Diệp Phùng Xuân vẫn không chưa phản ứng lại được: “À, anh Phong...
“Anh Phong gì?”, Diệp Đan Quỳnh nghỉ hoặc hỏi.
“Là Lưu Phong ấy”.
“Anh gọi anh ta là anh?”,
Diệp Đan Quỳnh hơi không quen.
Vừa rồi cô còn thỏa thuận với Tô Đát Kỷ, cô đưa cho Tô Đát Kỷ một triệu tệ, sau này lúc cô cần, Lưu Phong phải xuất hiện ngay lập tức.
Tai mắt của Lưu Phong ở tập đoàn Đan Quỳnh thì không ai được có ý đồ nữa.
Vì vậy mà đôi khi Lưu Phong còn phải diễn vai người đàn ông của Diệp Đan Quỳnh.
Vậy tính ra Lưu Phong sẽ là em rể của Diệp Phùng Xuân.
Vừa là em rể lại vừa gọi anh Phong, thế em với anh tính sao?
Diệp Đan Quỳnh trợn mắt, dứt khỏi dòng suy nghĩ lộn xộn, thân thiết khoác cánh tay Tô Đát Kỷ: “Anh, tối nay chị Đát Kỷ bị hoảng sợ, thời gian này em tạm thời ở lại đây”.
“Được, phía mẹ để anh nói”.
Diệp Phùng Xuân chỉ mong Diệp Đan Quỳnh vun đắp tình cảm với Lưu Phong, sau khi hứa thì nhanh chóng tạm biệt rời đi, đi tìm Lưu Phong vẫn quan trọng hơn.
Cùng lúc đó, trong một biệt thự xa hoa.
Triệu Ngôn trải đầy hoa trên giường, đặt máy ảnh ở vị trí góc tường.
Hắn chống gậy, xác nhận mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa mới hài lòng gật đầu.
“Ha ha, Diệp Đan Quỳnh ơi là Diệp Đan Quỳnh, tối nay cô không những sẽ thuộc về tôi mà còn sẽ thân bại danh liệt”, khóe mắt Triệu Ngôn lóe lên vẻ cuồng nhiệt: “Đợi tôi ngủ với cô rồi, để xem cô còn dám từ chối tôi không!”.
Hắn lấy điện thoại ra, phát hiện Đao “sẹo” vẫn không có tin tức gì.
Triệu Ngôn không khỏi bực dọc. “Làm có chút chuyện mà lề mề vậy”.
Hắn gọi thẳng cho Đao “sẹo”, nhưng lại nghe thông báo người dùng tắt máy.
“Con mẹ nó, sao lại tắt máy rồi?”. Triệu Ngôn chửi một câu.
Hắn đang chuẩn bị gọi lại thì đột nhiên cảm giác sau lưng xuất hiện một luồng khí lạnh.
Quay đầu nhìn thì thấy một người đứng ở phía sau mình từ lúc nào không hay.
“Sao mày lại vào đây?”, Triệu Ngôn bỗng chốc toát mồ hôi lạnh.
Biệt thự của mình không những đã lắp camera, mà còn lắp cảm biến hồng ngoại. Nếu có người vào đây thì chắc chắn sẽ cảnh báo.
“Triệu Ngôn, mày không nên động vào chị tao”.
Vẻ mặt Lưu Phong lạnh băng, bước từng bước về phía Triệu Ngôn.
Triệu Ngôn sợ hãi: “Mày, mày đừng qua đây...”. Vèol
Triệu Ngôn còn chưa kịp nói xong, Lưu Phong đã đưa tay ấn vào cổ hắn.
Một giây sau, Triệu Ngôn ngã xuống đất.
Lưu Phong ném Triệu Ngôn lên giường, cầm kim bạc đâm vào bụng dưới của hắn.
Ngày hôm sau, một tin tức chấn động xuất hiện trên mạng.
Triệu Ngôn, cậu hai của tập đoàn Triệu Thị đã chết trên giường tại biệt thự của mình. Hơn nữa, cả người trần như nhộng.
Kết quả sau khi khám nghiệm hiện trường là vì tự sướng quá mức dẫn đến não thiếu máu mà tử vong.
“Không thể nào!”.
Nhìn kết quả đó, một người đàn ông trung niên cầm báo cáo khám nghiệm thi thể đập thẳng vào mặt người trước mặt.
“Triệu Ngôn không phải không có phụ nữ, sao có thể tự mình làm chuyện đó?”, người đàn ông trung niên chính là bố của Triệu Ngôn, Triệu Bán Thành.
Mấy năm nay, Triệu Bán Thành dần dần lui về phía sau, giao tập đoàn Triệu Thị cho Triệu Ngôn xử lý.
Triệu Ngôn làm việc cũng rất nhanh nhẹn, quản lý tập đoàn Triệu Thị đâu ra đó.
Triệu Bán Thành cũng có nghe đồn Triệu Ngôn ăn chơi trác táng ở bên ngoài. Nhưng một người đàn ông giàu có làm chuyện như vậy không phải bình thường sao?
Cho nên, Triệu Bán Thành chưa bao giờ để trong lòng.
Thậm chí, ông ta còn biết Triệu Ngôn khiến nhiều cô gái chết, nhưng cuối cùng đều được ông ta dàn xếp yên chuyện.
Lúc này đột nhiên nghe tin Triệu Ngôn chết, ngoài đau buồn, phản ứng đầu tiên của Triệu Bán Thành là Triệu Ngôn đã bị người khác hại chết.
“Bố, con nghe nói mấy hôm trước Tiểu Ngôn đính hôn với Diệp Đan Quỳnh của tập đoàn Đan Quỳnh, nhưng sau đó lại hủy. Bố thấy chuyện này có liên quan gì đến Diệp Đan Quỳnh không?”.
Người nói chuyện là một phụ nữ.
Người phụ nữ này tên là Triệu Tiểu Hắc, con gái của Triệu Bán Thành, chị của Triệu Ngôn.
Nếu mới nghe qua cái tên này thì không thể liên tưởng đến một người phụ nữ.
Nhưng Triệu Tiểu Hắc không những không đen mà da dẻ còn mềm mại, trông khoảng ba mươi tuổi, mắt đan phượng, bề ngoài xinh đẹp quyến rũ, ngực lộ một nửa.
Ở Thiên Châu, Triệu Tiểu Hắc là một người nổi tiếng có mối quan hệ rộng.
Thậm chí nhà họ Triệu có thể được như ngày hôm nay không thể thiếu công lao của một vài nhân vật lớn trung gian mà Triệu Tiểu Hắc ngầm qua lại.
“Diệp Đan Quỳnh?”, nghe tới cái tên Diệp Đan Quỳnh, trên mặt Triệu Bán Thành hiện lên vẻ tham lam, nheo mắt lại: “Con đang nói tới đứa con gái của Diệp Khuynh Thành?”.