Lý Bích
Lý Bích đưa Võ Đông Nhiên đến một căn nhà cũ của người quen ở Kinh Thành lánh tạm vài hôm, hắn không hiểu tại sao Võ Đông Nhiên lại nằn nặc đòi vào thành Thăng Long.
Lý Bích ngồi trước bếp lửa, đang khuấy nồi cháo lươn nấu nghệ đang sôi, hắn khẽ liếc mắt nhìn nàng nằm trên sạp gỗ bên cạnh mà không nghĩ ra nên an ủi nàng như thế nào.
Có lẽ lúc này nàng đau lòng và thất vọng rất nhiều.
Hắn nhìn thấy sự đơn độc của nàng lúc rời khỏi doanh trại, chính vì vậy hắn đã đi đến một quyết định chính mình cũng không ngờ là đi theo nàng, nàng muốn đi đâu hắn cũng sẽ đưa nàng đi.
Tuyệt đối không bỏ rơi nàng trong tình cảnh này!
Lần đầu tiên, hắn được ở bên cạnh Võ Đông Nhiên một cách công khai như vậy. Không phải là vấn đề thời gian và không gian mà chính là rào cản đạo lý làm người, trước kia hắn kiêng dè Trương Duật, hắn dằn vặt tự trách mình trong mối quan hệ huynh đệ tình thâm.
Nhưng hiện tại, hắn không thể bỏ mặc nàng, Trương Duật đã đẩy nàng về phía hắn, đây không chỉ là tình cảm mà còn là trách nhiệm.
Lần đầu tiên cùng nàng ăn cơm, cùng nàng thức dậy trong một căn nhà. Lý Bích hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày ngày này xảy ra, chưa từng nghĩ đến... Trương Duật đã thật sự buông tay.
Hắn cũng đã lật bài ngửa bốn mặt một lời, thật sự hắn nên cảm thấy vui nhưng hắn không thể không nhớ đến ánh mắt thanh thản nhẹ nhõm của Trương Duật khi nhìn hắn vào ngày ấy.
Ánh mắt ấy khiến hắn cảm thấy tội lỗi và mơ hồ về một điều gì đó.
“Đông Đông, nàng... ăn cháo đi. Món của quê nàng, ta nấu không biết có hợp khẩu vị của nàng không nữa.”
Hắn biết nàng không khéo chuyện biết núc qua lời kể của Trương Duật, nên mấy hôm nay hắn đã cố gắng vào bếp nấu mấy món ăn đặc sản của xứ Nghệ cho nàng, hắn hy vọng nàng có thể hoài niệm về quê hương mà quên đi việc đau lòng ngày hôm ấy.
Võ Đông Nhiên đỡ lấy chén cháo thơm phức, miệng nở nụ cười mà đáy mắt hơi ẩm ướt.
“Lý Bích à, chàng quay lại quân doanh đi. Đi quá lâu không được đâu, ta đến nơi ta cần đến rồi, cảm tạ chàng đã chăm sóc ta mấy ngày hôm nay.”
Nàng húp cháo trốn tránh cái nhìn sững sờ của hắn. Lý Bích cấu chặt tay thành nắm giấu kín sau lưng che đi sự không cam lòng trong đáy lòng, trầm giọng cất lời:
“Đông Đông, những lời ta nói với Trương Duật không phải là chọc giận hắn đâu.”
Hắn thật sự không hy vọng lời hắn thừa nhận yêu nàng bị hiểu nhầm là khích tướng Trương Duật. Đó là lời thật lòng nói ra trong lúc tức giận mà hắn không thể kiểm soát.
Võ Đông Nhiên đặt chén cháo xuống, lặng lẽ nhìn hắn, trong mắt nàng có một sự kiên định mà hắn dễ dàng nhận ra.
“Ta...biết.”
“Thế nên, nếu nàng muốn đi đâu, ta sẽ đưa nàng đi. Nhà ta cũng không còn ai, trước kia chỉ là một tá điền sau này xung quân vào quân đội. Ta không có ràng buộc...”
Võ Đông Nhiên ngắt lời hắn, nàng cười khổ:
“Lý Bích, chàng đừng như vậy. Người như chàng có thể dễ dàng rước một tiểu thư con nhà quan nào đó về phủ, đừng vì một phút dại dột mà hủy đi binh nghiệp của mình.”
“Với lại , ta cũng đã là vợ của hắn... chàng hiểu ý của ta muốn nói gì đúng không?”
Lý Bích không bất ngờ trước lời từ chối của nàng, hắn nhìn vào khuôn mặt thanh tú xanh xao ấy mà tim chợt nhói lên:
“Ngày ấy, ta kề kiếm vào cổ nàng. Nàng không hề sợ hãi, còn chủ động nói lời nũng nịu với ta, ta biết nàng giả vờ, nhưng không hiểu sao lòng vẫn bị dao động. Nếu lúc đó, ta cảm tính thêm một chút nữa, giữ nàng lại... để nhiều năm về sau sẽ không hối hận đến như vậy.”
Võ Đông Nhiên ngạc nhiên nhìn hắn, nàng bồi hồi nhớ đến lần chạm trán ở khu chợ của người Miêu (Tộc Mèo) năm xưa. ( Lần gặp gỡ đầu tiên của hai người Chương 19-: 20)
Lúc ấy Lý Bích đang đi tìm Trương Duật, còn cô lại một lòng muốn giấu người nên mới diễn kịch một chút với hắn, hình như cô có nói một câu: “Đừng tưởng ở vùng núi là ngươi muốn làm gì thì làm, ta... ta sẽ khóc đấy, lúc đấy xem ngươi giải thích làm sao?”
Võ Đông Nhiên tự khâm phục chính mình, nhiều năm như vậy có thể nhớ rõ từng câu từng chữ.
“Đúng là ta giả vờ!”
Cô bật cười, nụ cười hàm tiếu xinh xắn hiếm hoi suốt những ngày qua khiến Lý Bích đắm chìm trong khoảng khắc ngọt ngào đó.
Nàng lại nói tiếp:
“Ta đúng là có mắt nhìn người, dù chỉ là lần gặp mặt đầu tiên tại sao ta có thể giả vờ đem nước mắt ra uy hiếp chàng chứ. Nếu biết chàng dễ bị mua chuộc như vậy, chắc ta phải xin thêm một ít tiền bồi thường.”
Đúng là trên đời này, người dịu dàng với nàng từ đầu đến cuối cũng chỉ có mỗi Lý Bích mà thôi. Dù trong chiến trận hung hiểm hay những lần chạm mặt vu vơ, từ ánh mắt của Lý Bích nhìn nàng vẫn luôn thấy có sự tinh tế và ôn tồn không thể giấu.