Cái ngày mà Dương Kiệt và ông Đình Vũ giao kèo cuối cùng cũng đã đến. Sáng sớm, Đình Vũ đã ngồi đợi sẵn ở phòng khách với bộ vest tươm tất và nụ cười không thể tươi hơn. Ánh mắt háo hức của Đình Vũ không rời khỏi cánh cổng sắt dù chỉ một giây, không cần nói cũng biết là ông ta đang đợi ai.
Theo lời hẹn, sáng nay Dương Kiệt sẽ mang giấy tờ chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn Dương thị đến để bàn giao cho ông Đình Vũ, cũng xem như hôn ướt của hắn ta và Đình Đình chính thức được công nhận.
Cả một buổi sáng ông Đình Vũ đứng ngồi không yên, cứ cách vài phút lại nhìn lên đồng hồ canh giờ. Ông ta càng lúc càng nôn nao trong lòng khi thời gian được giao kèo trước đã trôi qua khá lâu rồi, trong khi một chút tâm hơi của Dương Kiệt cũng chẳng thấy đâu.
“Ông chủ, đã đến giờ cơm trưa rồi, ông vẫn muốn đợi sao ạ?” Quản gia của căn biệt thự bước đến bên cạnh Đình Vũ, khẽ thâm dò quyết định của ông ta. Đình Vũ không nói không rằng, trong cổ họng chỉ “hừ” một tiếng. Ánh mắt ông ta vẫn không thôi nhìn ra cửa với sự chờ đợi vẫn còn le lói.
Phải hơn ba mươi phút sau, khi mặt trời đứng bóng ông ta mới quyết định từ bỏ, không chờ đợi thêm nữa. Nhưng ngay khi Đình Vũ quay lưng định đi vào phòng ăn để dùng cơm trưa, thì ngoài cánh cổng sắt lại vang lên tiếng xe báo hiệu có khách vừa đến.
Âm thanh inh ỏi đó như níu chân Đình Vũ, làm bừng lên chút hy vọng đang le lói trong lòng ông ta.
“Nhanh, nhanh! Mau mở cửa!” Đình Vũ vội thúc dục quản gia nhanh chóng mở cửa, còn bản thân mình thì chỉnh lại quần áo rồi vội vả quay trở lại sopha để chuẩn bị đón khách.
Dương Kiệt bước vào cùng nụ cười khá gượng gạo, dường như anh ta đang cố tỏ ra vui vẻ để giấu đi vấn đề nào đó. Nhưng bộ mặt khả nghi đó hoàn toàn bị Đình Vũ phớt lờ, ông ta chỉ chăm chăm nhìn vào tập hồ sơ dày cộp trên tay Dương Kiệt với vẻ mặt mong chờ, chẳng khác nào con sói đói đang cố tỏ ra ngoan ngoãn để được cho ăn.
“Xin lỗi ông Đình, đã để ông đợi lâu như vậy, thật ngại quá!” Dương Kiệt cố nặn ra vài lời nhằm xoa dịu bầu không khí nóng bức giữa trưa.
“Không sao, không sao! Không lâu chút nào cả.” Đình Vũ rõ ràng là đã đợi rất lâu và cũng rất khó chịu vì bị bắt chờ đợi. Nhưng lòng tham bên trong ông ta đã chiến thắng tất cả.
“Theo như chúng ta đã giao kèo thì hôm nay cháu có mang theo giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, chỉ cần bác ký vào đây thì số cổ phần này sẽ đứng tên bác một cách hợp pháp.” Dương Kiệt đẩy tập hồ cơ dầy cộp về phía Đình Vũ, kèm theo một bảng hợp đồng giao kèo phải hơn hai mươi trang giấy với vô số các điều khoản.
Là người có kinh nghiệm lâu năm trong kinh doanh, Đình Vũ lập tức lật bản hợp đồng ra để xem cho thật kỹ, từng câu chữ, từng điều khoản trong đó đều được ông ta ngâm cứu không sót một chữ nào.
Nhưng vì tuổi tác đã cao, cộng với thời gian chờ đợi quá lâu làm Đình Vũ thấm mệt cho nên không thể xem hết đến tờ cuối cùng. Dương Kiệt rất nhanh đã nhìn thấy sự mệt mỏi của Đình Vũ, anh ta vội chớp lấy thời cơ: “Hợp đồng này cháu đã kiểm tra rất kỹ, hoàn toàn không có sai sót gì cả. Bác chỉ cần ký vào đây là số cố phần này đã là của bác rồi.”
Vì quá tin tưởng tên thiếu gia mưu mô này cộng với yếu tố về sức khỏe, Đình Vũ không nghĩ ngợi lâu mà lập tức đặt bút kí tên vào nơi Dương Kiệt đang chỉ. Về phần Dương Kiệt, trên mặt anh ta lộ rõ nụ cười đắc ý.
“Ba ngày nữa là ngày tốt, ba mẹ cháu sẽ qua đây gặp bác để hai bên bàn bạc chuyện hôn lễ. Còn bây giờ cũng trễ rồi, cháu xin phép về trước.” Dương Kiệt tay chân nhanh thoăn thoắt, anh ta cất vội bảng hợp đồng vô túi xách rồi lập tức đứng dậy ra về.
“Đợi đã, cháu về làm gì vội vã thế. Ở lại dùng cơm trưa với bác, sẵn tiện bác gọi Đình Đình ra gặp cháu.” Đình Vũ thấy chàng rể tương lai chuẩn bị đi về thì sốt sắn giữ lại.
Nhưng trái với sự háo sắc lúc đầu, lần này Dương Kiệt thẳng thừng từ chối: “Cháu còn có việc rất quan trọng phải làm, lần khác cháu sẽ đến dùng cơm với bác và Đình Đình.”
Đợi Dương Kiệt đi khỏi, Đình Vũ chau mày lộ ra vẻ mặt đầy thắc mắc, ông ta nghĩ thầm: “Quái lạ, sao cậu ta vội vã thế nhỉ? Đến cũng vội và đi cũng vội, cứ như đang làm chuyện bất chính.”
Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng nghĩ lại bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, Đình Vũ lập tức rủ bỏ mọi nghi ngờ. Ông ta còn tự trách bản thân đa nghi, đã nghi ngờ lòng tốt của đứa con rể tương lai này.
Ngẫm nghĩ một lúc, Đình Vũ lại nhớ đến cô con gái yêu quý của mình cho nên mới quay sang hỏi quản gia: “Đình Đình đang làm gì đấy, cả sáng nay tôi không thấy nó đâu.”