở dài, lắc đầu, sau đó đứng dậy: “ Đi thôi. ”
Mới vừa ra khỏi văn phòng thì thấy Thẩm Sổ chạy như điên từ cuối hành lang tới, vừa chạy vừa nói: “ Giáo sư Diệp, xảy ra chuyện rồi ạ! ”
Năm phút sau, Thẩm Sổ, Cố Hiểu Thần, Diệp Cựu Mạch cùng nhau chạy tới phòng cấp cứu.
Một người phụ nữ trang điểm, ăn mặc vô cùng thướt tha đang lớn tiếng mắng chửi một cô gái gầy yếu đang khóc tới tê tâm liệt phế: “ Nếu không phải vì đứa tiện nhân như cô thì sao con trai tôi có thể gặp tai nạn giao thông chứ. Tiện nhân, cô hại chết con tôi rồi!! ”
Khóc lớn, người phụ nữ đó túm lấy tóc cô gái, điên cuồng hét: “ Cô mau trả lại con cho tôi! Cô mau trả lại con cho tôi!! ”
Cô gái trẻ tuổi đó bị hành hạ tới ngất xỉu, cơ thể cô gái đó rất yếu, căn bản không phải đối thủ của người phụ nữ này.
Các y tá và bệnh nhân khác cũng chẳng dám tiến lên ngăn cản, Thẩm Sổ nói: “ Đã thông báo cho nhân viên an ninh, rất nhanh sẽ có người tới. ”
“ Khoa ngực và khoa tim vẫn chưa hội chẩn sao? ” Diệp Cựu Mạch hỏi.
Thẩm Sổ lắc đầu: “ Khoa ngực và khoa tim còn chưa kịp hội chẩn thì bệnh nhân đã không cầm cự được nữa, không qua khỏi. ”
Diệp Cựu Mạch nhíu mày, hắn là người cấp cứu cho bệnh nhân này. Phổi bị xuất huyết rất nghiêm trọng, hắn lập tức bảo Thẩm Sổ liên lạc với khoa ngực và khoa tim để tiến hành hội chẩn. Hắn không ngờ rằng bệnh nhân lại không đợi được tới lúc ấy.
“ Tâm thất dao động, bác sĩ Chu đã sử dụng phương pháp kích điện nhưng không thể cứu được. ” Thẩm Sổ giải thích.
“ Bác sĩ Chu đâu? ”
Thẩm Sổ chỉ ra bên ngoài: “ Mới vừa rồi bị người nhà bệnh nhân đưa đi. ”
Đầu lông mày Diệp Cựu Mạch càng nhíu lại chặt hơn: “ Vì sao không ngăn lại? ”
Thẩm Sổ lắc đầu: “ Bọn họ có nhiều người, bác sĩ Chu sợ chúng ta xảy ra xung đột tại chỗ nên không cho mọi người ngăn cản, chỉ bảo tôi đi thông báo cho nhân viên an ninh. ”
Vừa mới dứt câu thì nhân viên an ninh chạy tới, đem hai người phụ nữ kia tách nhau ra.
“ Bác sĩ Chu bị người khác lôi đi rồi. ” Cố Hiểu Thần vội vàng nói với nhân viên an ninh.
“ Đưa đi đâu? ” Nhân viên an ninh hỏi.
Cố Hiểu Thần nhìn về phía Thẩm Sổ.
Thẩm Sổ nói bằng giọng không chắc chắn lắm: “ Chắc là đi tới bãi đỗ xe. ”
“ Tôi đi xem thế nào. ” Diệp Cựu Mạch nói xong thì chạy về phía bãi đỗ xe.
Cố Hiểu Thần cũng muốn chạy tới bãi đỗ xe xem tình hình thế nào, nhưng vừa mới bước được một bước thì một cái bình thủy tinh bay về phía cô. Cô hoàn toàn không có thời gian để né tránh, chỉ kịp đưa tay lên ngăn trước mặt, cánh tay lập tức bị bình thủy tinh đập vào, mảnh thủy tới cứa vào da thịt, cơn đau nhức lan truyền khắp nơi.
“ Bác sĩ Cố!! ” Thẩm Sổ hét lên đầy kinh hoàng.
Trong nháy mắt, phòng cấp cứu loạn hết cả lên. Người phụ nữ ném bình thủy tinh cũng đứng ngây ra tại chỗ, người bà ta muốn ném bình thủy tinh là người con gái đã hại chết con trai bà. Không ngờ, bà ném trượt, cái bình đó lại đập trúng người khác.
Nhìn máu đang chảy không ngừng ở trên tay Cố Hiểu Thần, ánh mắt bà ta ngây ra, hoàng sợ, chỉ biết há miệng đứng đó.
…
Ở bãi đỗ xe, Liễu Duệ đã áp chế được nhóm người muốn lôi bác sĩ Chu đi, chỉ một thao tác thôi đã khiến cho bọn họ phải đầu hàng, đôi mắt lạnh lùng tới khiếp người.
Lúc Diệp Cựu Mạch và nhân viên an ninh chạy tới nơi thì bắt gặp cảnh tượng đó.
“ Sao lại thế này? ” Diệp Cựu Mạch hỏi.
Liễu Duệ liếc mắt nhìn, cuối cùng ánh mắt đó dừng lại trên người bác sĩ Chu đã bị đánh tới mặt mũi bầm dập.
Diệp Cựu Mạch nhìn tình hình trước mắt, không cần Liễu Duệ nói hắn cũng hiểu sơ sơ rồi. Có lẽ Liễu Duệ thấy người nhà bệnh nhân đánh bác sĩ Chu nên mới ra tay giúp.
Bác sĩ Chu che miệng vết thương lại, hỏi: “ Thẩm Sổ không có việc gì chứ? ”
Diệp Cựu Mạch nhíu mày, lúc này hắn còn lòng dạ nào mà quan tâm người khác chứ, chỉ lắc đầu: “ Không sao cả. ”
Như nhớ ra cái gì đó, hắn nhìn Liễu Duệ nói: “ Hiểu Thần vẫn còn đang ở phòng cấp cứu, mới nãy ở đó xảy ra xung đột… ”
Hắn còn chưa nói xong Liễu Duệ đã đưa hai người kia cho nhân viên an ninh, nhanh chóng chạy vào trong bệnh viện.
Lúc này, Thẩm Sổ đang giúp Cố Hiểu Thần xử lý miệng vết thương, chỗ bị thương đó máu chảy ra rất nhiều, người khác nhìn vào là thấy ghê người.
Khử trùng xong, Thẩm Sổ hít sâu một hơi: “ Giờ em sẽ gắp thủy tinh ra. ”
Cố Hiểu Thần đau tới nỗi cả người chảy mồ hôi, môi trắng bệch, gật đầu.
Thẩm Sổ cầm kẹp lên nhưng lại do dự không xuống tay, Cố Hiểu Thần nhận ra điều đó, liền hỏi: “ Trong phòng phẫu thuật chưa từng em sợ hãi như này. ”
Thẩm Sổ lắc đầu: “ Hai chuyện đó khác nhau, giờ chị đang là bệnh nhân, em sợ… Hơn nữa, nếu như không xử lý cẩn thận, để nó thành bệnh thì sau này chị sao làm được phẫu thuật. ”
Lo lắng quá nhiều nên không thể nào xuống tay dứt khoát được.
Cố Hiểu Thần khẽ nhắm mắt lại, cũng không làm khó Thẩm Sổ nữa: “ Để người khác làm đi. ”
Thẩm Sổ vừa mới đứng dậy thì cái kẹp trong tay bị Liễu Duệ lấy đi. Anh ngồi xuống bên cạnh Cố Hiểu Thần, trong đôi mắt thâm trầm chỉ thấy toàn là máu tươi, đáy mắt xẹt một tia ác độc.
“ Thẩm Sổ… ” Mở mắt ra, nhìn thấy anh, Cố Hiểu Thần đột nhiên không nói nữa. Nhìn chằm chằm, bỗng dưng cảm thấy khó tin: “ Sao anh lại ở đây? ”
Liễu Duệ cầm kẹp, nắm chặt cổ tay cô, cẩn thận lấy ra một mảnh thủy tinh nhỏ.
Sự đau đớn khi mảnh thủy tinh được rút ra khỏi da thịt khiến Cố Hiểu Thần không nhịn được mà kêu đau.
Liễu Duệ nhíu mày, cúi đầu nhìn cánh tay toàn máu của cô: “ Cố Hiểu Thần, chịu đựng một chút. ”
Sau đó, tiếp tục gắp các mảnh khác ra.
Anh xuống tay rất nhanh, cứ gắp liên tiếp từng mảnh thủy tinh lên, hoàn toàn không cho cô thời gian thích ứng.
Đau, đau tới tê người, huyệt thái dương giật giật liên tục.
Mặc dù đau tới muốn ngất đi nhưng Cố Hiểu Thần cũng chẳng dám hít một ngụm khí lạnh, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Gắp mảnh thủy tinh cuối cùng xong, Liễu Duệ buông kẹp ra. Sau đó, anh dùng bông y tế chấm chấm lên miệng vết thương, cẩn thận giúp cô khử trùng lại vết thương lần nữa. Vừa làm vừa thổi nhẹ lên miệng vết thương của cô.
Động tác dịu dàng đó của anh khiến cho trái tim Cố Hiểu Thần xao động.
Khử trùng xong, anh bắt đầu băng bó miệng vết thương.
Một loạt động tác của anh vừa thuần thục vừa nhanh chóng.
Băng bó xong anh mới ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô: “ Cố Hiểu Thần, sao giờ em nghe lời thế, bảo em chịu đựng thì em chịu đựng luôn? ”
“ Vết thương nhỏ, phải chịu đựng. ” Tầm mắt cô dừng lại trên bụng anh. Nếu cô nhớ không nhầm thì ở chỗ đó có hai vết thương do súng gây ra, cô nói một cách nhẹ nhàng: “ Nếu là vết thương do súng gây ra, tất nhiên em sẽ không chịu được. ”
Biết cô đang ám chỉ điều gì, Liễu Duệ không tiếp tục hơn thua với cô nữa. Anh vòng tay qua eo cô, trực tiếp bê cô lên, bế đi thẳng về phía bãi đỗ xe.
Cố Hiểu Thần bị hành động này của anh làm cho kinh ngạc, cô thuận thế ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng cảnh cáo: “ Mau buông em xuống, anh muốn cả bệnh viện vây lấy em xem náo nhiệt à? ”
Liễu Duệ dừng chân, cúi đầu đưa mắt nhìn cô, hoàn toàn không có ý định thả cô xuống. Cố Hiểu Thần chớp chớp mắt, sau đó thấy anh không thèm để ý tới ánh mắt của mình nữa thì không dám lên tiếng.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Liễu Duệ ôm Cố Hiểu Thần ra khỏi bệnh viện.
Tới bãi đỗ xe, Cố Hiểu Thần hơi giãy dụa: “ Được rồi được rồi, mau buông em xuống đi, em không bị thương ở chân. ”
Liễu Duệ lạnh lùng nhìn cô, sự tức giận trong đáy mắt không hề che giấu.
Cố Hiểu Thần vùng lên thất bại.
Cũng không biết sao anh có thể khỏe thế, rõ ràng đang bế cô mà vẫn có thể lấy chìa khóa ra để mở khóa. Không những anh còn mở cửa xe ra, đặt cô ngồi vào ghế phụ, thuận tiện còn thắt dây an toàn cho cô. Hai tay anh chống ở hai bên ghế, đôi mắt thâm trầm nhìn vào cô, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt, nhẹ nhàng, dịu dàng.
“ Cố Hiểu Thần, anh sẽ không bỏ qua chuyện này. ”
“ Anh có ý gì? ”
“ Mười mảnh thủy tinh. ”
Cố Hiểu Thần nhíu mày: “ Anh định làm gì số mảnh thủy tinh đó? ”
“ Em nghĩ sao? ” Anh hỏi lại bằng giọng lạnh nhạt, ánh mắt dừng lại trên cánh tay đang được băng bó của cô: “ Cái tay này của em chỉ dùng để phẫu thuật, không phải để cho mảnh thủy tinh ghim vào. ”
Dường như Cố Hiểu Thận nhận ra điều gì đó, cô vội vàng cảnh cáo Liễu Duệ: “ Anh đừng có làm to chuyện này lên. Đối với bệnh viện, đối với các y bác sĩ ở đây chưa chắc đã tốt đâu. ”
“ Bọn em không sai, vì sao phải sợ? ”
Cố Hiểu Thần thở dài, giải thích: “ Mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân rất mơ hồ, huống hồ bệnh nhân này còn mới qua đời. Người nhà bệnh nhân nhất thời kích động, cho nên mới… ”
Liễu Duệ lạnh lùng cắt ngang lời cô: “ Người nhà bệnh nhân kích động, chỗ để phát tiết là đánh bác sĩ à? ”
Câu hỏi này thẳng thắn biết bao.
“ Em… ” Cố Hiểu Thần không nói được gì.
Lời nói như vậy, nhưng qua nhiều năm thì chuyện này cũng quá phổ biến rồi. Cũng từng có người đứng lên nói lí với bệnh nhân đó, nhưng cuối cùng thì sao? Mặc kệ là đúng hay sai, người xin lỗi vẫn là bệnh viện, người phải chịu trách nhiệm cũng là bệnh viện.
“ Nếu như thứ đó không phải là thủy tinh mà là axit thì cái tay này của em chỉ còn nước cắt đi. Cố Hiểu Thần, bọn họ sẽ phải chịu trách nhiệm về hành động nhất thời kích động của mình. Cảm xúc kích động nhất thời này cũng có thể khiến em cả đời này không thể cầm được dao phẫu thuật, hủy hoại đi một người dễ như trở bàn tay, thế mà còn để cho bọn họ được thoải mái sao? ”
Liễu Duệ thực sự tức giận rồi.
Cố Hiểu Thần nhìn khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc của anh, trong đầu chỉ nảy ra được suy nghĩ.
“ Cần phải báo cho cảnh sát xử lý. ” Trong sự việc này, Liễu Duệ kiên quyết không thỏa hiệp.
Thấy thái độ của anh kiên quyết như thế, Cố Hiểu Thần cũng không thể phản bác được, chỉ có thể nghe theo. Tiếp theo sẽ hóa to thành nhỏ, biến nhỏ thành không có chuyện gì: “ Đã biết. ”
“ Biết cũng vô dụng. ” Liễu Duệ sớm đã nhìn thấu tâm tư của cô, không chừa cho cô bất kì đường lui nào: “ Anh sẽ tự xử lý. ”
Cố Hiểu Thần hoảng sợ: “ Anh muốn đi xử lý? ”
Đôi mắt âm trầm của Liễu Duệ nhìn thẳng vào cô, không hề chớp mắt.
Cố Hiểu Thần nhận thua, khí thế tụt xuống: “ Vậy được rồi, để anh xử lý. ”
Cánh tay trái đang chống lên ghế bỗng thu về, anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, bắt đầu gọi điện.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Cố Hiểu Thần có thể nghe được tiếng tút tút trong điện thoại rất rõ ràng. Từng tiếng vang lên như đang bóp chặt lấy trái tim cô.
Chờ tới khi đầu dây bên kia vang lên một giọng nam thì Cố Hiểu Thần vểnh tai lên nghe cuộc trò chuyện giữa hai người.
“ Đang ở đâu? ” Liễu Duệ hỏi.
“ Đang ở cục cảnh sát. ”
“ Đến Hiệp Hòa một chuyến đi. ”
“ Sao thế? Xảy ra chuyện gì à? ”
“ Náo loạn trong bệnh viện. ”
“ Náo loạn trong bệnh viện? ” Người đầu dây bên kia hơi ngừng lại, giây sau, giọng nói trở nên kích động: “ Hiệp Hòa? Náo loạn trong bệnh viện? Liên quan tới người phụ nữ của cậu à? ”
Liên quan tới vấn đề này, Liễu Duệ không trả lời mà trực tiếp cúp điện thoại.
Cuộc gọi kết thúc, Giang Phong nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại thông báo, mắng to một tiếng: “ Mẹ nó!! ”
…
Lúc Giang Phong chạy tới nơi thì đã là chuyện của 20 phút sau. Hắn tìm được Liễu Duệ đang đứng ở bãi đỗ xe, đầu tiên phải đi tìm hiểu sơ qua tình hình đã.
Liễu Duệ để cho Cố Hiểu Thần kể lại tình hình lúc đó. Cố Hiểu Thần tránh nặng tìm nhẹ, nói những từ ngữ tương đối ôn hòa như không cẩn thận, tình thế cấp bách, chuyện ngoài ý muốn.
Nghe kể lại xong, Giang Phong nhíu mày, liếc mắt đã nhìn thấu được tâm tư Cố Hiểu Thần: “ Xem ra chị dâu không muốn truy cứu việc này. ”
Liễu Duệ nhìn Cố Hiểu Thần, lạnh giọng cảnh cáo: “ Cố Hiểu Thần, trong phòng cấp cứu có camera. ”
Anh mà không nhắc thì Cố Hiểu Thần cũng quên luôn việc này. Trong nháy mắt, sắc mặt cô cứng đờ, sau đó, cô vội vàng sửa lại lời khai, dùng những từ ngữ khách quan nhất có thể để miêu tả.
Xong việc, Giang Phong dùng ánh mắt kỳ quái quan sát sắc mặt Liễu Duệ, nó khó coi tới mức làm cho người đối diện hít thở không thông. Không ngờ cô gái này có thể làm cho người không chút cảm xúc gì như Liễu Duệ tức giận đến thế. Hắn lại quan sát Cố Hiểu Thần một chút, ngoại trừ việc lớn lên trông có chút xinh đẹp, khí chất lạnh lùng thì cũng không có gì đặc biệt.
Ánh mắt Liễu Duệ lại quét về phía này, Giang Phong nhanh chóng hoàn hồn, giây sau hắn cười ha hả: “ Tôi đi vào xem camera đã. ”
Liễu Duệ tặng hắn một ánh mắt ‘đi thong thả, không tiễn’
Giang Phong chợt cảm thấy lạnh gáy, vội vàng bỏ chạy.
Liễu Duệ cúi đầu nhìn Cố Hiểu Thần đang rất mệt mỏi: “ Chuyện này để cho Giang Phong xử lý, chúng ta về thôi. ”
Cố Hiểu Thần gật đầu: “ Ừm. ”
“ Cố Hiểu Thần, điều này không chỉ vì em. ” Bỗng nhiên, Liễu Duệ nói một cách rất nghiêm túc: “ Nếu lúc ấy không phải anh đang ở bãi đỗ xe thì rất có thể vị bác sĩ kia sẽ bị người nhà bệnh nhân đánh cho phải vào phòng phẫu thuật. ”
Ý của anh, cô hiểu, gật đầu: “ Em biết. ”
Đưa tay xoa xoa đầu cô, giọng nói tràn ngập vẻ cưng chiều: “ Nhưng anh đang vì em. ”
Anh chỉ muốn bảo vệ.
Anh làm là vì em.
Hai câu nói này đã khiến trái tim cô hoàn toàn nằm ở chỗ anh.
“ Liễu Duệ. ” Bỗng nhiên, Cố Hiểu Thần gọi tên anh.
“ Hửm? ”
“ Em cũng vì anh. ” Cô nói một câu.
Liễu Duệ nhíu mày: “ Vì anh? Làm gì vì anh? ”
“ Tất cả. ” Cô nói.
Không suy nghĩ nhiều về câu nói đó, anh chỉ dịu dàng xoa đầu cô: “ Về nhà thôi. ”