Edit: Cải Trắng
‘Mùa đông năm nay’
…
Từ sau cuối tuần, cái ngày mà Cố Hiểu Thần sảy thai, chỉ có Ôn Như Kỳ thỉnh thoảng đi tới bệnh viện với cô. Cuối cùng, cô cũng phát hiện được một chút gì đó bất thường.
Buổi trưa, khi Ôn Như Kỳ mang canh gà tới, Cố Hiểu Thần hỏi bà: “ Bà nội đâu rồi mẹ? ”
Từ trước tới nay, Trần Hữu Tuyền rất yêu thương cô, bây giờ cô còn đang nằm viện vì sảy thai, chắc chắn bà cụ sẽ ngày ngày mang canh gà tới đây hỏi thăm, nhưng giờ ngay cả một lần cũng chưa thấy tới.
Ôn Như Kỳ múc canh gà từ trong bình giữ nhiệt ra, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “ Ông nội sợ bà nội nhìn thấy bộ dáng của con thì sẽ đau lòng nên không cho bà tới đây. ”
Cố Hiểu Thần nhíu mày, trong lòng có chút nghi ngờ.
Ôn Như Kỳ bưng canh gà ra cho cô: “ Mau uống đi. ”
Nhìn chằm chằm vào bát canh gà đang bốc hơi nghi ngút, Cố Hiểu Thần rơi vào trầm tư. Sau đó, cô nhận lấy bát canh gà, bưng lên uống. Nhân cơ hội đó cô hơi nâng mí mắt lên, âm thầm quan sát sắc mặt của Ôn Như Kỳ, có vẻ hơi nghiêm trọng.
Và lại một tuần nữa trôi qua, Cố Hiểu Thần nói với Ôn Như Kỳ, để bà giúp cô làm thủ tục xuất viện. Khi đó, Ôn Như Kỳ không đồng ý, bà nói: “ Thân thể con không ổn, đừng xuất viện vội, ở lại đây theo dõi thêm một thời gian nữa đi. ”
Cố Hiểu Thần vẫn còn đang đắm mình trong nỗi đau mất con nên không suy nghĩ nhiều, Ôn Như Kỳ cứ để cô tiếp tục ở lại bệnh viện.
Cho đến nửa tháng sau Diệp Cựu Mạch tới giúp cô làm thủ tục xuất viện.
Lúc vừa trông thấy Diệp Cựu Mạch, Cố Hiểu Thần đã rất kinh ngạc: “ Sư huynh? ”
Sắc mặt Diệp Cựu Mạch nặng nề: “ Tới đón em về nhà. ”
“ Vì sao lại là anh tới đón em? ”
Diệp Cựu Mạch mím chặt bờ môi mỏng, ấn đường nhíu chặt lại, không trả lời.
Dọc đường đi, bầu không khí trong xe vô cùng nặng nề. Cố Hiểu Thần nhấn mở wechat, tìm tới phần tin nhắn giữa cô và Liễu Duệ. Đầu ngón tay cô hơi khựng lại, muốn ấn lại thôi, động tác đó lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Diệp Cựu Mạch lạnh nhạt liếc cô một cái, hắn phải giấu đi mọi cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt, nhẹ giọng gọi tên cô: “ Hiểu Thần. ”
“ Hả? ” Cố Hiểu Thần dừng động tác mình đang lặp đi lặp lại, liếc nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái.
Do dự một lúc rồi Diệp Cựu Mạch nói: “ Anh muốn nói trước với em một chuyện, em phải chuẩn bị tốt tâm lý nhé. ”
Cố Hiểu Thần hơi nhíu mày lại, quay hẳn mặt về phía hắn: “ Là chuyện gì? ”
Trong mắt Diệp Cựu Mạch lóe lên tia sáng, tựa như hắn đang cân nhắc chuyện gì đó. Nhưng cho dù nghĩ như thế nào thì cuối cùng lời ra khỏi miệng cũng chỉ có mấy chữ: “ Bà nội em qua đời rồi. ”
Khi những lời này truyền tới lỗ tai, Cố Hiểu Thần đứng hình trong khoảng mười giây.
“ Anh, anh vừa nói cái gì? ” Mí mắt cô không ngừng giật giật, tựa như khó có thể tiếp thu được tin xấu tới bất thình lình này: “ Em không tin. Ngày đó, bà nội còn trộm mở cửa cho em đi ra ngoài, bà không thể… ”
Đột nhiên ngừng lại, nói không thành tiếng.
Nước mắt cứ như thế chảy xuống mà không báo trước một tiếng. Cô gục đầu xuống, mái tóc dài che khuất khuôn mặt. Từ góc nhìn của Diệp Cựu Mạch nhìn qua, hắn chỉ thấy cô lắc đầu với biên độ cực nhỏ, giọng nói nghẹn ngào: “ Sư huynh, em không có cách nào tin vào chuyện này. ”
Cô gắn từng chữ một, mỗi chữ đều thể hiện sự đau lòng tới tột cùng, giọng nói khàn khàn cũng khiến người khác đau lòng theo.
…
Nhà họ Cố bị bao phủ bởi sự tĩnh mịch, mỗi một tấc không khí đều như được hơi thở của sự tử vong bao phủ.
Đẩy cửa nhà, nhìn thấy bên trong nhà vắng tanh, Cố Hiểu Thần dừng chân lại.
Diệp Cựu Mạch đi lên phía trước, nói cho cô biết: “ Giáo sư Cố và mọi người đi tới nghĩa trang rồi, chắc là khoảng trưa mới trở về. ”
Nghĩa trang?
Cố Hiểu Thần cảm thấy trong lòng thắt lại, cô nhắm hai mắt, nước mắt từ khóe mắt cô chảy ra, lăn dài.
“ Vì sao? ” Cô hỏi bằng thanh âm nghẹn ngào.
Diệp Cựu Mạch cúi đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, giờ đây nó đã trắng bệch như tờ giấy trắng. Lông mày hắn nhíu chặt lại. Một lát sau, hắn mở miệng một cách nặng nề: “ Mấy năm gần đây, tim của giáo sư Trần không khỏe. Cái ngày mà em sảy thai, bà luôn áy náy tự trách bản thân, kích động, cứ thế khóc cả buổi sáng. Rồi tới lúc ăn cơm, bỗng nhiên bà ngất xỉu, người còn chưa kịp đưa vào phòng phẫu thuật đã ra đi rồi. ”
Hàng lông mi dày của Cố Hiểu Thần run rẩy kịch liệt, đôi môi nhợt nhạt khô nứt cũng run lên. Cuối cùng, cô cười một cách điên cuồng, mở to đôi mắt tràn ngập bi thương, điệu cười tự giễu: “ Thế nên, là bởi vì em sao? ”
Những bi kịch này, hậu quả về sau, tất cả đều bởi vì cô?
Diệp Cựu Mạch mím chặt môi, ánh mắt nặng nề, không trả lời câu hỏi của cô.
Ngày hôm đó, Cố Hiểu Thần nhốt mình ở trong phòng cả ngày. Cô ngồi trên sàn nhà, nhìn thẳng lên trên trần nhà được trang trí bằng ảnh chụp, đầu cô tựa vào vách tường trắng, ánh mắt ngây dại.
Cố Phóng mở cửa đi vào, chùm ánh sáng chiếu vào khiến cô cảm thấy chói mắt. Cô vô thức đưa tay lên ngăn không cho nguồn sáng đó chiếu tới.
Cố Phóng im lặng nhìn bộ dáng Cố Hiểu Thần nửa nằm nửa ngồi trên đất nửa phút đồng hồ, sau đó ông bước vào bên trong, đóng cửa lại.
Căn phòng to lớn lại tiếp tục chìm vào trong bóng tối.
“ Hiểu Thần, nếu bà nội còn ở đây thì bà không muốn thấy bộ dạng như bây giờ của con đâu. ” Trong căn phòng được bóng tối bao trùm, giọng nói trầm khàn vang lên tràn đầy mỏi mệt: “ Con là người học y, lại còn học khoa lâm sàng. Sinh lão bệnh tử, sớm phải xem nhẹ như mây bay. ”
Xem nhẹ như mây bay?
Cố Hiểu Thần cảm thấy buồn cười.
“ Vết thương trong lòng con không thể chữa lành được, thời gian sẽ vẫn trôi qua như thế. Mặt trời ngày ngày vẫn lên cao, thế giới này sẽ không vì cảm xúc đau khổ của một người nào đó mà trở nên bi thương, nó luôn luôn rực rỡ. ”
“ Ngay sau hôm bà nội qua đời, bố còn có một ca phẫu thuật lớn. Vào lúc đó, nếu là con, con sẽ lựa chọn như thế nào? ” Cố Phóng hỏi cô.
Đôi mắt ngây ra của Cố Hiểu Thần cuối cùng cũng có chút phản ứng.
Cố Phóng nói: “ Bố lựa chọn đi vào phòng phẫu thuật. ”
Đáp án đó khiến cho cô kinh ngạc, cũng khiến cho trái tim cô trở nên lạnh giá, không tự chủ được mà thắt lại.
“ Bà nội qua đời, mọi người ai cũng rất đau lòng. Mọi người cũng biết con vừa mới sảy thai nên không nói cho con biết. Mọi người đã nghĩ tới cảm nhận của con rồi, vậy còn con thì sao? Con có thể khiến cho mọi người bớt lo lắng đi một chút không? ”
Cố Hiểu Thần ngừng khóc, im lặng cúi đầu. Trong bóng tối, cô luôn thấy những hình ảnh như có như không hiện trên trần nhà, trái tim cô rất đau, nó cứ thắt lại, rất đau.
“ Là một bác sĩ, trên vai con sẽ gánh vác hàng nghìn sinh mạng. Nếu con không thể gánh vác nổi trọng trách to lớn này thì để cậu ta gánh thay? ”
Cố Hiểu Thần cười lạnh: “ Vào lúc này rồi mà bố vẫn còn muốn giảng đạo lý cho con nghe sao? ”
Người thân qua đời, ngay cả chút quyền lợi là đau lòng cô cũng không có sao?
Cố Phóng thở dài, chỉ nói thêm một câu: “ Hiểu Thần, con cần phải trưởng thành. ” Sau đó, ông rời khỏi đó.
Ánh sáng len lói vào căn phòng cô một chút, sau đó đã biến mất rất nhanh. Tựa như trước đó chưa hề xuất hiện, tựa như đứa bé kia, không hề có duyên với cô.
Cố Hiểu Thần yên lặng khép hai mắt lại, đau đớn từ khắp nơi đang chĩa thẳng vào người cô.
Cần phải trưởng thành?
Một câu nói thật nặng nề.
Khi Cố Phóng nói lời này, Cố Hiểu Thần cũng không đem lời này đặt vào trong lòng.
Chỉ là cô cảm thấy bà nội đã qua đời, cô rất đau lòng, rất khổ sở. Đây là cảm xúc của cô, cô muốn phát tiết, chứ không muốn gì nữa.
Mùa đông năm ấy, trải qua hai trận tuyết rơi lớn, cả thành phố Bắc Kinh đã được bao trùm bởi một màu trắng xóa. Sâu trong đó, là nỗi đau đang không ngừng vây lấy.
Con của cô, bà nội của cô.
Giao thừa ngày đó, Cố Hiểu Thần đã tới nghĩa trang thăm Trần Hữu Tuyền.
Bia mộ còn rất mới, trên đó có dán ảnh chụp của Trần Hữu Tuyền giống hệt như tấm thẻ công tác. Mái tóc dài được buột lên, trên khuôn mặt nở nụ cười hòa ái, dễ gần.
Cố Hiểu Thần ngồi xổm xuống trước bia mộ, cô không nhịn được mà đưa tay lên vuốt ve bức ảnh chụp lạnh lẽo đó. Chậm rãi cúi đầu xuống, khi chỉ còn một khoảng rất gần cô mới mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng mà trầm trầm: “ Bà nội, sao bà lại bỏ cháu mà đi như thế? Đứa con chưa thành hình của cháu đã chẳng muốn cháu làm mẹ nó nữa, giờ ngay cả bà cũng không chấp nhận một cô cháu gái như cháu sao? ”
Gió lạnh thổi tới, thổi tung mái tóc của cô. Hàng lông mi run rẩy, nước mắt rơi xuống rồi biến mất ở trước bia mộ.
Vào đêm giao thừa ồn ào náo nhiệt, đâu đâu cũng là cảnh cả gia đình sum vầy, chỉ có linh hồn cô độc của cô cứ phiêu đãng tự do nơi thành phố Bắc Kinh rộng lớn này, không có chỗ để đi.
Tết Nguyên Tiêu vừa qua, Cố Hiểu Thần lập tức trở về Thượng Hải.
Ngày cô rời khỏi Bắc Kinh, Ôn Như Kỳ đã đưa cô đi. Lúc đó, bà còn nói mấy câu: “ Không thể trách bất kỳ ai được. Nếu con cảm thấy tâm trạng không ổn thì tiết thanh minh này về ở với ông ngoại mấy ngày. Chuyện của con và Liễu Duệ, con cũng tự mình suy nghĩ cho kỹ đi. ”
“ Tự mình suy nghĩ? ” Cố Hiểu Thần cảm thấy buồn cười: “ Mẹ muốn nói tới việc chuyện giữa hai bọn con có điều cần phải cân nhắc sao? ”
“ Con sảy thai, cậu ta có xuất hiện không? ” Ôn Như Kỳ hỏi.
“ Bởi vì anh ấy không biết. ” Cố Hiểu Thần tức giận phản bác lại.
Ôn Như Kỳ nhếch môi lên, nở một nụ cười lạnh: “ Nếu như cậu ta biết thì có thể làm gì? Trường mà cậu ta chọn là trường quân đội, đó không phải là nơi cậu ta có thể tùy tiện làm bậy. Cứ cho là cậu ta biết chuyện này đi, cứ cho là đứa bé vẫn còn đi, cậu ta có thể làm gì chứ? Kết hôn với con à? ”
Câu hỏi này rất đơn giản, nhưng từng câu từng chữ đều khiến Cố Hiểu Thần không thể phản bác.
Đợi tới khi xe chuẩn bị dừng lại, Cố Hiểu Thần mới khôi phục tinh thần. Cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hóa ra là tới nơi rồi.
Xuống xe, trước khi cửa đóng lại, Ôn Như Kỳ nói thêm một câu: “ Tự mình suy nghĩ tốt mọi việc đi. ”
…
Vừa mới đến Thượng Hải được hai ngày thì cô nhận được điện thoại của Diệp Cựu Mạch, muốn cô trở về Bắc Kinh một chuyến.
Trong khoảng thời gian này đã có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cho Cố Hiểu Thần cảm thấy hơi sợ. Lòng cô nặng trĩu, hỏi Diệp Cựu Mạch ở đầu dây bên kia: “ Trong nhà lại xảy ra chuyện gì sao? ”
Diệp Cựu Mạch nói: “ Không phải là chuyện trong nhà, mà là chuyện của em. ”
“ Chuyện của em? ” Cố Hiểu Thần khó hiểu.
“ Cứ về Bắc Kinh một chuyến đi đã, tới lúc đó anh sẽ nói lại cẩn thận tỉ mỉ cho em biết. ”
**
Đêm hôm đó, Cố Hiểu Thần một thân một mình đi lang thang khắp nơi trên đường phố Bắc Kinh.
Đôi mắt mông lung không nhìn rõ con đường phía trước, cô chỉ biết bước đi một cách vô định.
Không biết đã đi được bao lâu, cô đã đi tới cửa phía Nam của nhà ga công cộng.
Hai tháng.
Đã hai tháng trôi qua rồi.
Vì sao anh không xuất hiện?
Câu kia là cô buột miệng nói ra trong lúc giận dỗi, chẳng lẽ anh không biết sao?
Ngồi xổm trước cửa nhà ga công cộng, cô đem đầu vùi sâu vào khoảng giữa hai tay mình, gió đêm thổi qua khiến cô lạnh tới phát run.
Tới lúc ngước mặt lên nhìn, nước mắt cô đã yên lặng chảy ra khỏi hốc mắt tự lúc nào. Gió đông lạnh lẽo thổi tới khiến cả người cô run lên vì lạnh, nước mắt tích tụ lâu như vậy lại bị thổi bay, bi thương không biết ùa tới từ phương nào.
Nhạc chuông điện thoại vang lên không ngừng. Cứ một lần lại một lần lặp lại.
Nửa giây sau, giọt nước mắt thứ hai rơi xuống, rồi cứ thế rơi xuống như mưa rơi tầm tã, khiến người ta không cách nào chống cự.
Tiếng chuông cứ vang lên không ngừng, nó đánh thẳng vào từng dây thần kinh. Cuối cùng, Cố Hiểu Thần cũng nâng cánh tay cứng đờ của mình lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt.
Vừa mới nhận điện thoại, đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói nôn nóng của Ôn Như Kỳ: “ Con trở về Bắc Kinh rồi? ”
Cố Hiểu Thần áp điện thoại ở bên tai, ánh mắt vẫn ngây ra như cũ, không trả lời.
“ Vì sao lại về đây? Là vì Liễu Duệ sao? ”
Cố Hiểu Thần không trả lời.
“ Hiểu Thần, nói cho mẹ biết, bây giờ con đang ở chỗ nào? ”
Cố Hiểu Thần vẫn không trả lời.
Ở đầu dây điện thoại bên kia, Ôn Như Kỳ vô cùng nóng nảy: “ Hiểu Thần, con có thể trưởng thành lên một chút không? Đừng có tùy hứng như thế nữa, vì Liễu Duệ mà con muốn điên tới mức nào? Con có thể hiểu lòng mẹ một chút được không, cả đời đã lao tâm khổ tứ vì con, con có hiểu sự kỳ vọng của người lớn trong nhà với con không, chờ sau này khi con làm mẹ rồi… ”
Mẹ. Từ này nghe thật sự rất chói tai.
Bỗng nhiên Cố Hiểu Thần đứng lên, kích động cắt ngang lời Ôn Như Kỳ: “ Không, không bao giờ như thế. ” Cô khẩn trương tới mức nắm chặt tờ siêu âm trong tay, cố gắng để nước mắt không chảy ra, lẩm bẩm đầy bất lực: “ Sẽ không như thế, mãi mãi sẽ không như thế… ”
Ở đầu dây bên kia, Ôn Như Kỳ không nói gì nữa, giống như là vừa bị hoảng sợ: “ Sẽ không cái gì? ”
“ Sẽ không thể trở thành mẹ, cuối cùng vẫn không được… ” Nói xong, hai hàng nước mắt của Cố Hiểu Thần lại chảy xuống. Cô buông tay, để cho tấm phim siêu âm tùy ý rơi vào một chỗ nào đó, sau đó cả người cô lảo đảo như sắp ngã rồi ngồi xổm xuống dưới đất. Căng thẳng trong lòng, đau khổ ùa tới, tiếng khóc cứ vang lên không ngừng: “ Con sẽ không thể trở thành mẹ… ”
Cô không thể hiểu được tấm lòng của một người mẹ, hơn nữa mãi mãi cũng sẽ không hiểu. Nỗi đau như này, ngay cả Ôn Như Kỳ cũng sẽ không hiểu. Khi một người phụ nữ mất đi tư cách làm mẹ thì trong sinh mệnh người đó đã bị thiếu hụt đi một phần. Sự tiếc nuối này, không ai có thể đền bù, mà cô sẽ chạy không thoát khỏi số mệnh.
Tới lúc Diệp Cựu Mạch tìm được Cố Hiểu Thần thì cô đang dựa vào chỗ đợi xe giao thông công cộng, mơ màng ngủ thiếp đi, cả người sốt tới mê man.
Hôn mê mất một ngày một đêm, đợi tới lúc Cố Hiểu Thần tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện. Mùi thuốc sát trùng gay mũi sộc tới khiến cho cô phải nhíu mày.
Cửa phòng được đẩy ra, Diệp Cựu Mạch mang theo cháo đi vào bên trong, hắn đưa mắt liếc nhìn Cố Hiểu Thần một cái, báo cho cô biết: “ Về phía trường học, mẹ em đã giúp em xin nghỉ rồi đấy. ”
“ Em biết rồi. ” Cố Hiểu Thần đáp lại một cách bình tĩnh. Sau đó, cô nhận lấy bát cháo mà Diệp Cựu Mạch đưa tới, múc từng miếng nhỏ đưa vào trong miệng.
Ăn mà chẳng biết nó có mùi vị ra sao.
Diệp Cựu Mạch nhìn chằm chằm cô, cảm thấy lo lắng.
Ăn cháo xong, tinh thần của Cố Hiểu Thần mới tốt lên được một chút, cô nói với Diệp Cựu Mạch: “ Em không sao cả. ”
“ Thật không? ” Diệp Cựu Mạch hỏi lại bằng giọng đầy hoài nghi.
Cố Hiểu Thần cúi đầu, khuôn mặt lạnh nhạt chẳng có tí cảm xúc nào: “ Đương nhiên là thật. ”
Cố Hiểu Thần cứ bình tĩnh như thế này khiến Diệp Cựu Mạch cảm thấy hơi bất an.
“ Có thể mua giúp em vé bay tới Thượng Hải vào ngày mai không? ” Cố Hiểu Thần ngẩng mặt lên nhìn Diệp Cựu Mạch.
Diệp Cựu Mạch lẳng lặng nhìn thẳng vào ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của cô, hắn muốn tìm kiếm một chút dấu vết nhưng hắn không thể tìm thấy gì trong ánh mắt lạnh lẽo đó.
Không đợi hắn trả lời, Cố Hiểu Thần đã nhỏ giọng cảm ơn: “ Cảm ơn sư huynh. ”
Vẫn là giọng nói bình tĩnh đó.
Thu hồi tâm trạng, Diệp Cựu Mạch để một cái điện thoại lên mặt bàn: “ Của em. ”
Cố Hiểu Thần liếc mắt nhìn, sau đó cô cầm lấy điện thoại. Mở khóa ra, nhấn vào wechat, thấy được cuộc trò chuyện giữa cô và Liễu Duệ vẫn dừng lại ở mùa thu năm ngoái.
Sau một lúc lâu, cô rời khỏi wechat, nhấn mở album. Nhìn chằm chằm vào ảnh ngày xưa hai người chụp chung, khóe môi cô cong lên một nụ cười dịu dàng, ngón tay miết nhẹ trên màn hình, đập vào mắt cô lại là hình tấm phim siêu âm kia.
Đau, lập tức lan tràn trong lòng.
Cô không nhịn được mà dùng đầu ngón tay miết nhẹ vào phần ảnh có hình như cây đậu nhỏ. Phần da thịt dán trên màn hình điện thoại hơi run lên.
Sau đó, cô nhấn xóa ảnh, rồi xác nhận xóa ảnh.
Tạm biệt, bé con.
Tạm biệt, Liễu Duệ.
Ngày hôm sau, Diệp Cựu Mạch đưa Cố Hiểu Thần ra sân bay. Trước khi rời đi, Cố Hiểu Thần ôm lấy Diệp Cựu Mạch, nói: “ Hẹn gặp lại, sư huynh. ”
Vẫn là giọng nói bình tĩnh như lúc đầu.
Diệp Cựu Mạch cũng ôm lấy cô, nói: “ Gặp lại nhau trong phòng phẫu thuật nhé, với tư cách em là một bác sĩ. ”
“ Chắc chắn là vậy. ”
Cố Hiểu Thần im lặng cúi đầu. Một chút ấm áp của mặt trời mùa đông rơi trên hàng lông mi dày của cô, chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng đó, tất cả mọi thứ đã thay đổi.
Cô nghĩ, cô cần phải trưởng thành.
Đứa bé, bà nội lần lượt ra đi, để lại cho cô sự đau đớn tới không thở được.
Vào lúc cô cần Liễu Duệ ở bên cạnh nhất thì anh không thể xuất hiện. Có lẽ, anh không thể cho cô được thứ cô muốn. Nếu như…
Cố Hiểu Thần gục đầu xuống.
Nếu ngày đó anh tới cổng phía Nam của nhà ga công cộng thì tốt biết bao, hoặc là bây giờ anh nhắn cho cô một tin nhắn thôi cũng được.
Đáng tiếc trên đời này không có nếu như.
Qua cửa kiểm tra an ninh xong, cô móc một thứ từ trong ba lô ra. Cứ thế nhìn chằm chằm vào nó mà không biết đang nghĩ cái gì, giây sau, cô ném nó vào thùng rác không chút do dự.
Xoay người, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính sát đất, thu vào trong tầm mắt toàn bộ cảnh của thành phố Bắc Kinh vào mùa đông. Ánh mặt trời đang lên cao, chiếu lên vạn vật từ trên không, nhưng lại không chiếu được vào đáy lòng cô.
“ Mùa đông năm nay, đúng là rất lạnh. ” Cố Hiểu Thần nói.
…
Giấc mơ kết thúc, từng hình ảnh nhẹ nhàng lướt qua. Trên khuôn mặt bình tĩnh của cô không xuất hiện bất cứ cảm xúc nào, ngay cả đôi mắt đang nhắm chặt cũng thế.
Tới khi mở mắt ra, một giọt nước mắt yên lặng trượt từ khóe mắt xuống, làm ướt tóc mai cô.
Cô lau đi, nhấc chăn lên để đi ra. Chân trần tiếp xúc với sàn nhà, cô đi về phía cửa sổ, kéo rèm ra. Phía chân trời đã xuất hiện những tia sáng nhàn nhạt, màu trắng xám. Giống hệt như ngày đó, trong con ngõ dài cũng thấy sắc trời như thế.
Cả thành phố cổ đều đắm chìm trong hơi thở cuối mùa thu.
Thu tới rồi, đông cũng không còn xa nữa.
Cố Hiểu Thần thu hồi tầm mắt rồi di chuyển về phía phòng khách. Trên sofa, Liễu Duệ đang nằm, trên người anh đắp một lớp chăn lông. Cố Hiểu Thần bước tới gần, khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại khoảng một mét thì bỗng nhiên anh mở mắt ra.
Thấy anh đột nhiên tỉnh dậy, Cố Hiểu Thần thấp giọng hỏi: “ Em đánh thức anh? ”
Anh nhàn nhạt liếc cô một cái, vừa ngồi dậy vừa nói: “ Là bệnh nghề nghiệp. ”
Sau đó, anh hỏi cô: “ Sao đã tỉnh rồi. ”
“ Em nằm mơ, sau đó thì tỉnh dậy. ” Cố Hiểu Thần nói.
“ Mơ thấy gì? ”
Cố Hiểu Thần không trả lời, tiến lên phía trước vài bước. Nhìn cô bước tới gần, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng ngắn lại, Liễu Duệ lập tức đứng lên theo bản năng. Trong nháy mắt, Cố Hiểu Thần chui vào trong lồng ngực anh, đưa tay ôm lấy vòng eo rắn chắc.
Bên hông căng ra, đôi lông mày rậm của Liễu Duệ hơi nhíu lại. Anh cúi đầu, ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên đỉnh đầu cô: “ Cố Hiểu Thần, em làm sao thế? ”
Cố Hiểu Thần vẫn không trả lời.
Không biết qua bao lâu, bàn tay cô đang ôm ở eo anh bỗng di chuyển. Cuối cùng, bàn tay đó ôm lấy cổ anh. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đôi mắt đen nhánh của cô như có băng, rất lạnh.
Cô nói: “ Liễu Duệ, em không có cách nào mang anh về nhà gặp bố mẹ. ”
Đôi mắt bình tĩnh của Liễu Duệ nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của Cố Hiểu Thần. Hai tay đặt ở eo cô, anh hơi cúi đầu xuống để trán mình tì lên trán cô, đáp lại bằng thanh âm trầm trầm: “ Ừm. ”
Chỉ một chữ này thôi đã hung hăng nắm chặt lấy trái tim cô, kéo nó xuống, sau đó chìm dần dưới đáy biển.
“ Anh không hỏi tại sao lại thế sao? ”
Cô đã đồng ý, nhưng sau đó lại đổi ý. Anh có quyền tức giận và chất vấn cô mà.
Nhưng anh không như thế, chỉ lắc đầu một cách nhẹ nhàng. Chóp mũi anh cọ cọ nhẹ vào chóp mũi cô, thanh âm nhàn nhạt: “ Không hỏi. ”
“ Vì sao lại không hỏi? ”
“ Bởi vì anh biết em không muốn nói. ”
Cố Hiểu Thần nhìn thấy được trong đôi mắt anh có chút dao động.
“ Cố Hiểu Thần. ” Anh dùng giọng nói trầm thấp gọi tên cô, nó tựa như tiếng đàn cello đang kéo, rung động lòng người.
Anh nâng một tay lên xoa xoa đầu cô, rồi cúi người hôn lên trán cô: “ Đi ngủ đi, anh ở đây. ”
Giọng nói và nụ hôn của anh là hai thứ thuốc mê mà khiến cho người khác không thể nào chống cự lại được. Nó khiến cho cô mê mẩn, nó khiến cho trầm luân.
Khom lưng bế cô lên rồi trực tiếp đưa cô vào phòng. Lúc đắp lại chăn cho cô, anh vẫn tranh thủ hôn lên trán cô mấy cái, như thể muốn mang tới sự dịu dàng và thâm tình cả đời này cho cô.
Đôi môi nóng bỏng vừa dán lên thì Cố Hiểu Thần an tâm nhắm hai mắt lại, bất tri bất giác ngủ lúc nào không hay.
Đợi tới khi cô tỉnh dậy lần nữa thì đã là buổi chiều.
Tỉnh dậy là thấy đầu vừa đau vừa nặng. Dường như cô không thể mở mắt ra được, phải ngồi trên giường mất một lúc lâu mới thích nghi được.
Đẩy cửa phòng ra liền thấy anh đang đứng ở trong phòng khách nghe điện thoại, anh nói chuyện rất nhỏ, có vẻ như sợ đánh thức cô.
Mỗi một động tác, mỗi một câu nói của anh đều không thể che giấu được tình yêu.
Không phải rất cẩn thận, cũng chẳng phải là quang minh chính đại, chỉ là mọi chuyện cứ thế thuận theo tự nhiên, như lẽ thường tình.
Cuối cùng, Liễu Duệ nói thêm vài câu nữa rồi cúp điện thoại. Xoay người lại thì đụng phải đôi mắt cô đang nhìn chằm chằm vào mình.
Trong suốt, sâu hun hút, đen nhánh.
Giống như viên đá quý hình mắt mèo được vùi dưới đáy biển sâu.
Nhìn sâu vào đôi mắt đó, bờ môi đang mím chặt bỗng nhiên mở ra: “ Em có đói bụng không? ”
Không đợi cô trả lời, anh lại nói: “ Anh đi nấu canh. ”
“ Liễu Duệ. ” Cô kêu lên một tiếng rồi đi tới phía trước vài bước. Đi đến trước mặt anh, lời muốn nói lại không nói được.
Cô muốn nói cho anh biết tất cả mọi việc xảy ra vào năm năm trước, mong muốn thấy được thứ gì đó trong đôi mắt bình tĩnh của anh, nhưng nhất thời cô không biết mở miệng như thế nào.
Nói hay không nói đã trở thành vấn đề mà cô lo lắng.
Cuối cùng, cô vẫn không thể thốt thành lời, lảng tránh ánh mắt của anh, chuyển chủ đề: “ Không phải anh nói đi nấu canh sao? ”
Anh đứng im nhìn cô trong vài giây, tựa như đang quan sát, tựa như muốn tìm hiểu gì đó, rồi gật đầu: “ Làm cho em đấy. ”
Nhìn thấy bóng anh đi về hướng phòng bếp, trong đôi mắt Cố Hiểu Thần hiện lên vẻ phức tạp.
Dường như muốn buột miệng thốt ra mọi thứ.
Từng mang thai, rồi sảy thai, sau đó là không thể tiếp tục có con.
Những lời này, cô gần như đã bật thốt lên.
Canh xương hầm với củ mã thầy và bắp ngô.
Cô thích ăn củ mã thầy. Nhưng từ sau khi bọn họ chia tay thì cô không tiếp tục ăn nữa. Nhỡ đâu lại tức cảnh sinh tình.
Bởi vì, cả một mùa đông năm ấy, hầu như ngày nào cô cũng uống canh xương hầm với bắp ngô và củ mã thầy.
Múc một thìa đưa tới bên miệng, nếm thử.
Hương vị ngọt dịu truyền từ bên môi tới răng, từng chút một chảy vào trong khoang miệng. Nó có hương vị như là nụ hôn của anh, ngang ngược xâm chiếm mọi nơi.
Vẫn là hương vị cũ, chưa từng thay đổi.
“ Uống canh xong thì chúng ta đi siêu thị. ” Anh nói: “ Đồ dùng sinh hoạt hàng ngày ở nhà em chẳng có mấy. ”
“ Thật sao? ”
Anh gật đầu: “ Ngoại trừ việc trong phòng em vẫn còn một túi băng vệ sinh để ở bên ngoài thì những vật dụng khác không còn nhiều nữa. ”
Đột nhiên, Cố Hiểu Thần trừng mắt nhìn anh, lẩm bẩm: “ Biến thái. ”
Anh cười nhạo: “ Người học y như em vẫn mệt hơn. ”
Cố Hiểu Thần: “ … ”
Đúng là câu thoại ngàn năm không đổi.
…
Ra khỏi tiểu khu, đi tới cuối con đường có siêu thị.
Ở cửa siêu thị để mấy cái xe đẩy, Liễu Duệ tự giác đi tới lấy một xe.
Tầng một bày bán các mặt hàng phục vụ cho sinh hoạt. Hai người mua khăn giấy, chất tẩy rửa, kem đánh răng và dầu gội, sau đó thì lên tầng hai mua thức ăn.
“ Muốn ăn gì? ” Liễu Duệ hỏi cô.
Cố Hiểu Thần suy nghĩ rồi nói: “ Mua một chút đồ ăn vặt đi. ”
Liễu Duệ nhíu mày nhìn cô.
Cố Hiểu Thần chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, như là đang làm nũng.
Chịu thua, anh đành đưa cô đi từ gian hàng bán bánh quy cho tới gian hàng bày bán chocolate. Từ trên xuống dưới, đầy cả một xe toàn là đồ ăn vặt. Cố Hiểu Thần cảm thấy mọi thứ rất mỹ mãn, Liễu Duệ chỉ đành phê bình trong âm thầm. Anh nào dám vùng lên kháng nghị.
Lúc ra tính tiền, anh đưa thẻ cho Cố Hiểu Thần: “ Vẫn là mật mã cũ. ”
Từ đầu tới cuối, mật mã giữa hai người họ chỉ có một, đó là sinh nhật Cố Hiểu Thần. Có điều, không ngờ rằng, ngay cả năm năm sau anh vẫn dùng mật mã đấy.
Thanh toán xong, cô trả lại thẻ cho anh.
Liễu Duệ không nhận lấy, chỉ nói: “ Tất cả tiền lương và tiền thưởng của anh đều gửi tới tấm thẻ này, nếu như để mất nó thì anh phá sản rồi. ”
Cố Hiểu Thần tức giận liếc anh một cái: “ Vậy anh phải bảo quản nó cho tốt. ”
Đôi mắt anh dao động: “ Nhưng anh chỉ muốn bảo vệ em. ”
Trái tim.
Có chút gì đó tê tê.
Cố Hiểu Thần kinh ngạc ngước mắt lên nhìn anh.
Anh liếc mắt nhìn tấm thẻ ngân hàng: “ Để nó ở chỗ em đi, ngày thường dùng nó mua thức ăn, tới thời hạn thì trả tiền thuê nhà. ”
Trả tiền thuê nhà?
Cố Hiểu Thần sửng sốt.
…
Khi vừa mới vào đại học năm thứ nhất thì Cố Hiểu Thần nghe được một truyền thuyết của trường Phục Đán. Trận bóng rổ nào mà khoa toán đấu với khoa kiến trúc thì khoa toán sẽ thua.
Nghe xong, Cố Hiểu Thần không vui: “ Dựa vào cái gì mà nói thế? ”
Bạn cùng khoa nói với cô: “ Đây là ma chú trăm năm có một đấy. ”
Cố Hiểu Thần tò mò: “ Ma chú gì cơ? ”
“ Nghe đồn ngày trước bên khoa kiến trúc có đàn anh yêu đàn chị bên khoa toán, dù đã tỏ tình rất nhiều lần nhưng luôn bị từ chối. Về sau đàn anh đó biết được hóa ra chị gái đó thích đàn em khóa dưới. Từ đó về sau, đàn anh đó luôn chú ý quan sát người mà chị gái đó thích, rồi phát hiện ra đàn em khóa dưới kia vô cùng thích chơi bóng rổ. Đàn anh đó bắt đầu luyện tập bóng rổ rất chăm chỉ, từ đó trở đi, khoa toán không bao giờ thắng được khoa kiến trúc nữa. ”
Bởi vì truyền thuyết này mà đêm trước khi diễn ra trận đấu bóng rổ, Cố Hiểu Thần không ngủ được, cô quay sang ôm Liễu Duệ, lẩm bẩm: “ Anh nói xem, lời đồn này có phải thật không? ”
Liễu Duệ nửa tỉnh nửa mơ, vỗ vỗ lưng cô: “ Mau ngủ đi. ”
Cố Hiểu Thần ngang bướng không nghe lời anh: “ Sao anh chẳng lo lắng chút nào thế? ”
Đáp lại cô chỉ có tiếng hít thở đều đều.
Cô tức giận tới nỗi đấm vào bụng anh một cái.
Nhưng người nào đó vẫn nằm yên bất động, điều đó khiến cô tức tới muốn dậm chân.
Lăn qua lăn lại, cả một đêm không ngủ nên sáng ngày hôm sau Cố Hiểu Thần mang theo hai con mắt gấu trúc đi vào phòng tắm. Liễu Duệ đang đứng đánh răng cũng bị vẻ mặt này của cô dọa sợ, đưa tay xoa xoa đầu cô, hỏi: “ Em làm sao thế? ”
Cố Hiểu Thần ngáp một cái, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi: “ Nghĩ về anh đấy. ”
Liễu Duệ súc miệng xong liền liếc cô một cái với ánh mắt kỳ quái: “ Anh có cái gì mà khiến cho em phải nhọc lòng suy nghĩ? ”
Cố Hiểu Thần vừa ngáp vừa lấy kem đánh răng: “ Sợ rằng anh lại coi trọng đàn chị nào đó. ”
Liễu Duệ: “ … ”
Thế nên điều mà cả đêm qua cô suy nghĩ không phải lo lắng anh sẽ thua trận bóng này mà là vì sợ anh sẽ yêu đàn chị nào khác sao?
Trận thi đấu giữa các khoa trong trường luôn luôn được chú ý, bên thắng thì làm gì cũng ‘vinh’, bên thua thì thể nào cũng chịu tổn thất. Cái này rất kích thích tinh thần đoàn kết trong các khoa.
Lúc Cố Hiểu Thần tới thì ở sân bóng đã không còn chỗ ngồi. Cô chỉ có thể đứng ở bên ngoài sân bóng, nhón mũi chân lên, xuyên qua dòng người tìm kiếm hình bóng ai đó ở trên sân bóng.
Một nữ sinh đang liều mạng chen vào bên trong thì nhận ra Cố Hiểu Thần, bỗng nhiên hô to: “ Ơ cậu ở bên khoa y thì chen vào đây làm gì? Đây cũng có phải là trận thi đấu của khoa cậu đâu? ”
Một câu thôi đã khiến cho tất cả bạn học bên khoa kiến trúc và khoa toán quay lại trừng mắt nhìn cô. Có vẻ như họ đang bài xích với vị khách không mời mà đến.
Cố Hiểu Thần cảm thấy hơi sợ hãi, né tránh.
Những ánh mắt đó giống như dao găm vậy, đang đâm về phía tim cô.
Liễu Duệ đi qua hơn nửa sân bóng rổ rồi đẩy đám người đứng chen chúc ra mới tìm được cô, ánh mắt nhìn cô với vẻ không vui: “ Cố Hiểu Thần, ai cho em chạy lung tung như thế? ”
“ Tìm, tìm không được chỗ xem. ” Cô nói với giọng bất đắc dĩ.
Tức giận kéo cô một cái, để cho cả người cô nằm gọn trong lòng mình rồi mới ôm người rời đi.
“ Bạn nữ đó là ai đấy? ”
“ Bên khoa y. ”
“ Sao Liễu Duệ lại kéo cô ấy đi? ”
“ Không nhìn ra sao? Họ là một đôi đấy. ”
“ Lớn lên trông cũng chẳng có gì gọi là xinh đẹp, cậu ấy có gì tốt? ”
“ Phụt! Cậu đang ghen tị à? ”
“ Gì chứ, hôm nay chính mắt tớ nhìn thấy hai người họ cùng nhau tới trường đấy, nghe nói hai người này không ở ký túc xá, thuê phòng trọ bên ngoài. ”
“ Phát triển nhanh thế sao? ”
“ Chưa nghe qua câu này hả? ”
“ Gì thế? ”
“ Bắt đầu càng nhanh, kết thúc càng nhanh. ”
…
Cả đường bị anh kéo tới hàng ghế cho cầu thủ ngồi nghỉ, chọn cho cô một vị trí trống: “ Vị trí của anh, em ngồi ở đây đi. ”
“ Hả? ”
Anh muốn cô chết chìm trong sự phỉ nhổ sao?
“ Không được. ” Cô nói.
Liễu Duệ lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, cái tính xấu ngang bước lại bắt đầu xuất hiện: “ Cố Hiểu Thần. ”
Cố Hiểu Thần làm động tác cắt cổ: “ Em sẽ bị lăng trì xử tử mất. ”
Anh làm như không nghe thấy gì, tay đặt lên bả vai cô, ấn cô ngồi xuống vị trí của mình. Từ trên cao nhìn xuống, anh nói với giọng điệu không cho phép cô cãi lại: “ Cố Hiểu Thần, anh bảo em ngồi ở đây. ”
Cố Hiểu Thần chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, trong lòng âm thầm thở dài. Sau khi trận bóng rổ này kết thúc, nhất định cô sẽ bị gặm tới không thừa một khúc xương nào.
Đáng tiếc, cô chỉ đoán được mở đầu chứ không đoán được kết thúc. Cái gì gọi là sau khi trận bóng kết thúc chứ? Rõ ràng trận bóng rổ còn chưa bắt đầu, trên diễn đàn đã lan truyền thông tin như điên rồi.
Thiên tài khoa toán học yêu một người không có chút tiếng tăm gì ở khoa y – Cố mỗ mỗ(1).
(1)Mỗ mỗ: Chỉ một người hay một vật có tên nhưng không nói ra.
Cái tiêu đề như thế này, Cố Hiểu Thần khịt mũi coi thường.
“ Mấy người trên diễn đàn này quá không có tố chất rồi. ” Mấy người khoa y nhìn xong cảm thấy không phục.
“ Nhưng mà, Cố Hiểu Thần của chúng ta muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng người có dáng người, thành tích thì càng không phải nói tới rồi, thành một đôi với Liễu Duệ cũng có thể coi như là trai tài gái sắc. Bọn họ không phục cái gì chứ? ”
Cố Hiểu Thần nói một cách rộng lượng: “ Chẳng sao cả. ”
Lúc này đây, mọi người còn tưởng rằng Cố Hiểu Thần thật sự xứng với danh hiệu ‘bạch liên hoa’ thì cô lại nói: “ Bọn họ không sợ tới lúc mình phải vào phòng phẫu thuật sao? ”
Phía sau lưng mọi người cảm thấy hơi lạnh: “ … ”
Một người đi tới trước mặt Cố Hiểu Thần, trên mặt hiện rõ vẻ hâm mộ: “ Hiểu Thần, bạn trai cậu đẹp trai thật đấy, cậu nhìn ảnh chụp của cậu ấy trên diễn đàn đi, bức ảnh nào cũng đẹp. ”
Cố Hiểu Thần nhìn theo người đó. Ảnh chụp là lúc Liễu Duệ đang chơi bóng, anh chỉ mặc quần áo thường ngày cùng với giày thể thao thôi. Có vẻ như chỉ là tùy ý ấn chụp mấy cái, nhưng tấm nào tấm đấy đều đẹp trai tới phát điên.
Mới lơ là một chút mà bạn trai mình đã trở thành trung tâm chú ý của các bạn nữ rồi, thật đau khổ.
…
“ Em tốn cả buổi trưa để làm cái gì thế? ” Liễu Duệ nghiêng người dựa vào cửa, nhàn nhã uống trà.
Cố Hiểu Thần lấy ra khỏi tủ quần áo một bộ có vẻ không tệ, nhưng mặt mày cô lại ủ rũ: “ Em nói này…Sao anh không có bộ quần áo nào nhìn xấu một chút thế? ”
Liễu Duệ: “ … ”
“ Anh có biết gần đây anh bận rất nhiều việc không? ” Cố Hiểu Thần hỏi.
Liễu Duệ gật đầu: “ Biết. ”
Cố Hiểu Thần nhíu mày, trừng mắt nhìn anh một cái, biết cái con khỉ!!
Liễu Duệ thì vẫn vô tư, đưa mắt nhìn đồng hồ: “ Đi thôi. ”
Cố Hiểu Thần vội vàng giữ chặt anh lại: “ Đi đâu? ”
“ Đi học. ” Liễu Duệ quơ quơ cổ tay cho cô nhìn đồng hồ: “ Đến giờ rồi. ”
“ Nhưng mà bây giờ đã là năm giờ hơn rồi, vẫn còn lớp học hả? ”
Anh đưa chén trà vào tay cô, sửa sang lại vạt áo rồi đưa tay lên xoa xoa đầu cô: “ Em nói xem, giờ anh không đi làm gia sư thì lấy đâu ra tiền để trả tiền thuê nhà đây? ”
Cố Hiểu Thần chớp chớp mắt.
Nhưng cô không có ý này. Chỉ là cô nghĩ cả ngày anh luôn bị người khác chú ý, chạy tới chạy lui trong đầu vô số người…
Liễu Khê nhấp một ngụm café, nhìn Cố Hiểu Thần đang ngồi ngây ra ở phía đối diện mình, cô nàng đưa năm ngón tay huơ huơ trước mặt cô: “ Hey!! Tỉnh đi. ”
Cố Hiểu Thần liếc mắt nhìn Liễu Khê một cái, cất giọng uể oải: “ Sao thế? ”
“ Sao thế? ” Suýt chút nữa thì Liễu Khê muốn đánh cô một cái: “ Là chị gọi em tới đây, thế mà giờ chị lại hỏi em sao thế? ”
Cố Hiểu Thần cúi đầu: “ Ồ!! ”
Liễu Khê nhíu mày, suy đoán: “ Cãi nhau với anh trai em à? ”
Cố Hiểu Thần lắc đầu.
Liễu Khê lại hỏi: “ Anh ấy đánh chị? ”
Cố Hiểu Thần tiếp tục lắc đầu.
Liễu Khê buồn bực: “ Thế anh ấy làm gì chị? ”
Vẫn tiếp tục lắc đầu.
“ Chị ra đây tìm em còn anh ấy ở nhà sao? Một mình đợi ở nhà? ”
Cố Hiểu Thần thở dài rồi ngẩng đầu lên. Cô lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, để lên bàn: “ Anh ấy đi kiếm tiền. ”
Liễu Khê đưa mắt nhìn tấm thẻ ngân hàng, hoang mang: “ Sao lại kiếm tiền? ”
Cố Hiểu Thần nói bằng giọng yếu ớt: “ Để trả tiền thuê nhà. ”
Liễu Khê gật đầu: “ Ồ!! ”
Đột nhiên, Cố Hiểu Thần hỏi Liễu Khê: “ Em nói xem, chị có nên đi làm gia sư cho người ta không, kiếm chút tiền mua đồ trong nhà? ”
Liễu Khê chống cằm quan sát Cố Hiểu Thần từ trên xuống dưới. Sau khi suy nghĩ mấy giây, cô nàng lắc đầu: “ Vẫn là thôi đi. ”
“ Sao thế? ”
“ Làm vào buổi tối, mà nhìn dáng dấp chị không an toàn chút nào. ”
Cố Hiểu Thần: “ … ”
Trở về nhà, nói chuyện này cho Liễu Duệ biết. Mới đầu anh cũng suy nghĩ mất mấy giây, sau đó thì trả lời y hệt như câu của Liễu Khê. Dùng ánh mắt kỳ quái quan sát cô từ trên xuống dưới, cuối cùng là không đồng ý.
Cố Hiểu Thần ôm lấy cánh tay anh, có ý làm nũng: “ Vì sao lại thế? ”
Anh ôm cô vào trong lồng ngực, môi dán bên tai cô, dùng giọng nói trầm thấp mà nói: “ Dáng dấp em không an toàn, anh không yên tâm. ”
Đang muốn phản kháng thì đột nhiên anh há miệng cắn cắn lỗ tai cô, còn cố ý dùng đầu lưỡi liếm nhẹ ở chỗ vành tai. Một dòng điện nhỏ chạy ngang qua tim. Bàn tay đang đặt trên eo cô cũng chẳng còn an phận nữa, bắt đầu mò mẫm lên phía trên. Cố Hiểu Thần chịu không được kích thích như thế này, chẳng mấy chốc cả người đã mềm ra như nước.
Đề nghị đó, cứ như thế….bị cự tuyệt lúc ở trên giường.
**
Tối hôm đó, sau khi Cố Hiểu Thần tắm xong thì khoác áo choàng, đứng trong phòng tắm để sấy tóc.
Trong tiếng máy sấy ồn ào thì như mơ hồ nghe thấy tiếng đập cửa ở bên ngoài, không rõ lắm.
Giây tiếp theo, Liễu Duệ đẩy cửa đi vào.
Nhìn cô, bốn mắt giao nhau.
Động tác sấy tóc của Cố Hiểu Thần dừng lại, nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Tuy rằng tối hôm qua Liễu Duệ cũng ở nhà cô nhưng khi đó anh ngủ ở trên sofa, cho nên cũng không thể coi như…nhìn thẳng mặt nhau như này.
Theo bản năng, cô quấn chặt áo choàng tắm đang mặc trên người lại, mặt đỏ lên, nhìn Liễu Duệ với khuôn mặt quẫn bách.
Ngây người ra một giây, sau đó Liễu Duệ thấp giọng nói xin lỗi rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
Rồi đợi tới khi Cố Hiểu Thần đi ra khỏi phòng tắm thì bầu không khí giữa hai người có chút lúng túng.
Ánh mắt hai người giao nhau trong giây lát rồi lập tức dời đi, họ cứ đảo mắt nhìn xung quanh không có chỗ cố định. Vốn định tìm việc gì đó làm để xua tan đi không khí xấu hổ này nhưng hai người không hẹn mà cùng nhau đứng dậy đi lấy nước. Khi đầu ngón tay hai người chạm nhau thì chỗ da thịt đó như bị dung nham dưới trong miệng núi lửa thiêu cháy. Hai người hoảng tới mức cùng rút tay về, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi mím chặt môi.
“ Uống café không? ” Cố Hiểu Thần hỏi anh.
Bàn tay anh vẫn còn lưu lại độ ấm của Cố Hiểu Thần, anh đút bàn tay đó vào trong túi quần. Liễu Duệ làm ra vẻ bình tĩnh, gật đầu, chỉ đáp lại bằng một từ đơn giản: “ Ừm. ”
Có vẻ như đã tìm được một cơ hội tốt, Cố Hiểu Thần vội vàng rời khỏi chỗ này, đi vào phòng bếp để tìm hạt café.
Dưới ánh đèn mờ mờ phản chiều sườn mặt Liễu Duệ, ánh mắt anh nhìn về phía Cố Hiểu Thần.
Thầm suy nghĩ mấy giây rồi cất bước tiến vào trong phòng bếp. Bước hai bước vào bên trong phòng bếp, anh ôm lấy cô từ sau lưng, tì cằm lên đỉnh đầu cô, gọi cô bằng giọng nói trầm khàn: “ Cố Hiểu Thần. ”
Động tác lấy hạt café của cô cứng đờ.
Anh hôn lên tóc cô, thấp giọng hỏi: “ Có thể không? ”
Cô biết anh đang hỏi cái gì. Bởi vì năm đó, anh cũng từng hỏi như vậy.
Cố Hiểu Thần, có thể chứ?
Những lời này, thật sự đã khắc cốt ghi tâm.
…
Vào kỳ nghỉ hè cuối cấp ba, bọn họ đi tới khu vực xung quanh trường đại học Phục Đán để tìm phòng cho thuê. Xử lý xong thủ tục nhập học, hai người đi tới khu gần đó để mua chút đồ dùng sinh hoạt.
Cố Hiểu Thần trải drap giường xong thì đứng vuốt cằm, nhìn vào tấm drap giường màu xanh mới trải không chớp mắt.
Liễu Duệ vừa dọn dẹp phòng bếp xong thì định gọi cô ra ăn cơm, anh bắt gặp đúng cảnh tượng cô đang đứng bên cạnh giường suy tư gì đó.
“ Cố Hiểu Thần, làm gì thế? ”
Cô trả lời một cách nghiêm túc: “ Suy nghĩ về nhân sinh. ”
Bỗng nhiên Liễu Duệ thấy đau đầu: “ Đừng đùa nữa, đi ăn cơm thôi. ”
Cố Hiểu Thần lắc đầu: “ Không, em vẫn chưa suy nghĩ kỹ về nhân sinh, anh đi ăn trước đi, có thể mang đồ ăn về cho em cũng được. ”
Liễu Duệ nhận thua, kéo cô ngồi xuống bên mép giường, nghiêm túc nói: “ Nói đi, rốt cuộc em muốn làm cái gì? ”
Cố Hiểu Thần chớp mắt nhìn anh, sau đó đưa tay vỗ vỗ xuống giường: “ Chúng ta…chỉ có một chiếc giường này? ”
“ Không thì sao? ” Liễu Duệ hỏi ngược lại.
“ Thế nên… ” Cố Hiểu Thần cắn môi, xấu hổ: “ Chúng ta ngủ cùng với nhau trên một chiếc giường? ”
Một tay Liễu Duệ chống xuống giường, khiến cho drap giường màu xanh hơi nhăn lại. Anh chậm rãi tiến lại gần cô, mãi cho tới khi hơi thở phả vào mặt cô thì anh mới dừng động tác lại. Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang lộ rõ vẻ bất an, anh cười.
Nhận ra được mình đang bị người khác trêu, Cố Hiểu Thần nhíu mày lại đầy vẻ không vui. Sau đó còn trừng mắt nhìn anh một cái.
Bên môi anh vẫn nở nụ cười: “ Cố Hiểu Thần, người học y như em vẫn mệt hơn. ”
“ Học y thì làm sao? ” Cố Hiểu Thần thẹn quá hóa giận, đẩy anh một cái: “ Học y thì phải vàng(1) sao? ”
(1)Cái này trước đó mình từng chú thích một lần rồi nheee =)))
Liễu Duệ nhún vai: “ Em có thể về trường ở mà. ”
Cố Hiểu Thần trừng mắt liếc anh một cái.
Người này…biết rất rõ ý cô muốn nói là gì nhưng cố tình vặn vẹo nó sang một nghĩa khác.
“ Hay là nói… ” Anh nhìn về phía này, ung dung mở miệng: “ Em muốn ở lại nơi này, ở chung với anh? ”
Nói xong, không cho cô cơ hội để trả lời, anh hung hăng hôn lên bờ môi đó, nuốt xuống tất cả lời cô nói.
Răng anh cắn nhẹ lại bờ môi cô, trêu chọc tới khi Cố Hiểu Thần kêu đau, đưa tay chống lên lồng ngực anh, đẩy ra.
Nhưng Liễu Duệ nào có an phận như thế, xoay người một cái đã đem cô áp ở dưới thân, đầu dụi vào cổ cô, hôn say đắm.
Cứ hôn xuống như thế khiến anh không thể kiềm chế nổi chính mình, bắt đầu cởi quần áo cô ra.
Cố Hiểu Thần bị anh hôn tới choáng váng, đợi tới khi cảm thấy cơ thể hơi lành lạnh mới tỉnh táo đôi chút.
Cúi đầu là thấy ngón tay anh đang đặt ở đai thắt của nội y, có ý muốn cởi ra.
Mặt Cố Hiểu Thần đỏ tới tận mang tai, duỗi tay đẩy anh: “ Liễu Duệ. ”
Người nào đó ngậm lấy cánh môi cô, đáp lại bằng thanh âm mơ hồ: “ Hửm? ”
Nhìn anh còn đang quyết tâm chiến đấu với khóa nội y, Cố Hiểu Thần lên tiếng nhắc nhở: “ Anh còn làm thế là không cởi được đâu. ”
Giây sau hoàn hồn, Liễu Duệ ngừng hôn lên môi cô. Đôi mắt ẩn chứa dục vọng nhìn thẳng vào cô, giọng nói trầm khàn: “ Vậy phải làm sao để cởi nó ra? ”
Nói xong, ngón tay anh hơi đẩy một cái, dễ như trở bàn tay cởi bỏ khóa an toàn.
Cái này…
Rõ ràng là cố ý!!
Cố Hiểu Thần tức tới đỏ mặt, hô to: “ Liễu Duệ, anh vô lại. ”
Ấn đường Liễu Duệ giật giật vài cái. Anh chỉ định trêu cô thôi, không ngờ lại rước họa vào thân.
Cúi đầu, vốn định nhận lỗi thì lại thấy mảng đồi núi trắng như tuyết hiện ra trước mặt, ở trong mắt anh dao động không ngừng. Nó dao động theo từng đợt thở dốc của cô, vô cùng mê người.
Đột nhiên, phần cổ họng như căng ra, cả người vô cùng nóng.
Đột nhiên, trong đầu anh hiện lên một ý nghĩ – hôn lên, nếm thử hương vị.
Suy nghĩ của anh như thế và anh cũng làm như thế.
Bờ môi ấm áp của anh vừa mới chạm tới thì cả người Cố Hiểu Thần run lên.
Đó là phần mẫn cảm trên cơ thể cô, chỉ cần một nụ hôn nhẹ thôi cũng khiến cô miệng đắng lưỡi khô.
Một tay anh di chuyển trên vai cô, một tay khác thì tìm cách kéo nội y xuống. Nhưng động tác của anh lại quá hoảng loạn, kéo hai lần rồi vẫn không kéo xuống được.
Cố Hiểu Thần chắc chắn, lần này anh không biết cởi ra như thế nào.
Trong lúc cô còn đang mải nghĩ tới việc anh làm thế nào để cởi được nội y thì anh há mồm ngậm lấy nụ anh đào, đầu lưỡi không ngừng vươn tới, liếm láp.
Một dòng điện không biết tên chạy dọc toàn thân cô, cuối cùng còn tác động lên thanh tuyến của cô, khiến cho cô không nhịn được mà rên thành tiếng.
Mềm mại.
Nó chọc cho dục hỏa trong người Liễu Duệ càng tăng cao. Có vẻ như cảm thấy chưa thỏa mãn, anh ôm cô lăn một vòng, để cho cô nằm đè lên người mình, bắt đầu đưa tay mò mẫm sau lưng cô. Mất một lúc anh mới có thể tháo nội y ra, lăn thêm một vòng trở về mới hoàn toàn tháo được nội y. Những nụ hôn như mưa cứ thế rơi xuống ngực cô.
Cố Hiểu Thần cảm giác toàn thân đều tê dại, hai tay cô đưa lên, đặt trên vai anh, móng tay dùng sức mà bấu.
Liễu Duệ hôn dần lên phía bên trên, cuối cùng thì dây dưa với môi cô.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, anh hỏi: “ Cố Hiểu Thần, có thể không? ”
Cố Hiểu Thần thở dốc, không trả lời anh. Có điều, hai tay cô lại đặt lên cổ anh, bắt đầu hôn.
Dùng hành động để trả lời.
Lại là một nụ hôn dài.
Có chút hỗn loạn.
Hôn hôn, bàn tay đang đặt ở trên eo cô bỗng di chuyển lên, xoa xoa phần ngực cô. Ban đầu còn cảm thấy động tác này có phần hơi xa lạ nhưng sau đó cảm thấy ổn hơn, xoa xoa hết lần này tới lần khác.
Cả người Cố Hiểu Thần mềm ra như nước.
Không biết từ khi nào ngón tay anh đã di chuyển xuống dưới, dừng ở trên mông cô nhẹ nhàng vuốt ve.
Cuối cùng, tách hai chân cô ra.
Trong khoảnh khắc đó, Cố Hiểu Thần ôm chặt lấy lưng anh, so với tưởng tượng thì thực tế càng đau hơn.
Nhắm chặt hai mắt lại, lông mi run lên, nước mắt rơi xuống.
Sung sướng qua đi, Liễu Duệ mở mắt ra, anh nhìn khuôn mặt phía dưới mình ý loạn tình mê, trên khóe mắt vẫn còn vương chút nước mắt.
Ôm lấy cô, hôn lên đôi mắt đó, hỏi cô bằng giọng nói trầm trầm: “ Sao lại khóc? ”
Cố Hiểu Thần cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn, chui vào trong lồng ngực anh, lắc đầu.
“ Cố Hiểu Thần. ” Dịu dàng gọi cô một tiếng.
Cố Hiểu Thần chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt vẫn còn vương chút nước mắt trừng lên nhìn anh.
Mặt Liễu Duệ hiện lên vẻ khó hiểu. Anh ôm cô, cảm giác được nơi mềm mại đang áp lên người mình thì yết hầu như căng ra. Theo bản năng, anh cúi đầu xuống nhìn, đôi mắt vốn trầm tĩnh giờ lại nổi lên hai ngọn lửa, thanh âm khàn khàn: “ Cố Hiểu Thần, chúng ta làm thêm lần nữa đi? ”
Cố Hiểu Thần bạnh quai hàm ra, trợn tròn mắt, lắc đầu không cần suy nghĩ, nói với giọng tội nghiệp: “ Đau. ”
Liễu Duệ cười cười lắc đầu, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Sau đó, anh nói: “ Anh đưa em đi tắm rửa. ”
Cố Hiểu Thần không nghe theo: “ Không được. ”
Liễu Duệ nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Lúc này, sắc mặt cô đỏ lên, ấp a ấp úng: “ Em, em không có thói quen để người khác nhìn. ”
Nói xong, cô kéo kéo chăn để che cơ thể mình lại, liều mạng thúc giục anh: “ Anh mau đi tắm trước đi. ”
Hai người một trước một sau đi tắm. Tới lúc Cố Hiểu Thần bước chân ra khỏi phòng tắm thì anh đang mặc quần, theo bản năng, cô xoay người che hai mắt mình lại.
Phía sau truyền tới tiếng cười của người nào đó, lên tiếng thúc giục cô: “ Mau mặc quần áo vào đi. ”
Cố Hiểu Thần kêu lên một tiếng rồi đứng đưa lưng về phía anh, bắt đầu thay quần áo. Vừa thay vừa lên tiếng cảnh cáo: “ Anh không được phép quay lại. ”
Liễu Duệ đồng ý.
Nhưng mới mặc được một nửa, móng vuốt của người nào đó lại đưa tới, vòng lên phía trước, ôm trọn lấy phần ngực cô, nhẹ nhàng xoa nắn.
Phản ứng đầu tiên của Cố Hiểu Thần là kinh ngạc, sau đó thì nhanh chóng bắt lấy bàn tay quái ác của ai đó, quay đầu lại trừng mắt nhìn anh một cái.
Người nào đó cúi đầu hôn hôn lên khóe môi cô, mỗi một câu từ đều không giấu được ý cười: “ Được rồi được rồi, không trêu em nữa. ”
Cố Hiểu Thần hừ lạnh một tiếng, trong lòng âm thầm ra quyết định không để ý tới tên đại sắc ma Liễu Duệ nữa.
Ra tới cửa, Liễu Duệ hỏi cô muốn ăn cái gì thì Cố Hiểu Thần chỉ lạnh nhạt liếc nhìn anh, hừ lạnh một tiếng, rồi kiêu ngạo quay đầu đi luôn.
Thấy thế, Liễu Duệ bất đắc dĩ day day mi tâm. Thay giày, khóa cửa lại, nhanh chóng đuổi theo bước chân Cố Hiểu Thần.
Hai người đứng trước cửa thang máy chờ thang máy, không khí xung quanh yên tĩnh lạ thường.
Liễu Duệ cố ý nhích từng bước một tới gần, cố ý muốn xoa xoa đầu cô để an ủi nhưng bị Cố Hiểu Thần tránh được. Cô còn lạnh lùng đưa mắt cảnh cáo anh, không cho phép anh bước tới gần mình. Thấy bộ dáng cô như kiểu thề không bỏ qua chuyện này, Liễu Duệ chỉ nhún vai.
Nhìn thấy anh bày ra bộ dáng chẳng sao cả, Cố Hiểu Thần càng điên tiết hơn. Cô hừ lạnh một tiếng, lại thề thêm lần nữa là không bao giờ để ý tới Liễu Duệ.
Chốc lát sau, thang máy tới. Liễu Duệ và Cố Hiểu Thần một trước một sau bước vào thang máy, bầu không khí vô cùng quỷ dị.
Cố Hiểu Thần cố ý chọn chỗ đứng cách xa anh nhất.
Trong thang máy còn có một đôi tình nhân nữa, hai người đó nắm tay, cười cười với nhau. Nhưng sau khi cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ thì bọn họ ngừng cười, tò mò liếc nhìn hai người.
Từ tầng tám xuống tới tầng một, Cố Hiểu Thần không nói một lời với Liễu Duệ, cũng không thèm nhìn anh lấy một cái, cứ thế đem anh ném vào trong góc.
Mãi cho tới khi bọn họ ra khỏi thang máy, đôi tình nhân phía sau mới bàn tán: “ Chắc là đang cãi nhau. ”
“ Ai bảo con trai các anh keo kiệt!! ”
Bạn trai không vui: “ Hừ! Em đang dùng một cây gậy đánh chết đàn ông toàn thế giới đấy. ”
Bạn gái cũng hừ hừ hai tiếng: “ Ai bảo đàn ông con trai các anh suốt ngày ‘người khó ở chung nhất là phụ nữ và kẻ tiểu nhân’ chứ! ”
Xuống tầng rẽ phải, ra khỏi tiểu khu, bên cạnh siêu thị có ngay mấy quán cơm.
Cố Hiểu Thần không hỏi anh, càng bước càng nhanh, cuối cùng cô bước vào một quán cơm Hồ Nam(2).
(2)Hồ Nam: Là một tỉnh ở Trung Quốc, thành phố trung tâm của tỉnh này là Trường Sa.
Liễu Duệ đuổi theo, muốn kéo cô lại, nhưng Cố Hiểu Thần lại giận dỗi dằng tay ra.
Ở phía xa xa, người phục vụ đứng ở ngoài cửa thấy một màn này. Cho tới khi hai người tới gần, người phục vụ liền thấy rõ bầu không khí kỳ quái giữa hai người, bồn chồn hỏi câu quý khách đi mấy người.
Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn, vẻ mặt không vui cũng không trả lời.
Liễu Duệ vội nói: “ Hai người, làm phiền anh dẫn đường. ”
Người phục vụ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hai người, rồi dẫn bọn họ đi tới bàn ăn dành cho hai người.
Vừa mới ngồi xuống, người phục vụ lập tức để thực đơn lên, lấy cho bọn họ hai cốc nước, im lặng đợi bọn họ gọi món.
Cố Hiểu Thần đưa mắt nhìn thực đơn, không có ý định gọi món. Cô đưa tay cầm cốc nước người phục vụ vừa mới mang lên, uống một hơi cạn sạch.
Uống nước xong, cô vô tình liếc mắt về phía Liễu Duệ. Vốn định tặng cho anh một ánh nhìn lạnh lùng nhưng không ngờ lại nhìn trúng phải phần xương quai xanh của anh, trên đó vẫn còn lưu lại vệt đỏ do cô cào. Trong chốc lát, đầu óc cô nảy lên hình ảnh lúc ở trên giường. Cô cúi thấp đầu, cả mặt và tai đều đỏ bừng lên, cảm thấy cả người như bị thiêu đốt.
Liễu Duệ lật vài tờ thực đơn, hỏi cô: “ Cố Hiểu Thần, em muốn ăn cái gì? ”
Đột nhiên bị gọi tên khiến cô hơi hoảng loạn. Ngẩng đầu lên nhìn anh liền đụng phải cặp mắt bình tĩnh, không biết tại sao lại cảm thấy tức giận, cô quay ngoắt mặt đi, làm bộ như không để ý tới anh.
Thấy thế, Liễu Duệ cũng không quan tâm tới cô nữa, bắt đầu tự nói vài món ăn với người phục vụ: “ Rau cải xanh luộc, đậu phụ sốt, nộm dưa chuột… ”
Vừa nghe thấy tên những món ăn này thì Cố Hiểu Thần quay đầu lại, vội vàng nói với người phục vụ: “ Những món ăn đó bỏ đi, làm phiền anh đổi thành canh cá chua, sườn xào chua ngọt, rau xào tỏi… ”
Ánh mắt Liễu Duệ di chuyển, nhìn người nào đó với vẻ xấu xa: “ Gọi đồ ăn thôi mà em đỏ mặt cái gì? ”
Người nào đó liếc xéo anh.
Liễu Duệ rất không tự giác, tiếp tục trêu chọc cô: “ Cố Hiểu Thần, quả nhiên là người học y. ”
Người nào đó: “ … ”