Về phía Lãnh Thiên, mặc dù hắn tỏ ra cao ngạo khi đối diện với Đình Đình, vậy mà sau lưng lại liên tục suy nghĩ đến vết bỏng của cô. Tuy người bị thương là Đình Đình, nhưng hắn có cảm giác như chính mình cũng đang chịu chung cơn đau với cô.
Đăm chiêu một lúc lâu, Lãnh Thiên quay sang phía Minh Kỳ, ngại ngùng hỏi: “Làm sao để trị bỏng mà không để lại sẹo?”
“Cậu chủ bị bỏng sao?” Minh Kỳ lúc này vẫn chưa hề biết chuyện gì, cậu ấy mang theo gương mặt ngây ngô bước đến gần Lãnh Thiên, tò mò nhìn ngó một vòng xem xem cậu chủ bị bỏng ở vị trí nào.
Lãnh Thiên có chút ngượng ngùng, hắn quơ tay cắt ngang việc tìm kiếm của Minh Kỳ rồi nghiêm giọng nói: “Không phải tôi, là... Đình Đình.”
“Đình Đình? Mợ chủ sao?” Minh Kỳ có chút ngạc nhiên, thời gian qua cậu ấy cũng nghe nói Lãnh Thiên không mấy quan tâm tới người vợ mới cưới này, vậy mà hôm nay lại lo lắng như vậy.
Một lúc sau, Minh Kỳ đã có mặt ở biệt thự Lãnh gia cùng với tuýp thuốc trị bỏng. Cậu ấy đưa cho quản gia rồi truyền đạt lại lời của Lãnh Thiên: “Thuốc này cậu chủ nhờ tôi mang về cho mợ chủ Đình Đình, phiền bác giúp tôi đưa cho cô ấy.”
Bác quản giá răm rắp nghe theo, vừa nhận tuýp thuốc đã nhanh chân chạy lên phòng của Đình Đình. Người nhận lấy tuýp thuốc không phải cô mà lại là Tiểu Đan, bác quản gia vì tin tưởng người mình tự tay lựa chọn cho mợ chủ nên cũng an tâm rời đi sau khi đưa thuốc chứ không hề nghi ngờ điều gì.
Nhưng Tiểu Đan lại làm bác ấy phải thất vọng, thay vì đưa cho Đình Đình thì cô ta lại thẳng tay quăng vào sọt rác gần đó, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thứ này cô không xứng để dùng đâu, cô thì có gì tốt đẹp mà lại nhận được sự quan tâm của hết người này đến người khác chứ?”
“Tiểu Đan, em làm gì ngoài này thế? Hình như chị vừa nghe thấy tiếng của bác quản gia.” Đình Đình bất chợt mở cửa phòng đi ra làm Tiểu Đan giật nảy, cô ta tuy có chút lúng túng nhưng với khả năng diễn kịch của mình, Tiểu Đan đã thành công đánh lừa dược Đình Đình.
“À, không có gì đâu mợ chủ, có vài người hầu vừa đi ngang qua thôi.” Cô ta tự tin khẳng định hòng qua mặt Đình Đình.
Đêm đến, khi biệt thự Lãnh gia chìm vào sự im lặng cũng là lúc Lãnh Thiên trở về sau khi giải quyết xong mớ công việc hỗn độn. Hắn mệt mỏi trở về phòng của mình, nhưng dường như có gì đó thôi thúc hắn ngó vào cái sọt rác gần cửa phòng Đình Đình khi vừa đi ngang qua đó.
Đập vào mắt Lãnh Thiên là tuýp thuốc mà lúc sáng hắn nhờ Minh Kỳ mang về cho cô, lúc này thấy nó nằm lọt thỏm bên trong thùng rác làm tim hắn bỗng chốc hẫng đi một nhịp, tâm trạng vốn đã không vui lại càng trầm xuống vài phần. Vừa định cúi xuống nhặt tuýp thuốc ấy lên thì Lãnh Thiên lại rụt tay về, hắn đứng yên một lúc lâu rồi thở dài và quyết định rời đi.
Toàn bộ biểu hiện của Lãnh Thiên đã lọt hết vào mắt Tiểu Đan, cô ta đợi hắn đi khỏi mới len lén lại gần sọt rác để nhặt tuýp thuốc lên rồi nhìn nó mà cười khẩy: “Không ngờ cậu chủ lại nhìn thấy thứ này, nhưng mà như vậy cũng tốt.”
Sáng hôm sau, khi cả nhà đang cùng nhau dùng bữa sáng, ông Lãnh Hàn khá bất ngờ khi Đình Đình vui vẻ lạ thường. Ông ấy không giấu nổi tò mò: “Đình Đình, sáng nay có gì vui sao?”
“Ba đoán xem hôm qua ai đã chuẩn bị thuốc trị bỏng cho con.” Đình Đình thích thú kể với ông Lãnh Hàn, nhưng cô đâu biết sắc mặc Lãnh Thiên đã lập tức thay đổi khi nghe cô nhắc đến thứ đó.
“Ai nhỉ? Chẳng nhẽ là con trai ta sao?” Ông Lãnh Hàn khẽ liếc sang Lãng Thiên.
Đình Đình nghe được câu trả lời đúng thì hào hứng đáp lại: “Ba đoán đúng rồi, nhờ anh ấy mà vết bỏng của con đã dịu đi nhiều.”
Càng nghe những lời nói hân hoan của Đình Đình, trong lòng Lãnh Thiên càng cuộn trào thứ cảm giác kì lạ. Hắn không hiểu sao sau lưng cô thẳng tay vứt bỏ tuýp thuốc nhưng trước mặt ba mình thì không tiếc lời nói về nó.
Lãnh Thiên tuy ngoài mặt có chút lạnh lùng nhưng những hành động hắn làm tất cả đều vì lợi ích của Đình Đình, vậy mà hắn không thể ngờ được rằng cô lại là người sống hai mặt như vậy. Một thứ cảm giác thất vọng len lỏi trong lòng Lãnh Thiên, hình ảnh người con gái hiền lành thật thà ngày xưa bỗng chốc sụp đổ.
Lần này Lãnh Thiên không tỏ thái độ giận dữ, hắn thở dài rồi âm thầm rời đi. Từ ngày đầu Đình Đình về Lãnh gia làm mợ chủ, Lãnh Thiên đã biết những lời nói tàn nhẫn lúc trước chỉ là cô bị ông Đình Vũ ép nói. Hắn tỏ ra lạnh lùng chỉ vì trong lòng vẫn còn cảm giác giận dỗi, một phần cũng là vì không biết phải đối mặt với cô như thế nào.
Tuy vậy, Lãnh Thiên chưa từng nghi ngờ đức hạnh của Đình Đình. Cô trong lòng hắn vẫn luôn là người hiền lành và tốt bụng, một cô gái xứng đáng nhận được sự yêu thương. Nhưng ngay lúc này, hình ảnh hoàn hảo đó đã bị thay thế bằng sự ngờ vực về nhân cách của người con gái ấy.