Chân của Võ Đông Nhiên trong phút chốc vô lực lui về phía sau, chạm phải lồng ngực ấm nóng vững chãi của Lý Bích.
Lý Bích cắn răng khẽ rít lên, cả khuôn mặt trắng bệch vì tức giận:
“Trương Duật, ngươi có cần phải tuyệt tình đến mức độ như vậy hay không? Tại sao phải nói những lời như vậy với nàng? Thực tại không như ý muốn, cũng không phải lỗi của nàng. Cuộc sống hôn nhân đối với ngươi lại nhàm chán và bức bí đến như vậy hay sao? Từ đầu đến cuối đều là ngươi tự lựa chọn, nàng chưa từng ép ngươi.”
Trương Duật cười lạnh, ánh mắt đau đớn nhìn về Lý Bích, không ai có thể hiểu biểu tình của hắn lúc này mang ý nghĩa gì.
“Ngươi yêu nàng đúng không?”
Lý Bích bỗng trở nên im lặng, tất cả những lời vừa nói ra bị chặn lại ở cổ họng.
Trương Duật nhìn vào bàn tay vẫn ôm Võ Đông Nhiên, mày khẽ nhíu lại:
“Ta biết. Ta biết người anh em của mình vẫn luôn lén lút nhìn người phụ nữ của ta. Nếu ngươi đã yêu nàng như vậy sao chưa bao giờ can đảm một lần đứng lên tranh giành với ta.”
Trương Duật đứng bật dậy, tiến đến cạnh hai người, bước chân vững chãi đứng đối diện Võ Đông Nhiên và Lý Bích. Ánh mắt có luồng khí đen tối như muốn bức Lý Bích đưa ra quyết định.
“Nói đi. Ngươi dám không?”
“Dám không?” Hắn gầm lên, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Lý Bích.
Từng lời thách thức của Trương Duật khiến Lý Bích thực sự không thể kìm nén được nữa, bờ vai của Võ Đông Nhiên đang run rẩy trong tay hắn, khiến tim hắn đau đớn từng hồi.
Trương Duật không bỏ qua từng biểu cảm của Lý Bích, hắn biết Lý Bích sẽ sớm bộc lộ ra chân tình, thẳng thắn thừa nhận một lần trước mặt hắn.
“Nói đi, người dám không?”
Lý Bích bỗng tiến lên phía trước Võ Đông Nhiên, chắn ngang tầm nhìn của cô. Lần đầu tiên làm cái việc hắn không bao giờ nghĩ đến.
“Ta thừa nhận, ta yêu nàng. Tình yêu ta dành cho Võ Đông Nhiên không hề thua kém ngươi. Ta từng rất nhiều lần tự nói bản thân mình không thể chấp nhận thân phận của nàng, tự đặt ra ranh giới của hai chúng ta. Nhưng càng về sau, ta biết đấy chỉ là dối lòng dối người mà thôi. Vốn dĩ, ta không quan tâm đến những chuyện đó. Chỉ vì ta quá lý trí, ta quá xem trọng tình bạn của chúng ta, ta tin tưởng ngươi sẽ làm cho nàng hạnh phúc. Nhưng ngươi làm ta thất vọng rồi! Ngươi đối xử với nàng như vậy... quá mức chịu đựng của ta.”
Đáy mắt Trương Duật có chút bàng hoàng, trong ánh mắt ấy có cả sự đau khổ lẫn thanh thản không thể nói nên lời. Hắn cười nhạt nói vào tai của Lý Bích, mà lời này Võ Đông Nhiên cũng nghe không sót:
“Vậy thì chúc mừng người anh em, ta chính thức buông tay. Hãy đem nàng đi đi! Champa, Ai Lao, Miến Điện... bất cứ đâu mà ngươi nghĩ có thể tránh được sự truy bắt của triều đình. Ngươi biết thân phận đặc biệt của nàng mà đúng không? Đất nước này không còn an toàn nữa. Đây là lời khuyên thật lòng!”
Trương Duật bước đến cạnh Võ Đông Nhiên nhìn vào cổ của cô, thẳng tay giật sợi dây chuyền mặt quan tiền bằng vàng xuống, nhanh như cắt quăng mạnh về phía bờ sông phía ngoài cánh cửa sổ. Cánh tay của Võ Đông Nhiên với theo bắt lấy nhưng không kịp, lại rơi vào khoảng không vô vọng, tín vật duy nhất đã bị người trao tự tay bỏ đi.
Tất cả đều đã kết thúc tại đây, hắn thật sự hy vọng có thể cắt đứt được đoạn tình duyên này.
Võ Đông Nhiên đã hạ mình đến cực hạn, cô đánh cược lòng tự tôn của mình trước tất cả mọi người mà van xin hắn, cầu một thân phận nhưng đều vô ích.
Cô lùi dần ra sau, đưa tay quệt nước mắt, môi khẽ cong lên nở một cười bi thương dài đằng đẵng, giống như dồn tất cả mọi khổ đau trong đời người lại trưng bày trong thời khắc này.
“Trương Duật, chàng nghe kỹ lời của ta. Chúng ta sẽ vĩnh viễn không có cái gọi là năm năm tái ngộ nữa. Cuộc đời có mấy lần năm năm cơ chứ? Ta đã cho chàng cơ hội cuối cùng chàng vẫn không muốn nắm lấy. Võ Đông Nhiên ta bản tính kiêu ngạo bẩm sinh, dù là nô vẫn chưa bao giờ thật sự cúi đầu trước ai, nay vì một mảnh tình không đáng một xu trong mắt chàng, mà cầu xin không khác gì một kẻ ăn mày.”
Cô nhìn vào đôi đồng tử đen hun hút của Trương Duật, thấy rõ khuôn mặt xanh xao của mình hiện lên một vẻ khắc khổ của một thiếu phụ trải qua trăm bể nương dâu, khốn đốn chật vật đến nỗi chính cô còn thấy chán ghét.
Trầm Hương dù gặp nạn bị tiến cống cho địch nhưng làm sao ả vẫn xinh đẹp, sạch sẽ đến mức khiến cô phải ghen tỵ.
Hóa ra, một người phụ nữ dù có cố gắng bao nhiêu, tài giỏi thông minh đến đâu, nếu không có gia đình yêu thương, không được thiên vị, không được bảo vệ vẫn thiệt thòi hơn rất nhiều lần, nếu bản thân chỉ có một mình, tứ cố vô thân.
Võ Đông Nhiên hít vào, đôi môi tái nhợt run rẩy vì tình người lạnh nhạt trước mắt.
Tay chỉ vì Trầm Hương ở phía sau, ánh mắt đỏ ngầu nhìn vào khuôn mặt vờ vịt đáng thương của ả, không nhận ra mấy phần thật, mấy phần giả.
“Trầm Hương, cô thắng rồi! Ta không níu kéo hắn nữa! Nếu đã không thể buông tay nhau, ta hy vọng cô có thể đồng cam cộng khổ với hắn đến thời khắc cuối cùng. ”
Võ Đông Nhiên từng mong một cái gật đầu muốn “cùng sống cùng chết” với hắn, nhưng cuối cùng một cơ hội bên nhau cuối cùng hắn cũng không muốn cho cô.
Cô lại cười, khóe môi bỗng trào ra một giọt máu tươi. Nước mắt đã khô từ bao giờ lại tiếp tục chảy xuống hòa với màu đỏ của máu mà chảy tý tách xuống nền đất.
Cô nhìn Trương Duật một lần cuối trước khi quay mặt đi.
“Trương Duật, ta từng hy vọng ta sẽ xuất hiện sớm trong cuộc đời của chàng. Đến với chàng trong những năm tháng tuổi thơ chàng khốn khổ nhất, bảo vệ chàng, cứu rỗi chàng. Mà không phải là Trầm Hương. Để rồi sau này, nhất định ta sẽ không bao giờ để chàng liều mạng vì bản thân ta vì bất cứ điều gì. Tiếc là chàng mãi không bao giờ nhận ra đâu mới là chân tình thật sự. Chàng là kẻ ngu ngốc nhất trên đời này.”
Trầm Hương vừa cười vừa khóc lớn tiếng chen ngang.
“Ngươi dựa vào cái gì nói tình cảm của ta dành cho Trương Duật không chân tình? Ngươi là kẻ đến sau, ngươi có thể nói lời hay ý đẹp gì không được. Tất cả những gì ngươi vừa nói cũng chỉ là “nếu như” mà thôi. Năm xưa người bên chàng là ta, mãi mãi vẫn là Nguyễn Trầm Hương ta.”
Nói xong ả bước đến cạnh Trương Duật, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn:
“Ta sẽ không ép chàng vì ta làm bất cứ điều gì. Chàng có thể lựa chọn rời đi với nàng ta. Trầm Hương ta thà chết quyết không làm kẻ cản chân người không muốn ở lại.”
Trương Duật cúi gầm mặt, hai tay nắm siết chặt, nội tâm giằng xé nửa ngày. Hắn ngẩng lên nhìn về hướng cửa lều, điềm nhiên nói với hai người đối diện:
“Đi đi, cả hai người.”
Lá đã úa tàn, rốt cục chút mạch sống cuối cùng cũng không thể níu giữ được nó ở lại với cây. Một cơn gió lạ đưa đẩy cũng khiến lá bay xa chốn bình yên mà nó cứ ngỡ đó là “một đời một kiếp".