Biểu hiện chán ghét của Lãnh Thiên làm Đình Đình cứ suy nghĩ mãi, rõ ràng tối khuya hôm qua chính tay Tiểu Đan mang thuốc vào cho cô, còn nói rất rõ ràng là của cậu chủ đích thân mang đến. Vậy mà biểu hiện sáng nay của Lãnh Thiên lại trái ngược hoàn toàn, chẳng có chút dấu hiệu nào chứng minh hắn thật sự có ý tốt đó cả.
Hôm nay Lãnh Thiên không có tâm trạng đến công ty, hắn chọn cách xử lí công việc ngay ở phòng làm việc riêng tại biệt thự. Vừa hay Lãnh Thiên đang phát triển dự án và cần sự hỗ trợ của Hạo Minh, nghe nói bạn mình trốn việc không đến công ty, Hạo Minh hớn hở chạy ngay sang biệt thự Lãnh gia ngoài mặt là để bàn chuyện làm ăn, nhưng thật ra anh ta còn có một mục đích nữa đó là gặp lại Đình Đình.
Hạo Minh vừa đến đã lập tức thu hút sự chú ý của Tiểu Đan, sau một lúc nhìn ngắm anh ta, Tiểu Đan thỏa mãn quay về phòng giả vờ bắt chuyện với Đình Đình: “Mợ chủ có gì không vui à? Từ lúc dùng bữa sáng xong đã thấy cô ủ rũ như vậy rồi.”
Đình Đình thật thà, cô nghĩ rằng Tiểu Đan thật sự quan tâm cho nên mang hết uất ức về thái độ của Lãnh Thiên mà kể cho cô ta nghe. Tiểu Đan dường như chỉ đợi có thế, cô ta giả vờ hiến kế: “Hôm nay cậu chủ không đến công ty, hình như đang đi dạo bên ngoài vườn. Hay là... mợ chủ cũng xuống dưới đi dạo một lát, biết đâu có cơ hội bắt chuyện với cậu chủ thì sao.”
Cô gái tội nghiệp nghe vậy cũng nuôi phần nào hy vọng, Đình Đình thay bộ váy lụa màu trắng tao nhã rồi hồi hộp chạy xuống vườn đi dạo. Tiểu Đan nhìn thấy bộ dạng háo hức của Đình Đình, trong cổ họng vang lên điệu cười khúc khích khe khẽ.
“Tiểu Đan, cô xuống bếp có việc gì không?” Cô hầu gái được phân công nhiệm vụ mang trà lên phòng làm việc của Lãnh Thiên, đang loay hoay dưới bếp thì thấy Tiểu Đan bất ngờ xuất hiện.
Tiểu Đan nở nụ cười hiền lành rồi giả vờ thắc mắc: “Cô hãm trà cho ai thế?”
“À, trà này là để mang lên phòng làm việc của cậu chủ, hôm nay còn có thiếu gia Hạo Minh nữa.” Cô hầu gái thật thà nói.
Tiểu Đan lại ra vẻ tốt bụng: “Vừa hay tôi cũng có việc đi ngang phòng làm việc của cậu chủ, hay là cứ để tôi mang lên giúp cô nhé. Từ đây lên đó cũng khá xa đấy.”
Cô hầu gái kia chẳng chút mảy may nghi ngờ, vui vẻ đưa khay trà nóng cho Tiểu Đan rồi rời đi. Ánh mắt Tiểu Đan nhìn một lượt những thứ trên khay trà nhưng dường như tâm trí không hề để ý đến chúng, trong đầu cô ta lúc này đang bận suy tính đến những bước đi tiếp theo.
Tiểu Đan tay bưng khay trà bốc khói nghi ngút, âm thầm lặng lẽ đứng nép vào một góc khuất, nơi có thể quan sát động tĩnh trước của phòng làm việc của Lãnh Thiên. Cô ta đứng đó khá lâu cho đến khi khói trong ấm trà không còn cuồn cuộn, dường như đang chờ đợi một điều gì đó.
“Cạch.” Tiếng cửa phòng đột ngột bật mở phá tan sự yên ắng của dãy hành lang vắng vẻ. Một dáng người cao ráo bước ra, Tiểu Đan lập tức nhận ra người đó chính là thiếu gia Hạo Minh trong lòng mình. Cô ta mừng rỡ như bắt được vàng, vội vã rót ra một tách trà thật đầy rồi giả vờ mang đến như thể vừa từ dưới bếp đi lên.
Nhưng thay vì nhẹ nhàng tiến tới, Tiểu Đan lại bước đi có chút vội vàng rồi cố ý va nhẹ khay trà vào người Hạo Minh khiến nước trong tách đổ hết lên cái áo sơ mi của anh ta.
Để Hạo Minh không nghi ngờ, Tiểu Đan lại diễn một màn kịch sợ hãi, vừa rút khăn ra lau áo vừa rối rít xin lỗi anh ta. Hạo Minh vốn tính tình hiền lành, một phần cũng vì thấy Tiểu Đan có vẻ hoang mang, trong đôi mắt cô ta đã ngân ngấn nước như sắp khóc cho nên anh ta cũng chẳng muốn làm khó.
“Bình tĩnh đi cô bé, tôi không có vấn đề gì cả. Chỉ là một chút nước trà thôi mà, lát nữa sẽ khô ngay thôi.” Hạo Minh cười tươi để trấn an cô ta.
Sở dĩ Tiểu Đan dám làm ra chuyện tày trời mà không sợ bị trách phạt là bởi vì cô ta hiểu rõ tính cách của vị thiếu gia này, Hạo Minh sẽ chẳng bao giờ quát tháo hay giận dữ với những người hầu như cô ta.
Nhưng để cho mọi thứ diễn biến một cách tự nhiên và hợp tình hợp lý, Tiểu Đan vẫn tiếp tục màn kịch của mình: “Thiếu gia có thể đi với tôi một lát không? Tôi sẽ giúp anh tìm cái áo mới thay cho cái áo đã bị ướt này nhé.”
Ban đầu Hạo Minh định sẽ từ chối vì không thích rườm rà, nhưng với sự thuyết phục quá mức khẩn thiết của Tiểu Đan, cuối cùng anh ta cũng đồng ý đi với cô ta một lúc.
Vừa đi, Tiểu Đan vừa cố ý gợi chuyện, trong mỗi câu nói từ miệng cô ta đều liên tục nhắc đến Đình Đình và cả chuyện cô vừa bị bỏng ngày hôm qua. Có thể dễ dàng đoán được biểu hiện của Hạo Minh lúc này, anh ta lộ rõ sự lo lắng và ngỏ ý muốn được gặp Đình Đình để hỏi thăm.