Đêm càng khuya, trong ánh đèn leo lắt trên giá kê đồng giữa nhà, có bóng dáng hai người phản chiếu trên vách đất hòa thành một khối, lời nói đan xen bao thắc mắc, bao nhớ nhung đều được giải bày.
Một đêm yên bình trong ngôi nhà thờ ấm cúng với đầy đủ cung bậc cảm xúc, tất cả hiểu lầm, thù hận đều bị đẩy lùi sau cánh cửa.
Cô không muốn ngủ, trong đôi mắt màu hổ phách có nhiều quá tâm sự, quá nhiều câu chuyện bao năm qua chưa từng có người đủ tín nhiệm để kể, nay hắn đã trở lại, cô lại có chỗ để trút bầu tâm sự.
Võ Đông Nhiên gối hai tay bên má, ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt long lanh đượm tình ngọt ngào.
“Trương Duật, đêm nay ta đã trang điểm đấy! Chàng có nhận ra không? Lâu lắm rồi, ta không có làm chuyện này. Tay nghề không còn được như xưa.”
Hắn dịch người áp sát mặt cô, như để cố ý cho cô thấy là hắn đang chiêm ngưỡng một viên ngọc quý. Dù thường ngày cô không phấn son, không xiêm y váy áo lụa là cũng đã là một mỹ nhân thanh lệ (*), một đóa hoa quỳnh thuần khiết trong tim hắn. Cuộc sống ở quân doanh quá khổ, cô như thế nào làm sao hắn có thể không nhận ra?
(*) Thanh Lệ: ngụ ý khuôn mẫu rõ ràng đường hoàng, chỉ người con gái gia giáo nghiêm trang.
Trương Duật hít một hơi sâu, sau đó hôn phớt lên môi cô.
“Ta ngửi thấy chỗ này có mùi mật ong, rượu vàng và vài thứ nữa, ta không nhận ra. Nàng son môi. Đúng không? Ta là kẻ thất phu thô lỗ, không am hiểu đồ dùng của nữ nhân lắm. Nàng kiếm mấy cái này ở đâu ra? Ta nhớ ta không có chuẩn bị cho nàng.”
“Là ta tự chuẩn bị!”
Hắn nhướn mày, ánh mắt có chút kinh ngạc hồ nghi.
Võ Đông Nhiên hơi nhếch môi không giấu nổi vẻ tự hào, cô thoải mái kể với hắn nhiều điều, giống như một đứa trẻ sà vào lòng cha kể về một ngày đi học vui vẻ.
“Trương Duật, chàng quên sở trường của ta là gì rồi sao. Năm 16 tuổi ta đã thông thạo rất nhiều nguyên liệu làm thuốc từ thực vật, động vật, khoáng vật. Ba năm quân doanh, ở trong kho thuốc lớn nhất của Kỳ Cấp, đã học được cách bào chế, tách chiết sáp mỡ, tinh dầu... chế tạo thuốc thành viên hoàn, bột, cao cô đặc.”
Trương Duật nhướn mày hào hứng nghe cô nói, hắn cảm thấy đây mới chính là dáng vẻ thật sự của Võ Đông Nhiên nên có, hồn nhiên, vui vẻ, nói chuyện ríu rít cả ngày.
“Ta chế thuốc hồi xuân, xuân dược, son môi, phấn thoa mặt để lấy lòng các vị phu nhân ở lều gia quyến. Họ vui vẻ thì ta sẽ không bị hạch họe, thậm chí có khi còn được thưởng tiền.”
Hắn xoa xoa tóc cô, môi áp chặt trên tóc cô, cảm nhận cổ họng đang khó chịu đau nhức vô cùng.
“Bản thân ta là chủ tướng mà để cho người của mình phục vụ vợ con thuộc cấp. Ta thật hổ thẹn với nàng! Đông Đông! Những lúc khổ cực nàng có trách ta không?”
Cô mỉm cười, cọ cọ trán vào lòng hắn, chu đôi môi anh đào nói: “Không, lúc đó ta ghét chàng chết đi được, nhớ còn không muốn nhớ. Lắm lúc, Ta bận rộn đến thở còn không nổi, lấy đâu ra tâm trí để trách chàng.”
Võ Đông Nhiên không phải kẻ ngốc, đối diện với sự cắn rứt của hắn hiện rõ qua từng cái chau mày, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được.
Cô cố ý lảng tránh, cô không muốn hắn tự trách, cô muốn từ nay giữa cô và hắn không có cảm giác thù hận, oán trách, hay là áy náy gì đó. Phu thê với nhau không nên có những cảm xúc tiêu cực như vậy. Đó là số phận của cô, cô không chấp niệm chuyện cũ nữa, càng không có lý do trách hắn.
Cô lại quay lại chuyện lúc nãy, vẫn một vẻ mặt háo hức che giấu hoàn hảo nội tâm đang có một lớp băng mỏng bao lấy.
“Son môi là ta làm đó. Toàn bộ quá trình làm năm ngày, ủ dưới đất hai ngày (*). Chàng thấy có thơm không?” Cô ngẩng lên nhìn hắn mang theo cái nhìn rạng rỡ như ánh sao trời.
(*) Phương thức làm son môi cổ truyền của trong cung đình ở Trung Nguyên bằng rệp son, táo đỏ và một số dược liệu quý như xạ hương, chiết hương, rượu vàng, mật ong... phải chưng cất ủ dưới đất mới nên thành phẩm, có mùi thơm dịu và ngọt, bám lâu, lên màu đỏ giống rượu vang.
Nụ cười hàm tiếu trên mặt thiếu nữ sống động, xinh đẹp thổi vào lòng hắn một trận mê mang say đắm, ruột gan lúc này cứ nhộn nhạo cả lên.
Hắn không an phận được nữa cúi xuống hôn cô thêm một lần nữa. Vừa chạm vào, đầu lưỡi mạnh dạn quen thuộc một đường một lối, khẽ liếm bờ môi ẩm ướt của cô. Đầu lưỡi thu vào, hắn nuốt nước bọt một cái, thật sự có ý nghĩ muốn thu hết lớp mật ong trên đôi môi ấy.
Giọng hắn khàn khàn nói: “Thơm! Ngọt nữa!”
Hương thơm dịu ngọt, sự mềm mại của da thịt của người con gái cùng cảm giác tình nồng ý đượm, khiến hắn gần như mất khống chế, càng lúc càng làm càn quấy. Nụ hôn nhẹ nhàng tinh tế của hắn lúc đầu dần dần biến mất, môi nóng bỏng áp sát, quấn quýt bên trong mang theo hương quế thanh mát đã ngập tràn hương vị của dục vọng.