"Anh cũng không tính là quá ngu nhỉ, đúng là tôi muốn anh về đó giúp thu thập thông tin, có vấn đề gì không?" Mặc dù trong lòng Tô Vũ đã quyết định sẽ không giữ lại tên này, nhưng vần vờ trả lời một cách bình thường.
Bởi vì bây giờ Mã Hiểu Lộ và Tiêu Tuyết Ny đều có mặt, hơn nữa đây còn là bệnh viện, giết người cũng không tốt.
Hơn nữa, với một nhân vật nhỏ nhoi vô hại như thế này, nếu Tô Vũ tự tay động thủ thì quả thực đang đề cao anh ta quá mức.
Nghe Tô Vũ nói vậy, Hồ Giác gật đầu liên tục như gà mổ thóc: "Anh cứ yên tâm, lời anh dặn tôi sẽ khắc ghi trong lòng. Khi về tới đó, tôi nhất định sẽ tìm mọi cách thu thập những thông tin anh cần."
Dù Hồ Giác bề ngoài hứa hẹn chân thành, nhưng trong lòng anh ta vẫn đang nghĩ cách cao chạy xa bay khỏi nơi này.
Trên thực tế, đối với Tô Vũ, cho dù anh không giết Hồ Giác, chắc chắn Hoàng Ngư Ma Ma cũng sẽ không tha cho anh ta. Ngược lại nếu Tô Vũ giết Hồ Giác, còn có một lợi ích.
Đó là cảnh cáo Hoàng Ngư Ma Ma rằng hai "con chó" bà ta phái tới đã chết, và những việc làm hèn hạ đê tiện phía sau lưng chỉ gây hại cho người khác nhưng hoàn toàn vô dụng với Tô Vũ.
Nếu bà ta có can đảm thì hấy tự mình đến đây.
Không chỉ thế, Tô Vũ cũng không tin rằng tên nhóc Hồ Giác này có thể thu thập được tin tức quan trọng nào, vì một kẻ tiểu nhân đến mức không biết tên đại cổ sư thì liệu có đáng tin cậy không?
"Thế thì tạm thời quyết định như vậy đi, anh ở lại bệnh viện nghỉ ngơi vài ngày, sau hai ngày nữa chúng ta sẽ bàn chỉ tiết” Tô Vũ mỉm cười nói với Hồ Giác.
Hồ Giác gật đầu, sau đó Tô Vũ bước ra khỏi phòng bệnh.
"Sư phụ, lúc nấy tôi nghe anh nói cái gì mà Hoàng Ngư Ma Ma, Phủ Tiên Độc Cổ, đó là gì vậy ạ?" Tiêu Tuyết Ny tò mò hỏi.
Khi nói ra những từ ngữ đó, Tiêu Tuyết Ny cảm thấy rất xa lạ, đồng thời cũng mang một cảm giác rất bí ẩn.
Mã Hiểu Lộ cũng liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy, cuối cùng là cái gì thế, cảm giác như anh và họ có mối thù oán gì đó."
Tô Vũ mỉm cười lắc đầu, nắm tay Mã Hiểu Lộ nói: "Còn không phải vì em sao, nếu không thì tại sao anh lại kết thù với họ chứ?”
"Vì em á? Sao lại vì em?" Mã Hiểu Lộ bĩu môi khó hiểu hỏi. "Còn nhớ Triệu Mộng Nhã không?" Tô Vũ hỏi.
Mã Hiểu Lộ gật đầu nói: "Tất nhiên là nhớ, bọn em vẫn liên lạc thường xuyên. Mấy ngày trước trong nhà có chuyện, cô ấy đang ở Yên Kinh tham dự một sự kiện còn gọi điện cho em nói sẽ đến đây, nhưng sau đó anh về rồi nên em bảo không cần nữa. Nghe nói sau một thời gian nữa cô ấy sẽ kết hôn với bạn thân của anh đấy."
"Ồ, ngôi sao lớn Triệu Mộng Nhã sắp kết hôn à?" Vừa nhắc đến ngôi sao lớn, hai cô gái lập tức chuyển hướng sự chú ý.
"Đúng rồi, chính cô ấy nói với tôi, đến lúc đó tôi cũng sế tham dự đấy." Mã Hiểu Lộ tự hào nói, dù sao được tham dự đám cưới của ngôi sao lớn Triệu Mộng Nhã, không biết bao nhiêu người hâm mộ mơ ước điều đó, nên cô tự hào là điều bình thường.
Tiêu Tuyết Ny nói với vẻ ghen ty: 'Uầy, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, tôi cũng muốn đi, có thể mang tôi đi cùng được không?”
Mã Hiểu Lộ vỗ ngực cam đoan: "Cứ để đó cho tôi lo, chỉ với việc cô gọi tôi là sư nương, tôi nhất định sẽ mang cô đi cùng."
"Tốt quá, sư nương nhất định phải giữ lời đấy." Hai cô gái cứ thế mà tíu tít bàn tán, gần như bỏ mặc Tô Vũ sang một bên.
Cho đến khi đi ra khỏi bệnh viện, Tiêu Tuyết Ny trở lại vị trí làm việc của mình, Mã Hiểu Lộ mới hoàn hồn, nhìn Tô Vũ nói: "Này, đúng rồi, lúc nãy anh nói tên Hồ Giác đó có liên quan gì với em, cuối cùng là mối liên quan gì vậy?”
Tô Vũ liếc Mã Hiểu Lộ một cái, anh đã vì sự an nguy của cô mà day dứt khổ tâm, thế mà Mã Hiểu Lộ lại tỏ ra quên sạch mọi chuyện chỉ vì một Triệu Mộng Nhã.
"Thôi em cứ bàn luận xem làm cách nào để tham dự đám cưới đi." Tô Vũ nói một cách bực bội.
"Ơ hay, anh là đàn ông mà đi tức giận với phụ nữ, không thấy xấu hổ à? Nhanh mà nói cho em nghe xem nào." Mã Hiểu Lộ kéo tay áo Tô Vũ nói với giọng làm nũng.
"Không nói." Tô Vũ cũng giống như đang giận dỗi kiểu trẻ con.
Lúc này, Mã Hiểu Lộ bỗng dừng bước, đứng đó cắn môi nhìn thẳng vào Tô Vũ.
"Sao vậy? Đi thôi!" Tô Vũ quay lại hỏi.
Mã Hiểu Lộ lắc đầu nói: "Không đi, chân đau, cống em đi."
"Có thể đừng quậy được không, em bao nhiêu tuổi rồi còn đòi cõng." Tô Vũ dở khóc dở cười, nói đến chuyện làm nũng thì anh thực sự không bằng Mã Hiểu Lộ.
Thấy Mã Hiểu Lộ trực tiếp ngồi xuống đất nói: "Dù sao cũng mặc kệ, anh cũng phải cõng em thôi."
"Được rồi được rồi, lên đây!" Tô Vũ bất đắc dĩ quay lưng khom người xuống.