Triệu Tiểu Hắc biết ngày xưa bố mình từng theo đuổi Diệp Khuynh Thành.
Nhưng tính cách Diệp Khuynh Thành quá mạnh mẽ, có lần suýt thì thiến Triệu Bán Thành, dọa Triệu Bán Thành sợ gần chết, không dám có chút tâm tư nào với Diệp Khuynh Thành nữa.
Bây giờ nhiều năm trôi qua, nỗi ám ảnh năm xưa dần dần phai nhạt, Triệu Bán Thành không khỏi khơi dậy tâm tư lần nữa.
“Bố, Diệp Khuynh Thành và Diệp Đan Quỳnh đều là những ả phụ nữ đê tiện, chuyện này để con giải quyết. Nếu cái chết của Triệu Ngôn thật sự có liên quan đến bọn họ, con sẽ không tha cho bọn hợ”, Triệu Tiểu Hắc nghiến răng nghiến lợi nói.
Triệu Bán Thành gật đầu: “Đi đi”.
Ở tầng hai trung tâm môi giới hôn nhân.
Tô Đát Kỷ và Diệp Đan Quỳnh ngủ chung giường.
Hai người ngủ ngon vô cùng.
Khoảng mười giờ sáng.
Hương thức ăn thơm nồng từ phòng bếp lan tới.
Tô Đát Kỷ mở mắt ra, duỗi vai, phát hiện Diệp Đan Quỳnh nằm cạnh chỉ còn lại đồ nội y từ lúc nào không hay, miệng còn mỉm cười không biết đang mơ thấy gì.
Tô Đát Kỷ ngồi dậy, mặc áo ngủ rộng rãi, đi ra ngoài.
Đến phòng bếp, ở đó có một bóng người đang bận rộn.
“Ồ, em còn biết nấu ăn kia à?”, Tô Đát Kỷ dựa vào cửa phòng bếp, cực kỳ bất ngờ.
Từ nhỏ đến lớn toàn là Tô Đát Kỷ chăm sóc Lưu Phong, bây giờ Lưu Phong quay về giống như đã biến thành một con người khác.
Không những trở nên miệng lưỡi trơn tru mà còn ngủ một đêm kiếm được một tỷ.
Số tiền này dù có ngủ với gái xấu cũng đáng. Không những vậy, kỹ thuật giết người cũng rất ngầu.
“Chị dậy rồi à?”, Lưu Phong quay đầu nhìn Tô Đát Kỷ, lập tức nheo mắt lại.
Tô Đát Kỷ mặc quần áo mỏng manh, gần như trong suốt.
Quan trọng là còn đứng ngược ánh sáng.
Chậc chậc, có chút chói mắt.
Dường như phát hiện được ánh nhìn của Lưu Phong có chút bất thường, Tô Đát Kỷ cúi đầu nhìn, không khỏi cười quyến rũ: “Có phải nửa che nửa hở thế này rất có sức quyến rũ không?”.
“Ha ha, thằng nhóc thối, chị là chị em, em muốn nhìn thì nhìn. Chúng ta là người một nhà, không cần khách sáo”.
“Khụ khụ, chị nói gì thế”, Lưu Phong lập tức bị Tô Đát Kỷ hàng phục, vội vàng bưng món ăn đã nấu xong ra bàn: “Chị
dậy rồi thì mau đi tắm đi rồi lại đây ăn cơm”.
“Thơm quá”, Tô Đát Kỷ cúi người hít sâu một hơi, cảnh quang trước ngực đập vào mắt Lưu Phong.
Chị mình lớn thế rồi, sao vẫn giống như lúc nhỏ không kiêng dè gì trước mặt mình vậy.
Lưu Phong cạn lời. Nhưng mình thích. “Aaal”.
Đột nhiên trong phòng ngủ vang lên tiếng la của Diệp Đan Quỳnh.
Tô Đát Kỷ và Lưu Phong sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau, chạy nhanh vào phòng ngủ.
“Đan Quỳnh, sao vậy?”, Tô Đát Kỷ lo lắng hỏi.
Diệp Đan Quỳnh cầm điện thoại lên, trên mặt đầy vẻ khó tin.
“Triệu Ngôn chết rồi, em vừa xem điện thoại, toàn là tin về anh ta”.
Diệp Đan Quỳnh không để ý đến chuyện mình chưa mặc quần áo, nhảy xuống giường, phấn khích huơ tay múa chân: “Triệu Ngôn chết rồi, ha ha, chị Đát Kỷ, chị xem đi, đây là tin tốt nhất mà em nghe được”.
“Triệu Ngôn chết rồi?”, Tô Đát Kỷ rất ngạc nhiên, giành lấy điện thoại của Diệp Đan Quỳnh, cúi đầu xem qua, vẻ mặt khó tin.