"Ông hãy cử người đến nhà tôi ngay lập tức, đảm bảo an toàn cho họ." Tô Vũ thản nhiên nói.
Nhưng câu nói này khiến Thẩm Ngạo lo lắng: "Anh Tô, có chuyện gì xảy ra vậy?”
"Bảo ông dẫn người qua vì không muốn có chuyện gì xảy ra, ông làm theo lời tôi là được rồi."
"Hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp người đi ngay, không, tôi sẽ tự đi."
Nói xong, Tô Vũ cúp máy, dù sao thì địch trong tối ta ngoài sáng, cẩn thận một chút cũng không có gì sai.
"Mày nhớ nhé, lát nữa mày sẽ trốn vào cái túi da này, đừng có kêu lên nhé?” Tại bãi đậu xe bệnh viện, vừa dừng xe xong, Tiêu Tuyết Ny nói với Mao Đầu đang ngồi trên ghế phụ lái.
Vì bệnh viện tuyệt đối không cho phép mang vật nuôi vào, ngoài việc trên người chúng mang nhiều vi khuẩn, còn có lý do khác là một số bệnh nhân có bệnh đường hô hấp có thể bị nguy hiểm nếu hít phải lông chó.
Mao Đầu ghé vào tấm đệm mềm gật đầu, sau đó tự giác chui vào một cái túi da.
Tiêu Tuyết Ny vỗ vỗ nói: "Ngoan lắm!"
Sau đó cô ấy mang theo Mao Đầu nhanh chóng lên lầu, rồi đưa túi cho Tô Vũ: "Đây, đã mang đến cho anh."
Tô Vũ nhận lấy, mở khóa kéo xem qua, rồi quay vào phòng bệnh, thả Mao Đầu ra sàn nói: "Đây là việc mày gây ra, mày tự giải quyết đi."
Lúc này, Mao Đầu dùng thần thức nói với Tô Vũ: "Hắn là kẻ xấu, là hắn đã thả con bọ cạp ba mắt!"
Điều này cũng gần giống với suy đoán của Tô Vũ, quả nhiên là Mao Đầu cảm nhận được nguy hiểm từ người này nên mới ra tay trực tiếp như thế.
"Được rồi, nhưng người này vẫn còn có ích, hãy giải độc cho hắn, tao có việc muốn hỏi." Tô Vũ nhướng mày nói.
Sau đó Mao Đầu vẩy đuôi một cái, nhảy thẳng lên giường, vừa giải độc cho người đó, vừa nói với Tô Vũ rằng còn có một người khác đã bị nó vứt xuống cống.
Lập tức khiến Tô Vũ cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng suy nghĩ kỹ lại, có Mao Đầu ở nhà cũng khiến người ta đỡ lo không ít, chỉ là phải liên tục lau mông cho nó thôi.
Giống như bây giờ, con chó nhà mình đã làm bị thương người ta, ít nhất cũng phải giải thích cho người dân trong khu nhà chứ?
Nếu không thì sau này ai đi ngang qua nhà Tô Vũ cũng phải cầm cây gậy phòng ngừa bị chó cắn.
Không lâu sau, Tô Vũ nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường, từ mặt tím tái như gan lợn dần dần khôi phục, hơi thở cũng đều đặn hơn.
Mao Đầu không chỉ giải độc cho anh ta, mà còn đuổi hết các loại cổ trùng trong người. Làm xong hết thảy, Mao Đầu nhảy vèo xuống giường.
Nói rằng không muốn ở lâu trong bệnh viện vì không khí quá nồng nặc, bảo Tô Vũ đưa nó ra ngoài. Rõ ràng là lúc này người đó đã thoát hiểm rồi, nên Tô Vũ cũng đồng ý đưa nó đi.
"Các người... các người là ai vậy?" Vừa tỉnh lại, người đàn ông bị trúng độc mở to mắt, cảnh giác nhìn ba người đứng bên giường bệnh.
Tô Vũ khoanh tay trước ngực, nhìn người đàn ông đang làu bàu nói: "Trùng hợp thay, tôi cũng muốn biết anh là ai. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là khi ra ngoài thi hành nhiệm vụ mà anh lại không nhận ra tôi à?"
Phủ Tiên môn có mạng lưới thu thập tin tức chuyên biệt, cũng có những người chuyên được phái đi làm nhiệm vụ, có thể nói là đã đặt nền móng thâm
sâu trong khắp Hoa Hạ.
Anh ta chỉ biết nhiệm vụ của mình là đưa con bọ cạp ba mắt đến địa điểm qui định là xong.
Còn lại ngoài ra, không phải việc của anh ta nữa. Chỉ là lần này, một nhiệm vụ có vẻ đơn giản đã bị hỏng mất thôi.
Vì anh ta tận mắt chứng kiến con bọ cạp ba mắt mình đem đến bị Mao Đầu căn nát nuốt chửng.
"Các người... là chủ nhân ngôi biệt thự này à?" Người đàn ông thăm dò hỏi. "Chứ còn là ai nữa?" Tô Vũ lạnh lùng đáp, giọng như tra khảo tội phạm.
Mã Hiểu Lộ thấy hơi có lỗi với người này, dù sao thì cuối cùng tình cảnh hiện tại của anh ta cũng là do Mao Đầu gây ra.
"Anh không sao chứ? Tôi thực sự xin lỗi, là chó nhà tôi làm anh bị thương, tôi thay mặt nó xin lỗi anh." Mã Hiểu Lộ khom người xin lỗi để người kia tha thứ.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ là người đó lợi dụng lúc cô sơ hở, đột ngột kéo Mã Hiểu Lộ lại gần. Một tay bóp cổ, tay kia chỉ về phía Tô Vũ đe dọa: "Tôi cảnh cáo anh, đừng tới
gần nếu không tôi sẽ giết cô ta."
Mã Hiểu Lộ hốt hoảng trước biến cố đột ngột này, vội hỏi: "Anh... rốt cuộc. anh là ai vậy?"
Người đàn ông không thèm đếm xỉa đến Mã Hiểu Lộ, mà tiếp tục nói với Tô Vũ: "Nhóc con, để tôi đi, không thì tôi giết cô ta luôn, cả hai chúng tôi cùng chết đi, tự anh xem mà làm đi."
Tô Vũ gật đầu không chút đắn đo: "Nếu tôi muốn anh chết, còn cần cứu anh làm gì? Tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác."
"Hợp tác? Hợp tác cái gì?" Người đàn ông hoàn toàn không tin.