Đêm khuya đã qua giờ tý, Trương Duật quyết định nghỉ ngơi lại nhà thờ tổ một đêm, dự tính sáng sớm hắn sẽ đưa cô về.
Hàng ngày, nơi này vẫn có gia nhân coi sóc dọn dẹp, nên trong nhà vẫn sạch sẽ không có bụi bặm, không thiếu dương khí như nhà vắng chủ. Nơi này vẫn lưu lại vật dụng sinh hoạt của hắn, chăn mền chiếu gối vẫn còn dùng được. Hắn ở biên giới quanh năm, chỉ trở về vào Tết Thanh Minh để tảo mộ cho ông bà cha mẹ.
Trương Duật đang chuẩn bị chỗ ngủ.
Trong ánh sáng mờ mờ của đèn dầu, cô ngồi đó nhìn hắn cặm cụi trải chăn gối. Cô sinh ra một thứ ảo giác, đêm nay thật sự quá dài, có nhiều chuyện trong lòng đã được buông bỏ, được hóa giải và cô lại chấp nhận hắn một lần nữa.
Trái tim bị thương của cô lúc này như được ngâm trong hũ mật ướp dược thảo vừa ngọt vừa đắng nhanh chóng được chữa lành.
Tuy vui đấy, nhẹ nhõm đấy nhưng lại có một nỗi bất an mơ hồ, như bóng ma ẩn giấu trong bóng đêm, sẵn sàng ập ra cắn nuốt thứ ánh sáng le lói, vừa được thắp sáng trong tâm cô. Khiến mắt cô trong một thoáng ngưng trọng trở nên tăm tối ngờ nghệch đi.
Một lúc sau, khi chăn chiếu được trải phẳng phiu, đầu giường có hai chiếc gối bông. Trương Duật nằm xuống trước, trong mắt hắn lấp lánh một tia sáng rạng ngời.
Hắn chờ đợi mãi vẫn thấy cô vẫn đứng chần chừ ở cạnh giường không có ý định nằm, hắn không kiên nhẫn kéo tay, nhoài người ép cô ngã xuống gối.
Một cánh tay mạnh mẽ chống xuống manh chiếu vây hãm cô nằm dưới vòm ngực của hắn, mặt đối mặt.
“Ngại gì chứ?” Hắn cười trêu chọc, tay không an phận khẩy mũi của cô hai cái.
Ở khoảng cách gần, cô nhìn chằm chặp vào đôi môi nam nhân quyến rũ ấy đang mấp máy mà sinh ra cảm giác chiếm đoạt. Nhưng rất nhanh cũng ý thức được suy nghĩ không đúng đắn của mình.
Cô đỏ mặt, ấp úng nói:
“Đây là nhà thờ!”
Trương Duật phản bác:
“Cũng là nhà của chúng ta.”
“Chàng còn chưa rước ta vào cửa đâu. Đừng nhận vơ như vậy!” Cô cắn môi nhìn xung quanh, có chút xấu hổ khi trực tiếp đối diện với hắn.
Cô và hắn đều đang nghĩ đến điều gì ai cũng đều hiểu, hắn là kẻ sành sỏi trải đời, cô cũng không còn Võ Đông Nhiên thơ ngây của năm xưa.
Hắn nằm xuống, vòng tay ôm chặt cô vào lòng, vùi mặt vào trong tóc của cô vừa cười, vừa tỉ tê nói lời ám mụi.
“Dù sao năm năm trước cũng đã là người của ta, là vợ của ta.”
Điệu cười thêm phần ngả ngớn hơn, hắn vuốt mũi cô trêu chọc:
“Còn được chễm chệ ngồi chung một chỗ với tổ tiên nhà ta. Nàng là nhất rồi đấy!”
Võ Đông Nhiên vờ giận dỗi, đánh vào ngực hắn.
“Chỉ có chàng mới điên vậy thôi! Ta tổn thọ là tại chàng! Cũng may là mẹ cha đều đã khuất núi, nếu còn sống sẽ đánh què chân chàng. Nông cạn, thiếu suy nghĩ!”
Hắn kéo cô sát vào ngực, vẻ mặt không một chút tức giận vì bị cô trách cứ, trên môi vẫn nở nụ cười, nhưng sâu xa có một sự tiếc nuối trong đáy mắt.
“Nếu không có chuyện đó xảy ra, chúng ta đã sớm có con, đến nay cũng biết học chữ vỡ lòng rồi. Một trai một gái, hay là ba đứa cũng nên!”
Võ Đông Nhiên cười khúc khích trong lòng hắn.
“Ảo tưởng! Không thể có chuyện đó được!”
Hắn khó hiểu, nghiêng đầu nhìn cô “Tại sao?”
Cô bĩu môi, ánh mắt xa xăm hồi tưởng lại ký ức đã rất lâu trước đây.
“Trước kia chàng rất kiệm lời, mặt luôn đăm đăm khó chịu, ta còn nghĩ chàng ghét ta. Đến khi ta ngăn cản chàng đi gặp chị Tang, chàng mới chịu mở lời thương ta. Ở cùng bên nhau lâu như vậy, chàng cũng không chạm vào ta. Chỉ cần ta chau mày chàng sẽ nhanh chóng thu mình lại bỏ đi. Chuyện đó... cũng là ta chủ động trước mới có lần đầu tiên, mặt mũi của ta bị chàng đánh bay sạch sẽ rồi!”
Nghe cô nói xong, mặt hắn hiện ra vẻ ngạc nhiên lẫn sự nóng lòng muốn giải thích.
“Không phải ta khó tính! Vì ta thương nàng còn nhỏ. Lúc đó, nàng đơn thuần như một cô nhóc mới lớn, tâm tính thơ ngây, cơ thể mềm yếu, lại chỉ cao đến ngực ta. Ta chỉ sợ làm tổn thương nàng, sợ nàng chê ta thô lỗ, cũng ngại nàng không chấp nhận buông bỏ chuyện quá khứ. Nên mới kiên nhẫn chờ đến khi nàng chấp nhận mở lòng.”
Trương Duật bất ngờ xoay người cô lại, mặt đối mặt nheo mắt ám mụi hỏi “ Vậy là lúc đó, nàng chê ta?”
“Không có! Không dám chê!” Cô xấu hổ, cả người cựa quậy muốn thoát khỏi hắn, nhưng ánh mắt ấy vẫn chăm chăm theo đuổi theo suy nghĩ trong đầu muốn có câu trả lời thật lòng của cô.
Cô liền “đánh trống lảng” sang chuyện khác.
“Trương Duật, đêm nay là đi chơi sao?”
Hắn không nói gì phát âm thanh ậm ờ trong cổ họng.
Cô hơi nũng nịu, trong lời nói có chút giận hờn “Cái này không phải đi chơi.”
Trương Duật: “Sau này sẽ bù cho nàng! Chúng ta còn nhiều cơ hội. Ta chỉ muốn nàng hiểu mối quan hệ thật sự của ta và Trầm Hương, ta không muốn nàng phải mang theo cảm giác áy náy, cũng không muốn nàng nhân lúc ta vắng mặt mà trốn đi. Nên nhất định phải đưa nàng đến nơi này, để nàng hồi tâm chuyển ý. Trước bàn thờ của cha mẹ ta không dám nửa lời gian dối.”
“Ta sẽ chờ chàng, sẽ không bỏ đi đâu. Chàng đi sớm về sớm! Bình an vô sự là được!”
“Ta sẽ cho Bạch Vân ở lại với nàng. Nó sẽ bảo vệ nàng, trong quân doanh nhìn thấy nó như nhìn thấy ta. Sẽ không ai dám làm khó nàng."