Người hầu gái lần này không được may mắn như cô gái dở trò kéo ghế khi nãy, hành động ngang ngược vừa rồi đã thành công chọc giận ông Lãnh Hàn. Ông ấy tức tối quát lớn: “Thật là hỗn xược, người hầu của Lãnh gia không còn biết trên dưới gì nữa rồi! Quản gia, đưa Đình Đình đi sơ cứu vết bỏng ngay đi.”
Đợi cho Đình Đình và quản gia rời khỏi, Lãnh Thiên cũng quay lưng bỏ đi, nhưng trước đó hắn đã để lại một mệnh lệnh: “Tất cả người hầu trong biệt thự, năm phút nữa có mặt đầy đủ ở phòng khách. Ai dám trốn sẽ bị đuổi vĩnh viễn khỏi Lãnh gia.”
Chưa đến năm phút, toàn bộ người hầu đều xếp hàng ngay ngắn tại phòng khách. Và người hầu đã cố ý đổ súp nóng lên người Đình Đình được đặc biệt cho quỳ xuống trước mặt Lãnh Thiên, bên cạnh cô ta là một người hầu gái khác trông có vẻ lớn tuổi hơn đang cầm sẵn cây roi da trên tay.
“Đánh đi, đến khi nào tôi cho ngừng mới thôi.” Lãnh Thiên trừng mắt nhìn thẳng về phía người hầu gái đang quỳ kia, gằng giọng quát lớn.
Lời hắn vừa dứt, cây roi da trên tay người phụ nữ đã quất tới tấp vào cơ thể mỏng manh của người hầu gái kia. Mỗi lần roi chạm vào da thịt đều sẽ để lại một vệt máu tươi, thấm ra ngoài lớp áo sơmi trắng.
Chỉ chừng hai mươi roi, toàn thân cô ta đã bê bết máu, nhiều nơi da thịt đã rách toạc. Tất thảy người hầu đang có mặt ở đó, ai nấy đều rùng mình khiếp sợ. Họ nghĩ lại những ngày qua đã tụm năm tụm ba nói xấu, có khi còn công khai dằn mặt Đình Đình. Tự bản thân mỗi người đều cảm thấy chột dạ mà im lặng thinh thích, chẳng ai dám lên tiếng xin tha dùm cho cô hầu gái kia. Trận đòn roi vẫn cứ tiếp tục cho đến khi cô ta ngất xỉu vì cơn đau đớn dằn xé.
“Cô ta xỉu rồi thưa cậu chủ, có cần đánh nữa không cậu chủ?” Người hầu gái lớn tuổi kia lúc này mới ngừng tay, bà ấy hướng ánh mắt ái ngại về phía Lãnh Thiên.
Lãnh Thiên mặt không hề biến sắc, hắn tiện thể phất tay: “Dừng được rồi, thu dọn hành lý cho cô ta đi, từ hôm nay cô ta chính thức bị đuổi khỏi Lãnh gia.”
Lời hắn vừa đưa ra, cô hầu gái kia lập tức bị vài vệ sĩ lôi đi không thương tiếc. Vết máu trên người cô ta thấm ra đất tạo thành vệt dài, kéo từ trong phòng khách chạy thẳng ra bên ngoài sân làm những người còn lại tái xanh mặt mày.
“Ở biệt thự Lãnh gia này, các người làm gì, nói gì đừng tưởng sẽ qua mắt được tôi. Từ bao giờ mà người hầu lại dám bàn tán sau lưng chủ? Từ bao giờ người hầu lại tự cho mình cái quyền được xấc xược ngay trước mặt chủ?” Lãnh Thiên gầm lên đầy sự uy hiếp, chẳng khác nào con hổ đầu đàn đang nhe nanh múa vuốt để thị uy.
Toàn bộ người hầu có mặt ở đó không ai nói ai mà đều đồng loạt quỳ thụp xuống, liên tục xin lỗi mặc dù chưa có ai bị Lãnh Thiên chỉ đích danh, cứ như là có tật giật mình. Những lời xin lỗi không thống nhất đó làm cho bầu không khí trở nên hỗn loạn, điều này càng khiến tâm trạng của hắn tồi tệ hơn.
“Im hết đi! Kề từ hôm nay trở đi, bất cứ ai dám tỏ thái độ với mợ chủ đều sẽ có kết cục giống như hầu gái khi nãy, hoặc là thê thảm hơn gấp nhiều lần.” Giọng hắn vẫn sặc mùi thuốc súng.
Tất cả những chi tiết đó Đình Đình đều chứng kiến tận mắt, lần đầu tiên được Lãnh Thiên ra mặt bảo vệ, không cần nói cũng biết cô cảm thấy hạnh phúc đến nhường nào.
Thấy Lãnh Thiên đang đi về phía mình, Đình Đình vui mừng chạy đến định sẽ cảm ơn hắn. Nhưng cô chưa kịp mở miệng đã bị hắn dội cho gáo nước lạnh, niềm vui le lói trong lòng lại một lần nữa bị đánh tan thành mây khói.
Đối diện với nụ cười của Đình Đình, Lãnh Thiên thẳng thừng nói: “Không cần biết tôi đối xử với em như thế nào. Nhưng em nên nhớ rõ hiện tại em chính là vợ tôi, cho nên việc giữ thể diện cho bản thân cũng chính là giữ thể diện cho tôi.”
“Bác quản gia, lựa ra một người hầu đáng tin cậy nhất, sắp xếp ở bên cạnh phục vụ Đình Đình. Từ nay mọi sinh hoạt của Đình Đình đều phải do người hầu đó chịu trách nhiệm.” Lãnh Thiên thuận miệng phân phó cho quản gia rồi cứ thế bỏ đi mà không thèm nhìn cô lấy một lần.
Người được lựa chọn làm hầu gái riêng cho Đình Đình chính là Tiểu Đan. Trong biệt thự Lãnh gia, Tiểu Đan nổi tiếng là hiền lành, chưa từng có ai thấy cô ta tham gia vào những cuộc bàn tán đầy thị phi của những người hầu khác. Vậy nên cô ta mới may mắn lọt vào mắt xanh của quản gia, được bác ấy trao cho trọng trách chăm sóc mợ chủ. Mặc dù chẳng mấy vừa lòng, nhưng Tiểu Đan vẫn làm ra bộ mặt vui vẻ để làm tròn vai diễn của mình.
Về phía Lãnh Thiên, mặc dù hắn tỏ ra cao ngạo khi đối diện với Đình Đình, vậy mà sau lưng lại liên tục suy nghĩ đến vết bỏng của cô. Tuy người bị thương là Đình Đình, nhưng hắn có cảm giác như chính mình cũng đang chịu chung cơn đau với cô.