“Đúng là ác giả ác báo, loại người này chết cũng đáng”.
“Lưu Phong, sao anh lại ở đây?”, lúc này Diệp Đan Quỳnh cũng chú ý tới Lưu Phong nhìn mình chằm chằm, lập tức ý thức được điều bất thường, cúi đầu nhìn.
“A a a, lưu manh, anh nhìn cái gì”, quay người chui vào trong chăn.
Lưu Phong lắc đầu: “Chị tôi còn không xem tôi như người ngoài, một bánh bao nhỏ như cô la lớn vậy làm gì, cứ như tôi chưa nhìn thấy ấy”.
“Chị Đát Kỷ, chị coi kìa!”, Diệp Đan Quỳnh dùng chăn quấn quanh người, vẻ mặt ai oán.
Tô Đát Kỷ đi tới vỗ vai Diệp Đan Quỳnh: “Đan Quỳnh, dù sao cũng từng thấy rồi, nhìn thêm vài lần thì đã sao? Ha ha, người một nhà, không khách sáo”.
“Chị, hai chị em các người không phải người tốt lành gì”, Diệp Đan Quỳnh đột nhiên phát hiện mình đã rơi vào ổ giặc.
“Được rồi, mau mặc quần áo vào, Tiểu Phong người ta đã làm bữa sáng rồi, cùng nhau ăn nào”, Tô Đát Kỷ cười một cách mờ ám.
Diệp Đan Quỳnh trừng mắt nhìn Lưu Phong: “Anh ta thì nấu được món gì? Hừ, chó cũng không ăn”.
Mười phút sau, Diệp Đan Quỳnh đến bàn ăn, nhìn món ăn sáng trên bàn mà mắt mở to.
Trứng xào cà chua, đậu phụ sốt tương, hải sâm hầm Xương, rau cải xào đều có.
Mặc dù đều là những món bình thường, nhưng mùi vị và màu sắc trông rất hấp dẫn.
“Những món này đều là anh làm à?”, Diệp Đan Quỳnh nuốt nước bọt, không tin được.
Bình thường vì công việc nên buổi sáng Diệp Đan Quỳnh chỉ ăn bánh mì cho qua bữa, đã bao giờ nhìn thấy món ăn phong phú như thế này.
Quan trọng là chỉ ngửi thôi đã có vẻ không hề thua kém món ăn trong nhà hàng năm sao mình từng ăn.
Tô Đát Kỷ không khách sáo, ngồi xuống, cầm đũa lên gắp một miếng, lập tức có vẻ mặt say mê.
“Được đấy Tiểu Phong, không ngờ tài nấu nướng của em lại tốt như vậy, ha ha, sau này chuyện cơm nước giao cho em”.
Khóe miệng Lưu Phong co giật, liếc xéo Diệp Đan Quỳnh: “Chị ăn thì được, cô ta ăn phải trả tiền”.
“Này, anh có ý gì?”, Diệp Đan Quỳnh tức giận ngồi xuống: “Dựa vào đâu tôi phải trả tiền? Hừ, một triệu tệ tôi còn đưa anh rồi, tiền cơm có thể trừ trong đó. Hơn nữa, anh có một tỷ mà thiếu chút tiền của tôi sao?”.
Cô cầm đũa lên, cũng gắp một miếng.
Một giây sau, Diệp Đan Quỳnh lập tức sáng mắ
t lên. Ngon quát
Đây đúng là món ngon nhất mà mình từng ăn. Ngon hơn món mẹ nấu gấp trăm lần.
“Đan Quỳnh, lúc nãy hình như cậu nói món Tiểu Phong nấu chó cũng không ăn”.
Tô Đát Kỷ nhìn bộ dạng Diệp Đan Quỳnh ăn ngấu nghiến, không khỏi chế giễu.
“Cái gì?”, Diệp Đan Quỳnh không ngẩng đầu lên, điên cuồng và cơm, vừa ăn vừa nói không rõ ràng: “À, chó cũng không ăn, gâu gâu...”.
Ăn cơm xong, Diệp Đan Quỳnh vội vã rời đi.
Hôm nay cô còn có cuộc họp quan trọng.
Tô Đát Kỷ thay quần áo ngồi chống cằm, nhìn Lưu Phong cúi đầu thu dọn bát đũa, vẻ mặt hài lòng: “Ái chà, Tiểu Phong, em về rồi tốt thật, sau này không những có cơm ăn mà còn không cần rửa bát”.
“Chị, em nấu cơm rồi, có thể không rửa bát không?”, Lưu Phong rầu rĩ nói.
“Sao thế được, tay chị mềm mại thế này, rửa bát nhiều sẽ xấu”, Tô Đát Kỷ nói: “Nhưng lần sau có thể bảo Đan
Quỳnh rửa, coi như trừ tiền cơm của cô ấy”.
“Em thấy được đấy”, Lưu Phong vội vàng gật đầu phụ họa, ngẩng đầu nhìn Diệp Phùng Xuân đứng ở cửa.
“Ái chà, anh Xuân, sao anh lại đến đây?”.
Lưu Phong lập tức tươi cười, tiến tới nhiệt tình kéo Diệp Phùng Xuân vào phòng bếp, chỉ vào đống bát đũa: “Anh đến rất đúng lúc, mau rửa bát”.
Tiếng anh Xuân này khiến Diệp Phùng Xuân sởn gai ốc.
Diệp Phùng Xuân đầy vẻ kháng cự: “Anh Phong, tôi đến tìm anh có việc, vì sao lại bảo tôi rửa bát?”.
Lưu Phong khẽ giọng nói: “Có việc thì lát nữa nói, đây là cơ hội biểu hiện trước mặt chị tôi. Sao nào, không phải anh thích chị tôi à?”.
“À, đúng đúng đúng, tôi rửa, tôi rửa!”. Diệp Phùng Xuân vội vàng xắn tay áo, cười với Tô Đát
Kỷ: “Đát Kỷ, em và anh Phong đi xem tivi một lát đi, ở đây giao cho anh”.