Hai năm sau, khi nhận được tin Trầm Hương tự sát hắn tức tốc bỏ công vụ trở về Kinh thành.
Ngày hắn và Trầm Hương tổ chức lễ cưới, hắn đã hỏi lại nàng ấy một lần cuối.
“Trầm Hương, nàng đã suy nghĩ kỹ rồi đúng không? Trước khi vào tế bái tổ tiên nhà họ Nguyễn, ta cho nàng một lần nữa thay đổi quyết định.”
Trầm Hương kiên định gật đầu “Ta có thể chấp nhận yêu cầu của chàng.”
Hắn nghiêm mặt nói:
“Không phải “có thể” mà là bắt buộc phải như vậy, mãi mãi sẽ như vậy. Nếu sau này nàng gặp được người nàng yêu thật lòng, ta sẵn sàng hưu nàng, lấy danh phận anh trai đích thân cưỡi ngựa đưa nàng lên kiệu về nhà chồng.”
“Chàng yêu nàng ta như vậy sao?”
“Chàng lập bàn thờ nàng ta trong nhà thờ họ Trương, cho nàng ta vị trí chính thê ta cũng không nói gì, còn tình nguyện giữ bí mật cho chàng. Nhưng chàng không thể buông bỏ để bắt đầu lại sao? Người đi cũng đã đi rồi! Pháp luật công nhận thân phận của ta, triều đình công nhận địa vị của ta, người người ủng hộ hôn sự này. Còn chàng và nàng ấy ngay từ đầu đã là mối quan hệ sắp đặt bởi âm mưu toan tính, làm trái với luật lệ. Một tội phạm làm sao có thể kết hôn với thần tử triều đình. Hai người chưa từng là vợ chồng hợp pháp.”
Hắn không trả lời, chỉ nắm chặt tay vẻ mặt hiện lên một nỗi đau ẩn giấu bấy lâu, nay vì câu hỏi này mà nỗi đau ấy lại ngập tràn trong từng huyết mạch của hắn.
Bầu không khí nặng nề đến mức nghẹt thở, Trương Duật cúi gầm mặt ấn đường nhíu chặt, hai bên thái dương hiện lên hai đường gân xanh, hắn đang phải kìm nén thứ cảm xúc đang bùng nổ trong nội tâm của mình xuống để không gục ngã, không bị lộ ra dáng vẻ hèn mọn yếu đuối mà hắn đã cố gắng che dấu trước bao người.
Trầm Hương thẫn thờ lẫn thất vọng cực độ, nàng lạnh giọng, dõng dạc tuyên bố trước mặt Trương Duật:
“Thôi được, chàng cứ đựng bia mà thờ trong lòng, ta không nói nữa.”
“Miễn là chàng chịu dùng kiệu tám người khiêng rước ta về phủ làm chính thất. Chuyện gì ta cũng chấp nhận. Đời này ta cũng chỉ muốn gả cho chàng, ngoài ra ta thà chết.”
Võ Đông Nhiên dường như bất động trầm mình vào hồi ức quá khứ của hắn, cô cũng đã thấu hiểu mọi chuyện. Cô sẽ không trốn chạy nữa, cô muốn bên hắn. Người này đã định là của cô, tại sao cô phải đẩy hắn đi trong khi cô không cam lòng muốn thế.
Quá khứ của hắn quá đỗi đau thương, cô không ngờ dáng vẻ thâm trầm và tính cách có chút cực đoan tàn nhẫn của hắn với nhân sinh quan, lại bắt nguồn từ tuổi thơ bi thương phẫn uất như vậy. Từ nay cô sẽ chữa lành cho hắn, cùng hắn vượt qua tất cả rào cản và định kiến ngăn trở hai người.
Âu cũng là số trời, đâu ai muốn sinh ra đã mang kiếp làm nô.
Nô cũng có mấy loại, người nghèo bán thân là đẳng cấp khác, người ứng tuyển vào làm nô cũng là đẳng cấp khác, còn loại nô mà không có giấy tờ hộ tịch hầu hết là tội phạm, tử tù, đào binh... loại thứ ba chính là đẳng cấp thấp nhất, bị phân biệt đối xử nhất, sống hèn mọn còn thua một con chó trong nhà chủ.
Trương Duật hắn có thể ngồi lên đến vị trí vạn quân cúi đầu này cũng là nhờ tài năng thiên bẩm của hắn, lẫn sự may mắn được quan Thượng Thư Đại Nhân nâng đỡ. Nếu không có uy thế của phủ Thượng Thư thì còn lâu một nô dịch mới thoát khỏi xiềng xích mà vươn lên đến vị trí trên vạn người như vậy.
Nhưng cô mặc kệ, cô muốn ích kỷ một lần.
“Trương Duật! Ta hiểu rồi! Ta biết rồi! Nhưng chàng ngốc quá, chàng nói với ta người chết thì cũng chết rồi, người sống thì vẫn phải sống, sống thật tốt. Hà cớ gì chàng lại làm như vậy! Chàng dạy đạo lý đó cho ta, mà chàng lại trái lại là sao?” Cô vừa khóc vừa đánh vào ngực hắn.
“Chàng thờ ta làm gì?”
“ Nếu ta chết thật, chàng định sống vậy đến bao giờ?”
"Chàng làm thế, cũng chỉ có Trầm Hương mới chấp nhận nổi chàng thôi!"
Trương Duật ôm cô vào lòng, mi hắn rung rung:
“Đúng, nên lúc trước nàng thề không chịu kiếp chồng chung, ta cảm thấy rất vui. Ta biết nàng chỉ có ta, cũng muốn ta chỉ có mình nàng. Nàng không giống Trầm Hương, Trầm Hương muốn chức phận ta cho nàng ấy chức phận, nhưng mãi mãi ta không chấp nhận nàng ta hay bất cứ ai làm vợ của ta ngoài nàng.”
“Đông Đông! Nếu ta không còn tước vị, trở thành một kẻ bình thường thì nàng sẽ bên ta đúng không? Nàng có nguyện ý gả lại cho ta một lần nữa không?”
Võ Đông Nhiên đỏ mắt, lệ tuôn đầy mặt, thấm đẫm ngực của hắn.
“Chàng định làm gì?”
Hắn buông cô ra, lau nước mắt cho cô, đôi mắt chứa định nhiều ẩn tình.
“Không làm gì cả! Nào...nói đi, ta muốn nghe câu trả lời của nàng.”
“Trương Duật, ta không cần danh phận, không cần tước vị của chàng. Chỉ cần người đó là chàng, ta tình nguyện theo chàng cả đời. Cưới ta chàng chỉ cần một quan tiền! Một quan tiền thôi!”
Trương Duật vuốt ve mặt cô, hắn cười nói: “Được có lời nói của nàng, ta lên Kinh dù kết quả có như thế nào. Nhất định cũng sẽ trở về cưới nàng. Chúng ta rời đi! Danh phận Đại tướng quân ta không cần nữa.”
Trương Duật thắp hương, sau đó quỳ xuống trước án thờ, Võ Đông Nhiên vén váy làm theo. Trong ánh sáng đèn dầu mờ nhạt, hương trầm cùng khói xám lan tỏ khắp căn nhà, Trương Duật và Võ Đông Nhiên cùng lúc bái lạy trước tổ tiên nhà họ Trương như đóng một ấn ký hợp hôn và muốn được sự chúc phúc của ông bà cha mẹ cho mối lương duyên này.