“Tiểu thư vẫn nhốt mình trong phòng, không chịu ra ngoài.” Quản gia hướng mắt về phía cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt của Đình Đình.
Đình Vũ bước nhanh về căn phòng đang đóng cửa im lìm của con gái, vừa gõ cửa vừa kêu réo: “Đình Đình, mở cửa ra cho ba.”
Tiếng kêu réo cùng âm thanh gõ cửa “cốc cốc” vang lên hết đợt này đến đợt khác, Đình Vũ gõ cửa đến đỏ cả tay nhưng bên trong vẫn chẳng có chút hồi đáp nào.
Khi sự kiên nhẫn của Đình Vũ đã vượt quá giới hạn, ông ta tức tối ra lệnh cho người hầu nhanh chóng lấy chìa khóa dự phòng để mở cửa. Chưa đầy ba phút, cánh của phòng đã được mở toang, nhưng bên trong hoàn toàn vắng lặng, đến chút tâm hơi của Đình Đình cũng chẳng thấy đâu.
“Tiểu thư đâu rồi? Hả?” Đình Vũ sau một lúc tìm kiếm vẫn không thấy con gái mình đâu, ông ta lập tức hét thẳng vào mặt hầu gái của Đình Đình làm cô bé sợ hãi đến mức bật khóc.
“Con không... không biết! Từ sáng con đã không thấy tiểu thư đâu!” Cô bé hầu gái vừa nói vừa khóc, nước mắt rơi lã chã trông vô cùng đáng thương.
Sau một lúc xem lại camera được lắp trong biệt thự, Đình Vũ đã thấy được cảnh Đình Đình nhân lúc không có ai để ý mà trốn đi bằng cửa sau. Ông ta nổi trận lôi đình mà chửi mắng, dồn hết sự phẫn nộ lên cơ thể nhỏ bé của hầu gái.
Khi đã hành hạ cho thỏa cơn giận, Đình Vũ ra lệnh cho hơn ba chục đàn em tỏa ra tìm con gái yêu của ông ta. Trước khi bọn họ xuất phát, Đình Vũ không quên hù dọa: “Trong vòng hai mươi bốn tiếng phải tìm cho được con gái tao, nếu mà không tìm ra nó thì con gái của tụi mày đừng hòng sống yên.”
Sau lời tuyên bố của Đình Vũ, ai nấy đều yên lặng, chỉ dùng hành động gật đầu để biểu hiện sự nghe lời. Mặc dù họ đang làm việc dưới quyền Đình Vũ, nhưng dù sao tất cả cũng là con người, cũng có tâm tư tình cảm. Thật ra chính những người vệ sĩ trong biệt thự đã làm ngơ cho Đình Đình bỏ trốn một cách dễ dàng.
Đơn giản vì tất cả họ đều thấy thương cảm cho cô gái nhỏ bé, luôn bị người cha độc tài này đàn áp. Hành động làm ngơ của họ cũng thể hiện sự bất bình dành cho Đình Vũ, người chủ hiện tại của họ.
“Đã rõ cả chưa? Bọn mày câm hết rồi à?” Sự im lặng của nhóm vệ sĩ đã chọc giận Đình Vũ, ông ta tức tối hét lớn.
“Đã rõ!” Bọn họ đồng loạt hô vang rồi nhanh chóng tản đi tìm kiếm.
Về phía Đình Đình, thật ra cô đã trốn đi từ đêm hôm trước, nhưng đến sáng mới bị cô bé người hầu phát hiện ra. Vừa ra được khỏi nhà, Đình Đình lập tức chạy đến công trường với hy vọng Lãnh Thiên vẫn còn làm việc ở đó. Nhưng vì khi Đình Đình đến nơi thì trời đã khuya, cũng không có ai ở đó cho nên cô đã tự ý tìm một góc khuất gió rồi ngủ tạm đến sáng.
Nhưng khi trời sáng, thợ hồ kéo nhau đến công trường ồn ào náo nhiệt đã đánh thức Đình Đình. Cô nhanh chóng đảo mắt tìm kiếm hình bóng người mình yêu, nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy đâu. Nơi đây tuy rất đông người nhưng toàn là những gương mặt xa lạ và những cái nhìn hướng về cô đầy khó hiểu.
Đình Đình chạy về phía người phụ hồ gần cô nhất, khẩn khoản hỏi han: “Anh có thấy Lãnh Thiên đâu không? Anh ấy có ở đây không?”
“Lãnh Thiên sao? Anh ta đã nghỉ làm lâu rồi.” Người phụ hồ vô tư trả lời.
“Vậy... anh có biết hiện giờ anh ấy ở đâu không?” Đình Đình vẫn không bỏ cuộc, cô đang cố tìm kiếm chút hy vọng cuối cùng.
“Lãnh Thiên ở đâu làm sao tôi biết được, cô đi đi đừng ở đây cản trở bọn tôi làm việc nữa.” Người thợ hồ có vẻ khó chịu, mạnh tay đẩy cô ra ngoài.
Sự thất vọng bắt đầu xâm chiếm lấy Đình Đình, cô ngồi thụp xuống nền đât bẩn bên ngoài công trường mà khóc. Nơi duy nhất cô có thể tìm Lãnh Thiên, bây giờ hắn cũng đã không còn ở đây nữa.
Đình Đình bắt đầu mất phương hướng, cô không biết phải đi đâu mới tìm ra Lãnh Thiên. Cô gái nhỏ cũng không biết bây giờ mình phải đi đâu tiếp theo, về nhà thì càng không thể. Bây giờ chỉ cần để Đình Vũ thấy mặt cô, ông ta sẽ nhốt cô lại ngay lập tức.
“Cô gái, cô có cần giúp gì không?” Một thanh niên trong bộ vest lịch lãm, ái ngại cúi xuống thăm dò tình hình của cô gái trước mặt. Hạo Minh tình cờ thấy Đình Đình đang ngồi khóc một mình trước cửa công trường, cảm thấy có chút kỳ lạ nên mới quyết định đến gần tìm hiểu.
Đình Đình biết có người tới nên ngại ngùng quay mặt sang hướng khác, tiếng khóc cũng giảm đi phần nào, nhưng ánh mắt Đình Đình lại không hề hướng về người con trai vừa xuất hiện. Cô miễn cưỡng thì thào: “Tôi... Tôi không sao cả, cảm ơn anh!”
Thấy Hạo Minh vẫn nhìn mình trân trân, Đình Đình có chút không vui. Cô quyết định đứng dậy rời đi mặc dù chưa biết là phải đi đâu.
“Này, cô gái, cô ổn thật không đấy?” Thấy bước đi của Đình Đình có vẻ loạng choạng, dáng đi liêu xiêu dường như có thể té xỉu bất cứ lúc nào làm Hạo Minh lo lắng rồi quyết định đuổi theo.