Tô Vũ từ từ đi lại gần, nói: "Anh nghĩ khả năng mang con tin chạy thoát khỏi bệnh viện này là bao nhiêu?
Ồ phải rồi, tôi biết anh còn có lá bài tẩy để dành, không có gì bất ngờ thì hẳn là những con cổ trùng trong người anh đúng không? Nhưng mà anh hãy xem đi, những con cổ trùng đó còn không nữa rồ
Nói xong, Tô Vũ kéo tay Mã Hiểu Lộ qua, người đàn ông cũng đã kiểm tra kỹ cơ thể mình.
Điều khiến anh ta kinh ngạc là những con cổ trùng từng làm anh ta khổ sở ngày đêm giờ đã hoàn toàn biến mất.
"Làm sao có thể? Làm sao có thể được?" Anh ta duỗõi hai tay tự nói một mình.
Ở Phủ Tiên Độc Cổ môn, chỉ có Hoàng Ngư Ma Ma mới có thể giải trừ các loại cổ trùng do chính bà ta đã hạ.
Bà ta đã lợi dụng cách này, định kỳ cung cấp thuốc giải để khống chế những cổ trùng trong cơ thể họ, nhằm mục đích kiểm soát bọn họ.
Dưới sự tra tấn của những con cổ trùng, không ai dám phản bội Hoàng Ngư Ma Ma, nếu không chỉ có nước chờ chết mà thôi.
Nhưng anh ta tuyệt nhiên không thể ngờ, những con cổ trùng mà anh ta luôn mong muốn đẹp trừ lại biến mất trong giấc ngủ, khiến anh ta có cảm giác tất cả chỉ là ảo ảnh.
Giờ đây không còn cổ trùng trong người nữa, có nghĩa là hiện tại mình không còn sức đánh trả, và hiện tại đã bị bắt giữ. Trước tiên hãy tính cách tự cứu lấy mình đã, vì lúc nãy Tô Vũ đã nói muốn hợp tác gì đấy.
Trong lòng anh ta đã hạ quyết tâm, trước tiên phải bảo toàn tánh mạng rồi tính tiếp.
Lần này sau khi ra khỏi bệnh viện, anh ta sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự trói buộc của Phủ Tiên môn, đó mới là tự do thực sự.
"Này... vị tiên sinh này, ban nãy không phải anh đã nói muốn hợp tác với tôi một việc gì đó sao? Chỉ cần anh tha cho tôi, tôi sẵn lòng đồng ý bất cứ điều gì." Trên mặt người này còn mang vẻ cầu khẩn.
Mã Hiểu Lộ trốn trong lòng Tô Vũ, xoa xoa cổ mình rồi nhìn người đó nói: "Ông bị bệnh à?"
Đây đã là câu nói nặng nhất mà Mã Hiểu Lộ từng thốt ra, có thể nhìn ra cô rất tức giận.
Tuy là con chó nhà cô làm tổn thương anh ta không sai, nhưng cô cũng đã kịp thời đưa anh ta vào bệnh viện và thành tâm xin lỗi rồi mà, sao anh ta vẫn còn thái độ như vậy, thật sự khiến Mã Hiểu Lộ muốn đá cho anh ta vài cái.
"Phu nhân, thực sự xin lỗi, tôi vừa tỉnh lại nên hơi mất bình tĩnh” Người đó liên tục cuống quít xin lỗi.
“Nói đi, tên anh là gì? Ai phái anh đến, đến làm gì? Còn có ai khác nữa không?” Tô Vũ nhìn anh ta nghiêm túc hỏi.
Người đó không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của Tô Vũ, nuốt nước bọt rồi nói: "Tôi tên Hồ Giác, do Hoàng Ngư Ma Ma ở Phủ Tiên Hồ phái tới, bà ta bảo chúng tôi thả bọ cạp ba mắt vào nhà anh để giết chết cả gia đình anh. Đi cùng tôi còn có một vị đại cổ sư, tôi không biết tên ông ta, ông ta nấp trong bụi cỏ ngoài khu nhà anh. Tôi chỉ biết có thế, những điều khác thì thực sự tôi không biết gì nữa."
Tô Vũ gật đầu, có lế lúc này Hồ Giác không dám giở trò gì, và bây giờ Tô Vũ biết lần hành động này chỉ có hai người tham gia.
Một là Hồ Giác ở đây, còn lại là một gã đàn ông một tay mà Mao Đầu nói đã ném xuống cống rãnh. Cộng thêm con bọ cạp ba mắt cũng đã trở thành món ăn vặt của Mao Đầu.
Nhìn tổng thể, tạm thời chưa có nguy hiểm gì lớn.
“Tốt lắm, vậy bây giờ chúng ta hãy bàn về việc hợp tác nhé. Không biết có cần tôi nói cho anh biết, nếu không hợp tác thì anh sẽ có kết cục gì không?" Một câu nói nhẹ nhàng của Tô Vũ đã khiến Hồ Giác run lên bần bật.
Đối với một người có thể lấy được cổ trùng từ cơ thể mình, trong mắt anh ta, mức độ đáng sợ hoàn toàn có thể sánh ngang với Hoàng Ngư Ma Ma. Lúc này, anh ta đâu dám nói thêm chữ "không" nào nữa, chỉ có thể gật đầu liên tục.
"Anh cứ nói đi, chỉ cần Hồ Giác này có thể làm được, dù có phải lên núi đao. xuống biển lửa cũng không chối từ."
"Không cần phải lên núi đao xuống biển lửa. Bây giờ tôi muốn anh quay về, hiểu ý tôi chứ?" Tô Vũ nhìn Hồ Giác nói từng chữ một.
Hồ Giác suy nghĩ một lúc, liếm môi rồi đáp: "Ý anh là muốn tôi quay về giúp anh thu thập thông tin hữu ích?"
Đây là giá trị duy nhất của bản thân mà Hồ Giác có thể nghĩ đến. Trên thực tế, ban đầu Tô Vũ cũng nghĩ như vậy, mục đích của anh không chỉ đơn giản là thu thập thông tin về Hoàng Ngư Ma Ma mà còn muốn làm chuyện trực tiếp ở đảo Hoàng Long.
Tuy nhiên, bây giờ Tô Vũ cảm thấy anh không thể tin tưởng được Hồ Giác, bởi ánh mắt của anh ta rất bất định, lại còn quá dễ dàng phản bội chủ nhân trước đây của mình, làm sao Tô Vũ có thể giao cho anh ta xử lý một việc quan trọng như vậy được?