‘Tia nắng ban mai’
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Hiểu Thần bị tiếng chuông cửa đánh thức. Đi ra mở cửa thì đập vào mặt cô là khuôn mặt tươi sáng của Tu Diệp, cô có hơi kinh ngạc: “ Sao cậu lại tới đây? ”
Tu Diệp nhìn nhìn phần vết thương trên tay cô được băng một lớp băng dày, trêu chọc: “ Bạo lực gia đình à? ”
Cố Hiểu Thần tức giận, lườm cô nàng một cái: “ Biết rõ rồi còn cố hỏi. ”
Tu Diệp nhún vai một cái đầy lười biếng. Sau đó, cô ấy cúi đầu liếc mắt nhìn Cố Hiểu Thần. Lúc này, Cố Hiểu Thần mới giật mình nhận ra, cô tránh qua một bên nhường cho Tu Diệp một lối đi vào nhà.
Tu Diệp nhìn xung quanh nhà cô một vòng rồi hỏi: “ Người bạo lực gia đình đâu rồi? ”
Cố Hiểu Thần vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ, chỉ lắc đầu: “ Không biết, chắc là đi ra ngoài rồi. ”
“ Thật là, không ngờ cậu ta lại để một bệnh nhân bị cụt tay ở nhà tự sinh tự diệt. ”
Cố Hiểu Thần không tiếp lời, xoay người đi về phía phòng khách. Cô lật cái cốc đang úp lên rồi cầm bình nước rót cho Tu Diệp một cốc.
Thấy cô đang bị thương ở tay, nhiều cái bất tiện nên Tu Diệp tiến lên cướp luôn cái bình nước trong tay cô: “ Được rồi, cứ để tớ tự mình làm đi. ”
Cố Hiểu Thần cười: “ Vậy thì tôi không khách sáo với cậu nữa. ”
Tu Diệp cười nhạo: “ Ai muốn cậu khách sáo chứ. ”
Lúc Liễu Duệ trở về từ cục cảnh sát thì thấy trước cửa nhà có vali hành lí màu xanh dương. Anh cẩn thận quan sát một lúc mới nhận ra đây là vali hành lí của mình.
Mang vali hành lí vào trong thì nghe thấy ở trong phòng khách truyền tới tiếng cười, đi vào thì thấy Tu Diệp đang ở đây, anh nhíu mày.
Tu Diệp đứng dậy, đứng nghiêm chào Liễu Duệ theo nghi thức quân đội. Liễu Duệ đẩy vali hành lí vào trong góc, rồi quay ra chào Tu Diệp lại theo đúng nghi thức, sau đó hỏi: “ Sao cô lại tới đây? ”
Tu Diệp liếc mắt về phía vali hành lí: “ Đưa vali hành lí của cậu tới đây. ”
Ánh mắt Liễu Duệ nặng nề nhìn về phía cô, không nói gì.
Tu Diệp nhướn mày, bộ dáng như thể muốn hỏi ‘cậu nhìn tôi như thế là có ý gì.’
Tối hôm qua, cô nghe Diệp Cựu Mạch nói lúc chuẩn bị từ bệnh viện về thì xảy ra chút chuyện, sau đó khi tới sân huấn luyện thì lại gặp Giang Tấn nhắc tới chuyện đó. Nói là Liễu Duệ vì người phụ nữ của mình mà hành hạ Giang Phong cả đêm. Sáng sớm hôm nay thì nhìn thấy Triệu Tiền Tiến hớn hở kéo vali hành lí của anh đi ra ngoài, chặn lại hỏi vài câu thì mới biết là cậu ta định mang tới cho Liễu Duệ. Cô vội vàng ngăn lại, thay vào đó tự mình mang đồ tới cửa. Đến để xem xem Liễu thiếu tá tra tấn cảnh sát nhân dân như thế nào, tiện thể xem vết thương của Cố Hiểu Thần.
“ Nghe nói cậu đánh cả người nhà bệnh nhân? ” Tu Diệp hỏi.
Liễu Duệ lạnh lùng liếc nhìn, Tu Diệp cười nhạo, không tiếp tục hỏi nữa.
“ Bây giờ mọi chuyện sao rồi? ” Cố Hiểu Thần hỏi.
Anh dùng một câu để kết thúc đề tài này: “ Tất cả đã xong rồi. ”
Nếu chuyện này đã được xử lí xong thì Cố Hiểu Thần sẽ không hỏi thêm nữa.
Còn Tu Diệp đơn giản là vẫn tò mò không biết Giang Phong đã xử lí chuyện này như thế nào nên chiều hôm đó cô tự mình chạy tới cục cảnh sát.
Vì vội vàng rời khỏi quân khu nên trên người Tu Diệp vẫn còn mặc trang phục quân nhân. Nghe nói cô muốn tìm Giang Phong thì nữ cảnh sát chú ý cô nhiều hơn một chút, sau đó cô nàng gọi điện thoại bằng đường dây nội bộ tới văn phòng Giang Phong, thông báo rằng hắn có người tìm.
Giang Phong bị kẻ điên như Liễu Duệ hành hạ suốt cả đêm, hắn phải thức thâu đêm để hoàn thành công việc và kết án nên bây giờ cảm thấy rất buồn ngủ, nào còn tâm tư để ý xem là ai tới tìm mình, hắn lập tức từ chối gặp.
Nữ cảnh sát ngắt điện thoại, nói với Tu Diệp: “ Xin lỗi, cảnh sát Giang bây giờ đang bận, không tiện tiếp khách. ”
Đầu lông mày Tu Diệp hơi nhíu lại, cô tự lấy điện thoại mình ra gọi cho Giang Phong.
Vừa mới ngả lưng thì chuông điện thoại của Giang Phong lại vang lên. Huyệt thái dương hắn giật giật vài cái, giọng nói cũng có phần không kiên nhẫn: “ Có chuyện gì? ”
Tu Diệp cười tươi, gọi một tiếng: “ Cảnh sát Giang. ”
Trong phút chốc, cơn buồn ngủ của Giang Phong đã bay đi hơn nửa: “ Bé con? ”
Cốc café vẫn còn hơn nửa, Giang Phong đưa mắt nhìn Tu Diệp đang ngồi ở phía đối diện, cười hỏi: “ Nghe nói em muốn kết hôn? ”
Tu Diệp khoanh hai tay trước ngực, nhướn mày: “ Có gì muốn dạy dỗ sao? ”
Giang Phong nheo mắt lại, xoay xoay cốc café trong tay, cảm thán một câu: “ Có hơi bất ngờ. ”
Tu Diệp cúi đầu, đưa tay nghịch nghịch đồng hồ đeo tay của mình, khẽ cười: “ Còn rất nhiều chuyện anh không dự đoán được đâu. ”
Ánh mắt Giang Phong dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Tu Diệp, đáy mắt dường như trở nên nặng nề hơn: “ Lúc nào? ”
Tu Diệp cười nhìn hắn: “ Chuyện kết hôn cũng đã biết mà anh lại không biết lúc nào sao? ”
“ Ừm, không biết. ” Giang Phong đáp lại bằng giọng uể oải.
“ Tết Nguyên Đán. ” Tu Diệp dùng nĩa lấy bánh ngọt rồi đưa vào trong miệng, sau đó đưa mắt quan sát sắc mặt Giang Phong: “ Anh không tới à? Tới uống rượu. ”
Giang Phong cười, cầm cốc café lên uống một hơi hết sạch: “ Để xem đã, có thời gian sẽ đi. ”
Tu Diệp nhướn mày: “ Ngày thường cảnh sát Giang rất nhàn rỗi mà, sao tới khi em kết hôn lại trở nên bận rộn thế? Hay là không muốn cho em chút thể diện? ”
Giang Phong cười: “ Ai dám không giữ thể diện cho em chứ. Có điều, việc ở cục cảnh sát khó mà đoán trước được, không biết có đi được không. ” Sau đó, hắn lập tức đổi chủ đề: “ Em tới tìm anh có chuyện gì? ”
Hắn mà không nhắc tới thì có khi cô quên mất. Tu Diệp hỏi: “ Nghe nói Liễu Duệ đã đánh người? ”
Giang Phong gật đầu: “ Đánh hai quyền, bị thương không nhẹ. ”
Hai quyền là như thế nào, Tu Diệp hiểu rất rõ. Liễu Duệ là quân nhân, mỗi một lần ra đòn đều đánh vào điểm trí mạng, chưa đánh tới nỗi phải chuyển vào phòng phẫu thuật đã là rất nhẹ tay rồi.
“ Xử lí ra sao rồi? ” Cô hỏi tiếp.
“ Cậu ấy là quân nhân, em xem nên xử lí như thế nào? ”
Tu Diệp cười, lắc đầu: “ Em chỉ sợ vụ này làm to lên, nhiệm vụ của cậu ấy lại gặp rắc rối. ”
Sau chuyện ở Syria, chuyện Liễu Duệ được thăng chức là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra, nhưng vì phạm lỗi trong cuộc tập huấn ở Trường Xuân mà việc thăng chức đã tạm gác lại.
Cãi lại quân lệnh, đây là lần đầu của cậu ấy hả?
Vì Cố Hiểu Thần, có điều gì mà cậu ấy không dám làm chứ?
Điện thoại đang đặt úp trên bàn rung lên, Tu Diệp lật lên thì thấy màn hình điện thoại hiển thị là Diệp Cựu Mạch gọi tới. Nhận cuộc gọi, ở đầu dây bên kia anh nói mình đã phẫu thuật xong rồi, hỏi cô đang ở đâu.
“ Ở ngay quán café gần bệnh viện. ” Nói xong, cô liếc mắt nhìn tên quán café được dán logo trên quán café.
Một lúc sau, Diệp Cựu Mạch tìm tới chỗ hai người đang ngồi, còn gật đầu với Giang Phong xem như là chào hỏi: “ Cảnh sát Giang. ”
Giang Phong nở nụ cười nhìn trông có vẻ hơi lưu manh: “ Dựa theo thân phận của Tu Diệp thì hình như giáo sư Diệp nên gọi tôi một tiếng ‘anh’ ”
Giang Phong, Giang Tấn, Tu Diệp và Tu Triệt là bốn người lớn lên với nhau trong cùng một đại viện, giao tình giữa mấy người này không thể dùng từ bình thường để hình dung. Đúng là Tu Diệp phải gọi Giang Phong một tiếng ‘anh’ nhưng cô nàng từ trước tới nay vốn kiêu ngạo, nhất quyết không gọi, nhưng trong thâm tâm vẫn âm thầm nhận hắn làm anh trai.
Tu Diệp vừa nghe thấy người nào đó muốn lấy thân phận bề trên thì ngăn cản: “ Ai gọi anh là anh trai, đồ đỏm dáng. ” Sau đó, cô nói với Diệp Cựu Mạch: “ Cứ gọi là cảnh sát Giang đi, đừng để cho anh ta lấy được mối quan hệ như bề trên. ”
Diệp Cựu Mạch nở nụ cười điềm đạm.
Wechat thông báo có tin nhắn tới, Tu Diệp đưa mắt nhìn, là tin nhắn của Liễu Khê, cô nói với Diệp Cựu Mạch: “ Hôn lễ của chúng ta em đã mời công ty thiết kế hôn lễ rồi. ”
Diệp Cựu Mạch cũng không thấy kinh ngạc lắm, mấy hôm trước anh nghe cô nhắc tới chuyện này rồi.
“ Là Liễu Khê. ” Tu Diệp nói, sợ anh không biết đây là ai nên giải thích thêm: “ Em gái của Liễu Duệ, em chồng của Hiểu Thần. ”
Diệp Cựu Mạch vuốt mái tóc ngắn của cô, giọng nói trầm lắng: “ Anh biết. ”
Giang Phong im lặng ngồi đó, hàng lông mi hơi rũ xuống. Hắn nhìn chằm chằm hai người một lớn một nhỏ ngồi ở phía đối diện, khóe môi cong lên nở nụ cười trào phúng.
Nghĩ tới năm ngoái cô quyết tâm tới Thiên Tân, nếu không hoàn thành được nguyện vọng của Tu Triệt sẽ không trở về.
Vận đổi sao dời, cô đã trở về, khoác thêm váy cưới, bước vào lễ đường, trở thành cô dâu.
Bé con của hắn đã trở thành cô dâu của người khác.
Im lặng suy nghĩ một hồi lâu rồi Giang Phong đứng dậy: “ Bé con, trong cục còn có việc, anh đi trước nhé. ”
Tu Diệp vẫy tay với hắn, cười: “ Nguyên Đán gặp lại! ”
Giang Phong cười, đồng ý: “ Được. ”
Trong hôn lễ của cô có hắn, hắn xuất hiện với thân phận anh trai.
Trước kia, Giang Tấn thường oán giận hắn: “ Thích con gái nhà người ta mà cứ giữ trong lòng, anh nhìn cũng thấy khó chịu. ”
Hắn thường trả lời là: “ Bé con rất đanh đá, ai lại thích cô ấy chứ, ngoại trừ em ra thì có người khác sao? ”
Giang Tấn lắc đầu, không nói gì thêm.
Năm sau, Giang Tấn nói với hắn: “ Nghe nói Diệp Diệp có bạn trai rồi, là bác sĩ. ”
Hắn vẫn bình tĩnh như trước, hoàn toàn không cảm thấy nguy hiểm gần kề: “ Là bác sĩ thì chia tay càng nhanh, người cùng ngành nhiều mâu thuẫn. ”
Giang Tấn lắc đầu, bắt đầu dạy dỗ hắn: “ Tên nhóc này chẳng tích cực gì cả, vợ sẽ chạy theo người khác đấy. ”
Hắn chỉ cười cho qua. Chuyện liên quan tới Tu Diệp, từ trước tới nay hắn vẫn luôn nắm chắc phần thắng.
Sau đó, Giang Tấn nói: “ Tu Triệt đi rồi, Diệp Diệp vừa áy náy vừa tự trách, đã đi Thiên Tân. ”
Lúc đó, hắn cảm thấy hơi luống cuống. Cô đi rồi, ngay cả một lời chào cũng không nói, dứt khoát như thế.
Giang Tấn hỏi hắn: “ Tại sao em lại nghĩ là nếu người bên cạnh bé con không phải em thì không còn ai khác? ”
Hắn cúi đầu giải thích: “ Khi còn nhỏ, cô ấy không thích người khác chạm vào đồ của cô ấy, nhưng em thì có thể. Lớn lên, cô ấy không muốn người khác xoa đầu mình, nhưng em thì có thể. Sau đó, cô ấy không cho người khác gọi mình là bé con nhưng em thì có thể. ”
Giang Tấn thở dài: “ Diệp Diệp chỉ xem em như anh trai thôi. ”
Đẩy cửa đi ra khỏi quán café, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, hắt lên khuôn mặt anh tuấn kia không sót một chỗ nào. Giang Phong cong môi lên, nở nụ cười đầy chua xót.
Đúng thế, chỉ là anh trai thôi.
Hắn cho rằng những điều đó rất đặc biệt, nhưng ở trong lòng cô hắn chỉ có một vị trí cao ngất mà không ai có thể lay động.
Vị trí đó không phải là yêu.
**
Bởi vì cánh tay Cố Hiểu Thần bị thương nên bệnh viện phê chuẩn cho cô ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức năm ngày.
Nghĩ đi nghĩ lại thì đây đúng là trong họa có phúc, hai ngày nữa là Liễu Duệ phải đi rồi, trong vòng hai ngày này vừa hay cô có thể ở cạnh anh.
“ Hay là chúng ta đi chơi đi? ” Cố Hiểu Thần đưa ra lời đề nghị.
“ Đi chơi? ” Liễu Duệ đưa mắt nhìn cánh tay cô đang được băng bó, không cần nói cũng biết anh đang nghĩ gì.
Cố Hiểu Thần liếm môi: “ Đi nơi nào đó yên bình, không chơi mấy trò kích thích, mạo hiểm. ”
“ Em còn muốn chơi mấy trò kích thích, mạo hiểm? ” Liễu Duệ cảm thấy buồn cười.
Cố Hiểu Thần quơ quơ tay mình: “ Chờ vết thương trên tay lành rồi em sẽ đi chơi nhảy bungee, nhảy dù, lướt sóng. ”
Liễu Duệ không trả lời, tự mình di chuyển tới bên cửa sổ. Anh đẩy cánh cửa sổ ra một nửa, để cho gió thu tràn vào bên trong. Gió thu mang theo cảm giác hoang tàn, khiến cho lòng người cảm thấy bi thương.
Mùa thu, là mùa của sự ly biệt.
Cố Hiểu Thần đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lá vàng đang không ngừng lay động trước cơn gió.
“ Trời lạnh rất nhanh. ” Liễu Duệ nói: “ Không thích hợp chơi lướt sóng. ”
Cố Hiểu Thần: “ … ”
Cái này không phải trọng điểm, hiểu không!
“ Em muốn đi chơi ở đâu? ” Liễu Duệ nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Cố Hiểu Thần đang có ánh sáng hắt vào, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt để lộ ra khí chất lạnh lùng.
Cô luôn như thế, khiến cho người ta không có cách nào dời mắt.
Cố Hiểu Thần suy nghĩ, rồi lắc đầu: “ Thôi, cứ ở nhà ngây người là được. ”
“ Chờ anh trở về, sức khỏe em tốt lên thì sẽ đưa em đi chơi. ” Bỗng nhiên, Liễu Duệ nói.
“ Nhảy bungee? Nhảy dù? Lướt sóng? ” Cố Hiểu Thần kinh ngạc: “ Tất cả đều được đi chứ? ”
Liễu Duệ cười cười đi về phía cô, hai tay ôm trọn lấy mặt cô, môi áp lên chóp mũi, ngữ khí nhẹ nhàng trầm ấm: “ Đi hết. ”
Cố Hiểu Thần chớp mắt, ngay cả mạch máu trong người cô cũng cảm nhận được sự ngọt ngào.
Khoảng cách giữa hai người như là mặt trời và mặt trăng.
Anh là mặt trời, cô là mặt trăng, nơi giao nhau của hai người là trái đất.
Trái đất xoay quanh anh, cô xoay quanh trái đất, nhìn thì như không lấy anh làm tâm nhưng thật ra cũng là vẽ thêm đường cong xung quanh anh thôi. Khi thì tới gần, lúc thì rời xa, nhưng cũng không thể thay đổi được chuyện quỹ đạo của cô xoay quanh anh.
Có người hỏi, lúc nào mặt trời gần mặt trăng nhất.
Đáp án là ngày mai.
Có thể đây là một câu trả lời rất buồn cười, nhưng đối với Cố Hiểu Thần thì đó là câu trả lời lãng mạn nhất.
Bởi vì vào ngày mai cô lại yêu anh nhiều hơn một chút.
…
Đưa mắt nhìn hoàng hôn đang dần buông xuống, Cố Hiểu Thần bưng ly trà xanh trên bàn tròn lên, nhấp một ngụm. Bên trong phòng, Liễu Duệ gọi cô ra ăn cơm, cô đáp lại một tiếng coi như đồng ý, rồi cô lười biếng đứng lên khỏi ghế dựa, đi vào trong phòng.
Ánh mặt trời còn sót lại nơi đường chân trời đi theo bước chân cô vào trong nhà, xua tan đi sự ưu thương và buồn tẻ của mùa thu.
Liễu Duệ ngẩng đầu liền nhìn thấy cô mang theo ánh sáng đi vào bên trong. Tóc cô bị ánh nắng chiếu vào nhuộm thành màu cam, ngừng lại bên vai cô, cũng hắt lên khuôn mặt tựa như thiên sứ đó.
Cố Hiểu Thần là một người đẹp rất tinh tế. Khi còn đang đi học thì cô rất thích ồn ào quậy phá, giống như một đứa nhóc. Năm năm qua đi, cô đã trưởng thành hơn, nhờ có sự mài giũa của thời gian, cô đã lột xác trở thành một người đẹp lạnh lùng, chín chắn, tựa như thiên sứ.
**
Hai ngày ngắn ngủi qua đi, thoáng chốc đã kết thúc.
Cố Hiểu Thần im lặng nhìn vali hành lí màu xanh đang nằm trong góc.
Liễu Duệ đi từ trong phòng ra, ngồi xổm trước vali hành lí. Anh kéo khóa, đem quần áo của mình nhét vào bên trong. Tới khi đứng lên, bỗng nhiên người anh được Cố Hiểu Thần ôm lấy.
Ánh mắt hơi liếc, anh có thể thấy được khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của cô.
“ Em sẽ chờ anh trở về. ” Giọng nói của cô bình tĩnh, tựa như đang nói một câu chuyện ngoài lề: “ Cho dù là sống hay chết, em đều chờ anh trở về. ”
Anh chưa từng nói cho cô biết nhiệm vụ anh làm là cái gì, có nhiều nguy hiểm không. Nhưng trên người anh có vết thương, luôn phải đối mặt với mức độ huấn luyện cao khiến cô hiểu được sự nguy hiểm mà mỗi nhiệm vụ anh phải thực hiện.
Anh phải ôm một trái tim sắt đá nhảy vào chiến trường.
Cho dù là sống hay chết.
Câu nói nặng nề như thế khiến trong lòng Liễu Duệ chấn động.
Anh ôm cô, cúi thấp xuống hôn lên đỉnh đầu cô, lặp lại câu nói muôn đời không thay đổi: “ Cố Hiểu Thần, chờ anh trở về. ”
Nói xong, bàn tay đặt trên lưng cô thu về, anh thong thả lui về phía sau một bước. Nhiệt độ cơ thể rời đi khiến Cố Hiểu Thần theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, còn anh thì không chút lưu luyến, vội vàng rời đi, biến mất ngay trước mắt cô.
Cô cứ thế trơ mắt nhìn anh rời đi.
Cố Hiểu Thần im lặng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào sàn gỗ trong nhà, như thể nơi đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí từ trước nhưng khoảnh khắc anh xoay người rời đi, nhưng tâm trạng cô vẫn như thế.
Không thôi nghĩ về anh.
…
Một tuần sau, tại nhà họ Cố.
Cố Hiểu Thần yên lặng ngồi trên ghế sofa, phía đối diện cô là Cố Triển Chiêu. Trái phải hai bên là Cố Phóng và Ôn Như Kỳ. Bệnh viện náo loạn thành ra như thế đương nhiên sự việc đó đã truyền tới tai nhà họ Cố, ngay cả chuyện cô và Liễu Duệ quay lại với nhau họ cũng biết.
Sau khi Trần Hữu Tuyền qua đời, mấy năm nay sức khỏe của Cố Triển Chiêu không được tốt. Ông nắm chặt gậy chống trong tay, ho nhẹ vài tiếng rồi cất giọng nói khàn khàn: “ Vết thương sao rồi? ”
Cố Hiểu Thần trả lời: “ Không sao ạ, đã khỏi rồi, qua mấy ngày nữa là có thể vào phòng phẫu thuật. ”
Cố Triển Chiêu gật đầu một cách nặng nề: “ Cứ nghỉ ngơi cho tốt một thời gian đi, đừng vội vàng nhận ca phẫu thuật, để cho vết thương không để lại di chứng gì. ”
“ Vâng ạ. ”
“ Tên nhóc kia đâu? Có phải đang ở nhà bên kia không? ”
“ Vâng. ”
Cố Triển Chiêu ho khan, nếp nhăn quanh mắt đã gần như che hết mắt ông: “ Sao lại không đưa về đây? ”
“ Anh ấy đi làm nhiệm vụ rồi, đợi khi nào anh ấy trở về cháu sẽ đưa về nhà. ”
Sắc mặt Cố Triển Chiêu trầm xuống. Ông cúi đầu, bưng chén trà nóng lên thổi thổi rồi đưa tới bên miệng, ung dung nhấp một ngụm rồi mới hỏi tiếp: “ Khi nào thì trở về? ”
“ Cháu không biết. ”
“ Hừ! ” Cố Triển Chiêu hừ mũi coi thường: “ Người ta sống chết thế nào còn chưa biết mà dám nói sẽ đưa về nhà. ”
Cố Hiểu Thần im lặng cúi đầu xuống, mấy giây qua đi, cô mới nói: “ Cho dù là sống hay chết, cháu đều sẽ đưa về đây. ”
Đột nhiên, không khí im lặng bao trùm lên cả phòng.
Ôn Như Kỳ chớp mắt mấy cái, giống như là chưa lấy lại được tinh thần: “ Hiểu Thần, câu nói này của con là có ý gì? ”
“ Anh ấy là quân nhân, phải bảo vệ quốc gia. Mẹ cảm thấy câu nói này có ý gì? ” Cố Hiểu Thần bình tĩnh hỏi ngược lại.
Ôn Như Kỳ nhíu mày lại, cái này không giống trong suy nghĩ của bà.
Ngược lại, có vẻ như Cố Triển Chiêu đã hiểu ý của cô. Là thế hệ đi trước, hai chữ quân nhân có khái niệm như thế nào ông đã sớm hiểu rõ. Ông chậm rãi đem chén trà đặt lên bàn, nặng nề buông một câu: “ Ông dùng cả cái thân già này để chờ cháu đưa cậu ta về đây. ”
Nói xong, Cố Triển Chiêu chống gậy đi về phòng mình.
Sự run sợ trong đôi mắt Cố Hiểu Thần được xua đi, đôi tay đang nắm chặt thành quyền cũng được thả lỏng. Trong lòng bàn tay cô còn có cả mồ hôi đang dần chảy xuống đầu ngón tay, cảm nhận được rất rõ ràng.
Đấu tranh với nhà họ Cố, cô thắng, cái thắng này dễ như trở bàn tay, ngược lại khiến cho cô cảm thấy không an tâm.
Cố Phóng nhìn thấy Cố Hiểu Thần cúi đầu không nói gì, ông đi tới bên cạnh vỗ vỗ vào vai cô: “ Hiểu Thần, con là người trưởng thành, chuyện gì nên do bản thân quyết định thì tự mình quyết định. Cho dù sau này có hối hận thì con cũng phải tự chịu trách nhiệm với bản thân mình. ”
Hối hận?
Cố Hiểu Thần lắc đầu, ánh mắt cô lạnh nhạt nhìn lên, đôi môi không có chút độ ấm nói ra bốn chữ: “ Con không hối hận. ”
Cố Phóng gật đầu, nói: “ Không hối hận thì tốt. ”
…
Ăn cơm tối xong, Cố Triển Chiêu gọi Cố Hiểu Thần vào thư phòng.
Cố Triển Chiêu lấy từ trên kệ sách ra một cuốn tiểu thuyết có tựa đề là
và để lên trên mặt bàn, hỏi Cố Hiểu Thần: “ Cháu nhớ quyển sách này không? ”
Cố Hiểu Thần nhìn quyển sách cũ kỹ, gật đầu.
Đây là quyển tiểu thuyết đầu tiên cô mang về nhà và bị Cố Triển Chiêu phát hiện, sau đó ông đã cầm luôn.
Trước đây, Trần Hữu Tuyền từng nói với cô, khi cô còn ở trong bụng mẹ, Cố Triển Chiêu đã đặt cho cô một cái tên, gọi là Cố Thần. Sau đó, vì Trần Hữu Tuyền cảm thấy cái tên này quá giống con trai nên đã đổi lại thành Cố Hiểu Thần. Tia nắng ban mai chiếu xuống, ý nói cả đời thuận buồm xuôi gió.
“ Ông vẫn còn nhớ ngày cháu được sinh ra. Khi đó đúng lúc ông có một ca phẫu thuật với cường độ cao, liên tục suốt mười mấy tiếng đồng hồ, mà mẹ cháu cũng mất mười mấy tiếng đồng hồ mới sinh được cháu. Ông vừa phẫu thuật được một lúc thì cháu ra đời, khi đó ông rất vui. Nhưng khi vừa nghe nói cháu là bé gái thì mặt mày lập tức chau lại. Nhà họ Cố từ lâu đã có truyền thống làm nghề y, chỉ sợ là con gái thì không chịu được khổ cực nên từ bé ông đã nuôi dạy cháu như nuôi dạy một người con trai. Bồi dưỡng ý chí của cháu, bồi dưỡng sự kiên nhẫn, bồi dưỡng cả sự kiên cường. Vì việc này mà ông còn cãi nhau với ông lão nhà họ Ôn một trận. Khi chị họ của cháu qua đời, ông lão họ Ôn cứ nhắc tới cháu mãi, muốn đưa cháu tới Quảng Đông tiếp tục đi học. Lúc đầu, ông không đồng ý nhưng nghĩ lại tâm trạng ông lão họ Ôn đang rất ưu thương, mới kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh nên ông đồng ý. May mà lúc ở Quảng Đông cháu cũng học tập rất tốt, thành tích ổn. Nhưng lúc điền nguyện vọng đại học cháu lại muốn đi Thượng Hải chứ không phải về Bắc Kinh khiến ông rất tức giận. Sau đó lại được nghe là cháu vì tên nhóc kia mà tới Thượng Hải càng khiến ông tức giận hơn. ”
“ Có lẽ là do từ nhỏ ông đã quá kìm kẹp cháu nên khi được thả lỏng một chút là cháu chẳng còn kiêng nể gì nữa. Ở Quảng Đông mấy năm liền, chuyện gì cháu cũng tự mình làm chủ, hay là nói ông lão họ Ôn luôn chiều theo cháu. ”
Cố Triển Chiêu đẩy quyển tiểu thuyết về phía trước: “ Nếu như nguyện vọng của cháu không điền khoa lâm sàng thì chắc chắn ông sẽ tiếp tục đoạt đi nguyện vọng của cháu giống như là quyển sách này. Sau đó để cho cháu tới học y ở đại học Bắc Kinh. ”
Cố Hiểu Thần nhìn chằm chằm quyển sách trên bàn, nếu như lúc trước không phải cô yêu thích học y thì cũng không khó tưởng tượng ra cách Cố Triển Chiêu ép cô đi theo con đường này.
Cố Triển Chiêu thở dài: “ Cháu đi Thượng Hải học, ông không nói gì là vì thấy cháu đã 18 rồi, là một người trưởng thành, cháu có quyền lựa chọn. Trường học là cháu chọn, tình yêu cũng là quyết định của cháu. Ông phản đối cháu và Liễu Duệ ở bên nhau, ngoại trừ việc cậu ta vào trường quân đội thì còn vì cháu đã hi sinh cho cậu ta quá nhiều. Cuộc sống của cháu phải tự mình làm chủ nhưng hầu hết tất cả mọi thứ của cháu đều xoay quanh cậu ta. Hiểu Thần, cháu ngẫm lại xem, người lớn lôi kéo cháu thật không dễ dàng, chớp mắt một cái cháu đã trưởng thành, biết làm trái ý, cái này thì bỏ qua đi, nhưng không ngờ lại là làm trái ý vì tên nhóc đó. Đau lòng chứ, ông ngoại, bố mẹ cháu đều cảm thấy rất đau lòng. Đẻ non, Hữu Tuyền qua đời, trong một đêm cháu đã hoàn toàn thay đổi, trở nên ít nói hơn, trở nên xa cách, cháu đang tự giam mình trong vòng tròn mà bản thân đã khoanh lại, tự trừng phạt chính mình. ”
Dưới ánh đèn ấm áp, Cố Hiểu Thần nhìn thấy rất rõ ràng trong đôi mắt già dặn đó dường như có nước mắt. Trên khuôn mặt thon gầy in lại những dấu vết của một cuộc đời đầy phong ba bão táp. Đây là dấu vết do năm tháng lưu lại mãi mãi không thể xóa đi, như đang cảnh báo sinh mệnh của ông sắp đi tới phút cuối.
“ Hiểu Thần à… ” Cố Triển Chiêu chống gậy ngồi xuống, từ trong ngăn kéo bàn đọc sách lấy ra một tấm ảnh cũ đã ố vàng, để lộ ra dấu vết của thời gian: “ Đây là ảnh khi cháu tròn trăm ngày tuổi. ”
Cố Triển Chiêu đưa cho cô.
Cố Hiểu Thần nhận lấy, cúi đầu nhìn, trong ảnh là một đứa trẻ sơ sinh với đôi môi mím chặt.
Tâm trạng cô rối bời như thể ngũ vị tạp trần trong lòng đã đổ hết ra.
“ Năm đó cái tên ông đặt cho cháu đã được quyết định nhưng rồi lại đổi là có nguyên nhân. ” Cố Triển Chiêu cúi đầu sau đó lại ngẩng đầu lên rất nhanh, như là vô tình lau đi nước mắt nơi khóe mắt: “ Bà nội cháu nói nghe tên Cố Thần như là một tòa thành cô độc, không cho đặt. ”
Cố Hiểu Thần kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh mắt nhàn nhạt nhìn sang Cố Triển Chiêu. Ánh sáng ấm áp chiếu lên mái tóc bạc phơ của ông, khung cảnh tựa như cảnh hạ màn đầy đau thương của một sân khấu kịch.
Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên cô nghe được Cố Triển Chiêu bộc lộ tâm tình.
Lúc còn nhỏ, khi biết nhận thức được mọi thứ xung quanh, trong ấn tượng của cô, ông nội luôn là người nghiêm khắc, không bao giờ ông cười, thậm chí còn có chút lạnh lùng vô tình. Cô còn cảm thấy ông nội đúng là người bạc tình, ngay cả bố cô cũng được thừa hưởng cái tính cách đó. Ngày hôm sau sau khi bà nội qua đời, bố cô vẫn bình tĩnh đi vào phòng phẫu thuật.
Nhưng hôm nay…
“ Ông nội. ” Cố Hiểu Thần nhẹ nhàng gọi.
Cố Triển Chiêu chậm rãi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt khắc khổ đó là đôi mắt sâu chứa nước mắt, ông thở dài một tiếng: “ Aiz… ”
Nước mắt, bất tri bất giác trào ra khỏi hốc mắt.
Cố Hiểu Thần nén cảm xúc trong lòng xuống, nói một cách nghẹn ngào: “ Cháu xin lỗi. ”
Cháu xin lỗi, hãy tha lỗi cho sự tùy hứng của cháu.
Cháu xin lỗi, hãy tha lỗi cho sự lựa chọn của cháu.
Cháu xin lỗi, hãy tha lỗi cho hiểu lầm của cháu.
Cố Triển Chiêu duỗi tay ra, Cố Hiểu Thần vội vàng nắm lấy, cảm nhận được làn da nhăn nheo đó, cô nhíu mày, dường như dưới làn da nhăn nheo này chỉ có bộ xương cốt già nua.
Ông lắc đầu, động tác chậm rãi, nhẹ nhàng mở miệng: “ Thần, là ông nội phải xin lỗi cháu, ông xin lỗi. Ngày đó, ông không nên nhốt cháu ở trong phòng, biết cháu đang mang thai đáng lẽ nên đưa cháu tới bệnh viện kiểm tra… ” Ông khóc, tiếng khóc nức nở không kìm được: “ Ông hối hận rồi. ”
Cuối cùng, Cố Hiểu Thần cũng không kìm được nước mắt của mình, để cho nó chậm rãi lăn dài trên gò má. Sau đó, nó lại rơi xuống bàn tay Cố Triển Chiêu đã trải qua bao nhiêu sóng gió.
Nước mắt đọng lại trên làn da của ông, xuyên tới mạch máu cuối cùng chảy cả vào trong tim. Từng nhịp đập chậm rãi, dường như nó còn thấm nhuần cả vào hô hấp của ông.
Nước mắt đó như tích tụ thành biển, vừa buồn, vừa thương.
Cố Triển Chiêu rũ hàng lông mi, vỗ về cô: “ Đừng giận ông nội. Bé ngoan, đừng giận ông nhé…. ”
…
Đêm khuya, Cố Hiểu Thần trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Trong đầu cô hiện lên cặp mắt sâu của Cố Triển Chiêu, giống như là đang mở ra ký ức giữa hai người từ rất nhiều năm về trước.
Khi những đứa trẻ khác được chơi đùa cùng với nhau thì cô phải ngồi ở bàn chăm chỉ luyện tập thư pháp.
Khi những đứa trẻ khác được đi du lịch cùng bố mẹ thì cô phải ngâm mình ở thư viện để nghiên cứu về các bệnh.
Nhiều năm như thế, cô không hề biết hương vị của phóng túng là gì. Cuối cùng, cô được ông ngoại đưa tới Quảng Đông, thay đổi tính cách bảo thủ trước đây của cô.
Tính cách cô trở nên hoạt bát, vui tươi.
Gặp được Liễu Duệ, quen với Lận Yên, Sa Khinh Vũ, sau đó là Mục Hoằng Dịch, Mục Hoằng Diễn, Liễu Khê, Lý Viêm Nguyên, Lai Sở Sở.
Lần đầu tiên được tới khu trò chơi là bọn họ đưa cô đi, lần đầu tiên đi tới phòng bi-a là bọn họ đưa đi, lần đầu tiên đi vào quán bar cũng là bọn họ đưa đi.
Cô hâm mộ tình cảm như thế, không có gì giấu nhau, thoải mái vô tư. Mặc kệ ngày hôm qua cãi nhau to tới mức nào thì hôm sau bọn họ vẫn có thể vui vẻ chơi đùa với nhau như lúc đầu. Một thanh xuân điên cuồng như thế mới không cảm thấy hối hận một cuộc sống oanh liệt như thế mới không cảm thấy đau buồn. Cảm xúc đó đã lây lan sang cô, khiến cô cảm thấy yêu thương nhóm bạn nhỏ đó, cũng hòa mình vào nhóm bạn nhỏ.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống nền đất, Cố Hiểu Thần xốc chăn lên rời giường, cô đưa tay lần mò tủ đầu giường lấy điện thoại, mở wechat lên nhấn vào phần tin nhắn với Liễu Duệ, gửi cho anh một đoạn ghi âm: “ Anh biết không, nếu như lúc trước không phải là ông nội mềm lòng thì em không thể gặp được anh. ”
Tất cả nhân quả đều có trăm ngàn cách thay đổi, chỉ cần một câu nói thôi là có thể đi theo hướng khác.
Giữa bọn họ, chỉ cách nhau một ý nghĩ.
Đêm đó, Cố Hiểu Thần suy nghĩ rất nhiều.
Từ tính cách bảo thủ trước đó, cô đã thay đổi trở thành người có tính cách hoạt bát hơn, về sau phạm vi hoạt động của cô đều quay xung quanh Liễu Duệ. Cho tới tận bây giờ, cô vẫn không vượt ra khỏi nó.
Tùy hứng, từ trước tới nay luôn tùy hứng.
…
Chân trời nổi lên tầng ánh sáng nhàn nhạt, cô chuẩn bị đi ra cửa tới siêu thị gần đó mua nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị một bàn đồ ăn sáng đơn giản. Có cháo trắng, rau xanh và trứng chiên.
Nhìn chằm chằm bàn thức ăn một lúc lâu, tới khi khôi phục tinh thần, khóe miệng cô hiện lên một tia châm chọc.
Thật buồn cười, sống đã hơn 20 năm rồi, đây là lần đầu tiên cô chuẩn bị đồ ăn cho người thân.
Lấy điện thoại từ trong túi áo ra, cô gửi cho Liễu Duệ tin nhắn thoại: “ Ông nội và ngay cả bố mẹ em đều thổ lộ tình yêu trong âm thầm, bọn họ không nói, em mãi mãi sẽ không biết. Thế nên, Liễu Duệ, em muốn nói cho anh biết, em rất yêu anh. ”
Khi còn nhỏ, cô còn từng nghĩ nếu như mình không phải người nhà họ Cố thì tốt biết bao.
Giờ nghĩ lại, ý nghĩ đó đúng là quá đáng.
Trước khi đi, cô còn viết lời nhắn vào một tờ giấy rồi dùng hộp tăm chặn nó lại.
Lời nhắn cô để lại là: Ông nội, bố, mẹ, con yêu tất cả mọi người. Mong mọi người tha thứ cho sự tùy hứng của con và cũng cảm ơn mọi người đã tôn trạng sự lựa chọn của con. Xin mọi người yên tâm, Liễu Duệ là quyết định cả đời này con không hối hận.
Khoảnh khắc cánh cửa gỗ đóng lại, cô giấu cảm xúc của mình nơi đáy mắt bằng sự lạnh nhạt. Hàng lông mi của cô run nhẹ, nước mắt chậm rãi chảy xuống khỏi khóe mắt, giống như bức tranh sơn dầu có từ nhiều thế kỷ trước – cổ xưa mà u buồn.
**
Một tháng sau.
Sáng sớm, Lục Hằng đến bệnh viện, anh thay áo blouse trắng rồi đi tới văn phòng Cố Hiểu Thần. Lúc ấy, Cố Hiểu Thần đang ngồi nghiên cứu mấy phương pháp phẫu thuật.
Lục Hằng gõ cửa.
Cố Hiểu Thần nghe tiếng ngẩng đầu lên thì thấy Lục Hằng. Cô hơi gật đầu coi như lời chào, sau đó hỏi: “ Có việc gì không? ”
Lục Hằng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng của cô mất mấy giây, giọng nói trầm trầm vang lên: “ Nghe nói cô quyết định rời khỏi Hiệp Hòa? ”
Cố Hiểu Thần cong môi lên, gật đầu: “ Đúng, chuẩn bị đi tới thành phố S. ”
“ Vì sao? ” Lục Hằng cảm thấy khó hiểu. Mấy tháng nay Cố Hiểu Thần đã thực hiện được một vài ca phẫu thuật mà từ trước tới nay chưa ai dám làm, ở trên tạp chí y học cũng có một bài luận khiến phần lớn người trong giới hưởng ứng. Thậm chí cô còn được bầu cho danh hiệu ‘linh hồn của y học’. Cô có tài năng như thế, anh không hiểu sao vào lúc này cô lại lựa chọn rời khỏi Hiệp Hòa.
“ Bởi vì tôi muốn làm những việc mình thực sự muốn làm. ” Cố Hiểu Thần nói.
“ Ở lại Hiệp Hòa thì cô không làm được sao? ”
“ Hiệp Hòa có anh, nhưng ở thành phố S không có Cố Hiểu Thần. ”
Lục Hằng nhíu mày.
“ Anh biết không? Từng có người nói với tôi rằng: Không phải tất cả mọi người ai cũng có tiền đi tới Bắc Kinh khám bệnh, cũng không phải tất cả các bác sĩ trên đời này chỉ có một bác sĩ khoa ngoại tên là Cố Hiểu Thần. ”
Lục Hằng càng nhíu chặt mày hơn: “ Là Liễu Duệ nói sao? ”
“ Không. ” Cố Hiểu Thần nở nụ cười nhạt: “ Là một vị bác sĩ khác. ”
Nụ cười của cô xinh đẹp là thế, tựa như đóa hoa quỳnh đang nở rộ, ưu nhã mà thong dong.
Lục Hằng nhìn tới ngây người, còn lầm bẩm một câu: “ Cố Hiểu Thần, rốt cuộc em còn muốn quay cuồng ở trong lòng tôi bao lâu nữa? ”
Khoảng cách giữa Cố Hiểu Thần và anh có hơi xa nên không nghe rõ lời anh nói, cô hỏi lại: “ Anh nói cái gì? ”
Lục Hằng giật mình hoàn hồn, anh ngẩng đầu lên, nhìn vào cặp mắt đang hơi cong lên của cô, xinh đẹp như tranh vẽ, lắc đầu: “ Tôi nói, chúc cô ở thành phố S thuận buồm xuôi gió. ”
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời của mùa đông, đôi mắt sáng ngời đó như tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Cô gật đầu, nhìn về phía Lục Hằng nói lời cảm ơn: “ Cảm ơn. ”
Lục Hằng nhìn khuôn mặt cô đang được ánh mặt trời chiếu vào, hơi cong môi lên.
Vào khoảnh khắc này, hình bóng cô ở trong lòng anh như đang được mai táng ở dưới đáy linh hồn, lưu lại dấu ấn.
…
Bước chân của mùa đông rất nhanh, cả thành phố Bắc Kinh được bao phủ bởi một màu trắng xóa của tuyết. Những người tuyết được đắp đầy ở sân cũng dần tan ra, tuyết tan dần, mầm non của cây xanh chồi lên, vạn vật như được hồi sinh, mùa xuân đang tới rất gần.
Tết Nguyên Đán, là hôn lễ của Tu Diệp.
Cố Hiểu Thần tận mắt nhìn thấy cô ấy cởi bỏ trang phục quân trang, vì Diệp Cựu Mạch mà khoác lên mình váy cưới. Vẻ xinh đẹp như thể sau cơn mưa là cầu vồng rực rỡ, khiến người ta vui sướng và kinh ngạc.
“ Diệp Diệp, chúc mừng cậu. ” Cố Hiểu Thần ôm lấy Tu Diệp, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô ấy lời chúc mừng tha thiết nhất.
Khóe môi Tu Diệp là nụ cười xinh đẹp: “ Tớ cũng rất chờ mong ngày cậu trở thành quân tẩu. ”
Cố Hiểu Thần cười.
Tu Diệp cũng cười theo.
Ánh mặt trời nhu hòa hắt lên khuôn mặt hai người. Khuôn mặt đó như là tác phẩm nghệ thuật mà các nhà điêu khắc tốn tới gần trăm năm để tạo nên được một bức tượng mỹ nhân, tinh xảo mà thần bí.
Trước khi tới thành phố S, Cố Hiểu Thần đã về nhà họ Cố đón năm mới, qua tết Nguyên Tiêu cô mới đi tới thành phố S.
Trong lúc chờ đến giờ khởi hành, cô mở wechat ra rồi nhấn vào phần tin nhắn của mình với Liễu Duệ, ngoại trừ hai tin nhắn thoại lúc trước gửi thì vào đêm giao thừa cô cũng gửi cho anh một tin nữa với nội dung là ‘Năm mới vui vẻ’, ngoài ra không còn gì khác.
Giờ cô lại gửi cho anh một tin nhắn thoại nữa: “ Liễu Duệ, em phải về thành phố S rồi, nếu như anh trở về thì hãy tới đó tìm em. ”
Bốn tin nhắn đều là do cô gửi, còn anh chưa trả lời lần nào.
Vuốt vuốt góc máy, Cố Hiểu Thần rũ hàng lông mi dày xuống, cảm xúc hỗn độn.
Đêm đó, khi cô tới thành phố S thì Liễu Khê đã gọi đi chơi.
Một đám người tụ tập lại ở quán bar của Lý Viêm Nguyên, ăn uống trò chuyện.
Sa Khinh Vũ nói: “ Cuối cùng cậu cũng đã trở lại. ”
Liễu Khê đắc ý: “ Còn không phải là nhờ vào sự lợi hại của anh trai tớ sao, cướp được chị dâu về chỉ là chuyện xảy ra một giây chắc? ”
Nhắc tới Liễu Duệ, khóe môi Cố Hiểu Thần hơi cong lên, cô nâng cốc rượu lên uống một ngụm. Một ngụm này hết hơn nửa cốc.
Lai Sở Sở ngồi bên cạnh liếc nhìn cô một cái, lên tiếng nhắc nhở: “ Cậu kiềm chế một chút đi. ”
Cố Hiểu Thần cười: “ Trở về với mọi người, tớ rất vui. ”
Đôi mắt Lai Sở Sở chợt lóe lên tia sáng, rồi sự nặng nề trong mắt cũng dần tan đi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Cố Hiểu Thần, nửa giây sau, lập tức rót rượu cho cô: “ Uống đi, uống nhiệt tình vào, nhỡ có say thì tớ đưa cậu về. ”
Được Lai Sở Sở cho phép, khuôn mặt Cố Hiểu Thần hiện lên nụ cười.
Chỉ có mình cô biết khi một tin nhắn nữa lại tiếp tục chìm trong đáy biển đã khiến cô sợ hãi như thế nào, nhưng cô không thể tham lam thêm, chỉ cần người kia còn tồn tại, còn tồn tại là được rồi.
Ngày hôm sau, Cố Hiểu Thần đi tới bệnh viện thành phố báo danh. Vào thời gian nghỉ trưa, Mục Hoằng Dịch tự mình dẫn cô đi tham quan để làm quen với bệnh viện mới. Có người thấy hai người ở cùng một chỗ, cử chỉ có chút thân thiết liền nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người họ.
Sau đó, Liễu Khê tới bệnh viện tìm Cố Hiểu Thần, một tiếng gọi chị dâu đã chứng minh thân phận của cô là hoa đã có chủ.
“ Đây là bạn gái của anh trai em sao? ” Có ý tá hỏi Liễu Khê.
Liễu Khê gật đầu: “ Vâng, chị dâu chỉ có thể là của anh trai em. ”
Các y tá cười: “ Chỉ cần không cướp đi bác sĩ Mục của chúng ta thì đều là chị em tốt. ”
Liễu Khê nở nụ cười: “ Vậy bản thân em đây cũng phải cảm thấy may mắn vì mình là hoa đã có chủ hả? ”
Bị Liễu Khê trêu chọc, các y tá khác càng cười vui vẻ hơn.
Nhịp độ làm việc ở bệnh viện rất nhanh, bất tri bất giác đã nửa năm trôi qua mà Liễu Duệ vẫn không có tin tức gì.
Lúc sẩm tối, Cố Hiểu Thần đứng ngây người ra trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào khung thoại của cô với Liễu Duệ trên wechat.
Gió thổi qua, oi bức, bực bội. Phả vào mặt cũng khiến cho người ta cảm thấy nóng bức.
“ Chị dâu. ” Liễu Khê đẩy cửa ra, gọi to: “ Sở Sở từ Hong Kong trở về rồi, muốn rủ chúng ta ra ngoài đi chơi. ”
Cố Hiểu Thần khóa điện thoại, gật đầu: “ Được, chị đi thay quần áo rồi ra ngay. ”
Liễu Khê cười tươi: “ Vậy em đi thông báo cho Khinh Vũ. ”
“ Tất cả chúng ta sao? ” Cố Hiểu Thần hỏi.
Liễu Khê gật đầu: “ Nhóm con gái tụ họp thôi, không tính con trai. ”
Nói xong, cô nàng còn nháy mắt ra vẻ tinh nghịch. Sau đó, cô nàng giúp Cố Hiểu Thần đóng cửa lại, rồi đi liên lạc với Sa Khinh Vũ. Lúc ấy, Sa Khinh Vũ còn đang theo đuổi một tin tức mới, chỉ có thể từ chối tham gia.
Liễu Khê lẩm bẩm: “ Cả ngày mệt như chó(1), sao chị cứ phải như vậy? Hơn nữa, bây giờ mọi người thường hay lướt weibo đọc tin tức, còn ai quan tâm mấy tờ báo giấy rườm rà nữa. ”
(1)Nguyên gốc nha =)) tui không cố ý edit lầy lầy đâu.
“ Được rồi, không nhiều lời với em nữa, chị còn có việc! ”
Cúp điện thoại, vẻ mặt Liễu Khê hết sức buồn bực.
Cố Hiểu Thần vừa mới thay quần áo xong thì nhận được điện thoại từ bệnh viện nói là có ca cấp cứu, cô vội vàng chạy ra bên ngoài.
Liễu Khê nhìn thấy cô vội vàng thì giữ chặt cô lại: “ Đừng nóng vội, Sở Sở đang lái xe từ cửa khẩu về đây rồi. ”
Cố Hiểu Thần vơ chìa khóa trên bàn, nói: “ Xin lỗi, bệnh viện có ca cấp cứu khẩn cấp, chị không đi được. ”
Dứt lời, một cơn gió thổi qua, ngay cả người cũng biến mất.
Nhìn xung quanh căn phòng trống không, Liễu Khê thở dài một hơi rồi tự ném mình lên ghế sofa. Cô lại đưa mắt nhìn chằm chằm trần nhà, cả người như đi vào cõi thần tiên.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong phòng Cố Hiểu Thần. Liễu Khê nhíu mày, cô cất bước đi vào trong phòng thì thấy màn hình đang lóe sáng.
Chắc là do đi gấp nên Hiểu Thần để quên trên bàn, Liễu Khê nghĩ thế.
Đi dịch lên phía trước nhìn màn hình đang lóe sáng, tên hiển thị là – Liễu Duệ.
Liễu Khê giật mình, cô nhận điện, ấp úng mãi mới nói được: “ Anh? ”
Ở đầu dây bên kia điện thoại Liễu Duệ hơi ngừng lại, sau đó cất giọng trầm ấm: “ Hiểu Thần đâu? ”
“ Có ca cấp cứu, chị ấy tới bệnh viện rồi, chắc là đi gấp quá nên chị ấy quên điện thoại ở nhà. ” Liễu Khê giải thích xong thì hỏi: “ Anh sắp được về rồi? ”
“ Hai tháng nữa anh về. ” Liễu Duệ nói.
Liễu Khê nhíu mày: “ Còn tận hai tháng nữa? ”
Im lặng mấy giây, Liễu Duệ hỏi: “ Cô ấy khỏe không? ”
“ Ngày nào cũng theo Hoằng Dịch chìm đắm trong phòng phẫu thuật, anh cảm thấy thế nào!! ”
“ Phẫu thuật nhiều cũng được, thời gian trôi qua nhanh. ”
Hơn nửa năm nay, Liễu Khê để ý, để cho thời gian trôi qua nhanh mà ngày nào Cố Hiểu Thần cũng nhốt mình ở trong phòng phẫu thuật. Cả ngày đều là phẫu thuật, viết luận, việc của hiệp hội y học. Trình độ tự ngược của cô ấy sắp bằng Mục Hoằng Dịch rồi.
Vất vả lắm mới chờ được một cuộc gọi từ người kia nhưng phút cuối lại bỏ lỡ, Liễu Khê nói với giọng tiếc nuối: “ Nếu như chị dâu đi muộn hai phút là có thể nhận được điện thoại của anh rồi… ”
Giọng nói đầu dây bên kia im bặt, Liễu Khê hỏi: “ Anh, sao anh không gửi tin nhắn trên wechat cho chị dâu? Tự mình ghi âm một cái gì đó gửi sang. ”
Anh cũng muốn nhưng tình huống ở đây không cho phép: “ Bên anh không lên mạng được. ”
Liễu Khê nhụt chí: “ A, nếu như chị dâu được nghe thấy giọng nói của anh thì… ” Chớp mắt một cái, bỗng nhiên cô nàng thấy vui vẻ hơn: “ Đúng rồi! Em có thể ghi âm cuộc trò chuyện này. ” Nói xong, cô vội vàng ấn nút ghi âm rồi giục Liễu Duệ: “ Anh, mau nói chuyện đi, có gì em sẽ đưa cho chị dâu nghe. ”
Yết hầu Liễu Duệ hơi chuyển động, anh có chút không thích nghi được với cách nói chuyện này. Im lặng một lúc lâu, rồi anh mở miệng một cách cứng ngắc: “ Cố Hiểu Thần, hai tháng sau, khi mùa thu tới, anh sẽ trở về tìm em. ”
Nói xong, cuộc gọi lập tức bị ngắt.
Nghe thấy âm thanh thông báo cuộc gọi kết thúc, Liễu Khê nhíu chặt mày, chỉ có một câu này thôi hả?
Trong lúc Lai Sở Sở đang trên đường tới thì Liễu Khê gọi điện thoại tới, cô nàng đó nói một đống những lời chả liên quan, rồi Lai Sở Sở tổng kết được một câu: Sa Khinh Vũ và Cố Hiểu Thần cho hai người bọn họ leo cây.
“ Sở Sở, hay là chúng ta tới bệnh viện chờ chị dâu phẫu thuật xong đi? ” Liễu Khê đưa ra lời đề nghị.
Lai Sở Sở nhíu mày: “ Tớ từ Hong Kong về đây chẳng lẽ chỉ để đến bệnh viện chờ ca phẫu thuật kết thúc? ”
Vì sao lại muốn làm chuyện nhàm chán như thế? Cô không điên!
Liễu Khê giải thích: “ Tớ có chuyện quan trọng muốn nói với chị dâu. ”
“ Chuyện gì? ” Lai Sở Sở hỏi.
“ Anh trai tớ sắp về rồi. ”
Ở đầu dây bên kia điện thoại, Lai Sở Sở im lặng mất một lúc rồi đồng ý: “ Được rồi, đi bệnh viện chờ Hiểu Thần. ”
Cúp điện thoại, cô quay đầu xe đi tới bệnh viện thành phố.
Gần hai giờ sáng, Cố Hiểu Thần với Mục Hoằng Dịch mới cùng nhau bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Thay trang phục phẫu thuật ra rồi trở về văn phòng, ở ghế dài trên hàng lang cô thấy Liễu Khê đang dựa vào vai Lai Sở Sở mà ngủ.
Ánh sáng ở đây có hơi mờ nên Cố Hiểu Thần tưởng mình bị hoa mắt, đến gần mới thấy đúng là hai người đó.
Lai Sở Sở ngước mắt lên nhìn, cong môi: “ Đúng là không dễ dàng gì. ”
Cố Hiểu Thần nhíu mày: “ Sao hai người lại ở chỗ này? ”
“ Oa… ” Lai Sở Sở ngáp, động tác rất nhẹ như sợ đánh thức Liễu Khê, rồi cô nói một cách bất đắc dĩ: “ Con nhóc này nhất định phải chờ cậu cho bằng được, tớ còn có thể làm gì khác sao? ”
Nhìn Liễu Khê đang ngủ say, Cố Hiểu Thần lại hỏi: “ Con bé chờ tớ làm gì? ”
Lai Sở Sở đưa cho Cố Hiểu Thần một chiếc điện thoại màu trắng: “ Đây… ”
“ Sao điện thoại của tớ lại ở đây? ” Một bụng khó hiểu.
Lai Sở Sở thở dài, nói ngắn gọn lại cho cô hiểu: “ Cậu để quên ở nhà, Liễu Duệ gọi điện thoại tới, Liễu Khê nhận cuộc gọi, sau đó thì giống như kẻ điên, nhất định phải ở đây chờ cậu phẫu thuật xong. ”
Cố Hiểu Thần sửng sốt: “ Liễu Duệ? ”
Cô mở khóa điện thoại, ấn vào danh sách cuộc gọi, cuộc gọi gần đây nhất là của anh. Chín tháng qua, cuối cùng cũng có tin tức của anh rồi.
“ Có ghi âm. ” Lai Sở Sở nhắc nhở.
Cố Hiểu Thần nhấn mở ghi âm, trong đó chỉ có hai câu.
Câu đầu tiên là: “ Anh, anh mau nói gì đi, em sẽ ghi âm lại rồi cho chị dâu nghe.
Còn câu còn lại là anh nói, qua mấy giây sau mới nói.
Anh nói: Cố Hiểu Thần, hai tháng sau, khi mùa thu tới, anh sẽ trở về tìm em.
Bạn có hiểu cảm giác bốn giờ sáng thức giấc, thay quần áo, bữa sáng cũng chẳng buồn ăn mà một mình chạy thẳng tới bờ biển, nhìn chằm chằm vào đường chân trời mà chờ mặt trời mọc không?
Bạn biết nó nhất định sẽ mọc lên ở hướng đông nhưng không cách nào xác định đúng thời gian nó xuất hiện. Hoặc có thể nói, nếu như trời nhiều mây thì bạn hoàn toàn bỏ lỡ mất hình ảnh nó từ từ nhô lên ở đường chân trời. Có lẽ, bạn ở nơi này chờ cả ngày cũng chỉ thấy nó dần dần lặn về hướng tây, ánh sáng nhàn nhạt hắt lên bóng dáng bé nhỏ của bạn trong thế giới này.
Cảm giác này, giống như là yêu một người.
Bạn sẽ như thiêu thân lao về phía người đó, nhưng người đó không nhất định sẽ đứng yên một chỗ chờ bạn. Người đó có thể tránh đi, có thể biến mất, hay tệ hơn chính là người đó không yêu bạn.
Không biết tàu vũ trụ có thể lơ lửng bao lâu? Không biết chuyến bay đó khi nào thì hạ cánh xuống đất? Mà bạn cần bao lâu để xác định được kinh độ và vĩ độ của người đó?
Có lẽ sẽ rất lâu, có lẽ sẽ rất ngắn, có thể là cả đời, có thể chỉ một giây.
Hay có thể, là mãi mãi.
Cố Hiểu Thần nghĩ, khoảng cách giữa hai người không nhất định phải là mãi mãi, cô lựa chọn đợi tới mùa thu. Không có lá rụng, vẫn mặc một chiếc váy ngắn tay, tóc dài buộc lên, khoảnh khắc từ bệnh viện đi ra, hoàng hôn đã biến mất, ánh đèn rực rỡ bên ngoài sáng lên, ánh sáng cam cam nơi đường chân trời vẫn chưa tan hết, trên bầu trời khó có thể thấy được một ngôi sao.
Còn anh ấy, dừng lại ngay trước mặt cô, dùng một đôi mắt trầm lắng lẳng lặng nhìn cô, không hề chớp mắt. Giống như là ở thế giới của anh, trong mắt anh, chỉ có một mình cô.
Nhìn thấy anh như thế, có thể cô sẽ ngây người, sẽ thấy hoài nghi, thậm chí cô còn cảm thấy buồn cười.
Buồn cười hơn là cô bắt đầu ảo tưởng anh xuất hiện, thứ ảo giác này quá mức chân thực, cảnh tượng đó vừa giống như trong mơ vừa giống như anh đã thật sự bước tới.
Cho đến khi anh mở miệng, giọng nói trầm thấp như từ ngàn năm trước vọng lại, trầm thấp mà hữu lực, lộ ra hơi thở xa xưa.
Anh nói: “ Cố Hiểu Thần, anh đã trở về. ”
Đèn đường chiếu lên người anh, bóng dáng cao lớn, mày kiếm mắt sáng, đôi môi hơi mím chặt. Anh hơi chớp lông mi, chỉ một động tác nhỏ đó thôi đã khiến người khác cảm thấy năm tháng kéo dài, đất nước bình yên.