Để khuyến khích dân chúng, khích lệ tinh thần của linh sư, binh sĩ tham gia ngăn chặn thú triều, Viện Chiến Tranh đã lập ra một bảng thành tích dày đặc, gọi là Tru Yêu Bảng, trên đó chi chít những cái tên.
Giết bao nhiêu yêu thú, cứu trợ bao nhiêu binh sĩ đều được ghi chép tỉ mỉ. Ở phòng tuyến phía nam này, người đứng đầu không ai khác chính là nhị trưởng lão Quang Huy tông Tiêu Vân Thường, theo sau là Bạch gia chủ Bạch Phong Vĩ... Trong hạng mười người, những cái tên của Ngũ Kỳ Nhân trấn Văn Lang lần lượt xuất hiện.
Sau thú triều này, cái tên Ngũ Kỳ Nhân sẽ còn vang danh hơn nữa trong lòng dân chúng. Những đệ tử Quang Huy tông sống sót từ truyền thừa Dạ Trạch Vương trở về, không ai là không biết sự lợi hại của bọn họ.
Gần tờ mờ sáng, thú triều bắt đầu hạ nhiệt, nếu đứng từ xa đã có thể đếm được số lượng yêu thú. Trái với vẻ mặt sung sướng của đám linh sư bên dưới, khuôn mặt Tiêu Vân Thường càng lạnh lẽo.
“Thú triều sắp tận, không biết kẻ phía sau muốn làm gì khi vẫn còn trận pháp phòng hộ?” Lão nhìn đám thương binh dày đặc bên dưới, nhíu mi: “Chẳng lẽ chúng muốn cường hành xông vào thành?”
“Khả năng này rất lớn, binh sĩ đều trọng thương sau thú triều, dù linh sư bên ngoài có bước vào thành, bị giảm tu vi đôi chút nhưng với tình hình hiện tại, vẫn có thể gây náo nhiệt một phen.” Nhị trưởng lão trầm tư.
“Phụ thân, mẫu thân, ta đứng hạng năm Tru Yêu Bảng kìa. Tứ thúc, người thua cuộc rồi.” Một giọng nói trong trẻo vang bên tai lão.
“Ha ha, Vân nhi của chúng ta là giỏi nhất.” Bạch Phong Vĩ xoa đầu Bạch Phong Vân.
Nhị trưởng lão híp mắt lại: “Đứa bé này... Là người đạt được truyền thừa quân Vương... Đây là mục tiêu của chúng sao?” Khả năng này rất thấp, bởi từ lúc các linh sư học đồ trở về cho đến nay có rất nhiều cơ hội ra tay.
“Lão bản, bán cho ta chút tinh thạch.”
“Lão bản, còn tinh thạch trung phẩm không?”
“Lão bản, chỗ này đổi ra tinh thạch được bao nhiêu?”
“...”
Dân thường dùng điểm tích lũy để đổi lấy đồ ăn thức uống, bởi đối với họ đây là những thứ quan trọng nhất. Còn trong mắt linh sư thì tinh thạch chính là món hàng đắt giá nhất ở đây.
Có rất nhiều linh sư chấp nhận bị đói một chút cũng muốn đổi lấy ít tinh thạch để tu hành, nâng cao tu vi.
Tiêu Vân Thường nhìn những tinh thạch được đổi thì vỡ lẽ: “Phải rồi, là nó...” Ở nơi Quang Huy tông được cung cấp tài nguyên tu hành quanh năm. Ngay cả khi linh khí thiên địa biến mất, bọn họ cũng chưa từng đau đầu vì tài nguyên tu hành.
Nhưng ở bên ngoài này thì lại khác, linh khí biến mất. Muốn trở thành linh sư, đặt chân lên con đường tu hành, một bước lên trời thì chỉ còn cách sử dụng tinh thạch, chỉ có thông qua tinh thạch hấp thu linh khí, chuyển hóa thành của bản thân.
Tinh thạch vừa là tiền tệ trao đổi hàng hóa, vừa là thứ để linh sư tu hành, sớm đã cạn kiệt. Mà thành Thăng Long bọn họ, là nơi tập trung toàn bộ tinh thạch của Thăng Long vực.
“Trước khi xuất quân, Vương từ căn dặn... Ừm, người nắm giữ mắt trận của đại trận hộ thành là Vô Ưu công chúa.” Bỗng lão rùng mình một cái, nhìn ra cơn mưa bên ngoài.
“Bọn chúng... Một là đánh đổi cả mạng sống để vô thành kiếm tinh thạch, hai chính là đang đợi dấu hiệu từ bên trong. Ta phải tới chỗ công chúa.” Tiêu Vân Thường vừa đứng dậy thì một con bồ câu bay tới, hóa thành huyết thư dưới đất.
Nhìn thấy dòng chữ đỏ, lão không nhịn được giậm chân một cái, khiến gạch đá bên dưới vỡ nát: “Chết tiệt, chậm một bước rồi.”
Lão lập tức thi triển Trường Sơn Du, nhanh chóng đến phủ đệ Dương gia với tốc độ nhanh nhất. Đến nơi, trước mắt lão là hàng trăm linh sư đang bị trói, lão nhìn xung quanh thì thấy thân ảnh của Phan Long Thành.
“Nhị trưởng lão, ngài tới rồi.” Dương Minh Hão định chào hỏi thì Tiêu Vân Thường lướt qua, một tay bóp cổ Phan Long Thành, gặng hỏi: “Mắt trận đâu?”
Khuôn mặt của Phan Long Thành nhem nhuốt máu, hơi thở nặng nề: “Mắt trận gì... Lão phu không biết.” Đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Phan gia, để đề phòng biến số phát sinh, lão đã lệnh tên luyện trận sư Phan Vân ẩn núp.
Chỉ cần qua được ải này, giải được mắt trận, hắn có thể sử dụng truyền tống trận đưa Phan gia rời thành. Đánh chết lão cũng không giao.
Tiêu Vân Thường tức giận, chưởng một phát vào bụng Phan Long Thành, làm lão lăn ra đất, phun một ngụm máu.
“Lão tổ.” Mộc Anh Kiệt kinh hách hô.
“Hừ, Mộc vương tử, ngươi là đồ đệ của chưởng môn, lại dám cấu kết người ngoài, mưu hại thành.” Tiêu Vân Thường lạnh lẽo nói.
“Hả, cái gì chứ...” Mộc Anh Kiệt hoang mang, ngơ ngác. Rõ ràng lão tổ bảo rằng Vô Ưu vương muội muốn hiến tế cả Phan gia hắn mà, sao bây giờ lại thành cấu kết bên ngoài, phản bội thành rồi?
Tiêu Vân Thường cũng kinh ngạc. Biểu hiện này... giống như thể hắn chẳng biết gì cả vậy? Dù thế nào chuyện này không tránh khỏi có liên quan đến những người ở đây.
Tiêu Vân Thường vội vàng tới Vô Ưu phủ, lúc này đã là một mảng hoang tàn, đất đá, xác chết lẫn lộn khắp nơi.
Ầm... ầm...
Vù... ù... ù...
Tìm khắp nơi, lão không hề thấy mắt trận bèn trở lại Dương phủ. Xung quanh tản ra hàn băng lạnh lẽo, lão thả thần thức của mình ra dò xét, không thấy dao động tinh thần lực.
“Tiêu tiền bối...” Dương Minh Hão định nói gì đó thì Tiêu Vân Thường cắt ngang: “Ngươi đã nhanh chóng có mặt, bắt tất cả bọn họ lại, làm rất tốt.” Như vậy dù có mắt trận trong tay, kẻ phía sau cũng chưa thể phá giải nó được.
“Cho người lục soát, lấy tất cả nhẫn không gian ra đây.” Theo lệnh Tiêu Vân Thường, Dương Minh Hão ra lệnh gia binh lục soát toàn bộ phạm nhân, xét toàn bộ nhẫn không gian vẫn không tìm thấy thứ cần tìm. Khuôn mặt Tiêu Vân Thường càng trầm xuống.
“Ta biết trong các người, có kẻ đang nắm giữ mắt trận của đại trận hộ thành, hãy mau chóng giao nó ra đây, ta sẽ tha mạng cho kẻ đó.”
Tất cả phạm nhân nhìn nhau.
“Mắt trận gì? Đến cả hình dáng nó ra sao bọn ta còn chưa từng thấy.”
“Tiền bối tha mạng, chúng ta nghe theo sai bảo của Phan gia, mới ngu ngốc tấn công phủ công chúa...”
“Tất cả chuyện này, là do Phan gia bày trò, hãy trừng phạt bọn họ, thả chúng ta đi...”
…
“Xem ra tất cả đều không thành thật. Giải tất cả vào ngục, dùng xích khóa linh lực trói chúng lại, chờ khi thú triều kết thúc, lão phu sẽ cho chúng hình phạt thích đáng.” Nhị trưởng lão nói với Dương Minh Hão.
Dương Minh Hão gật đầu, quay sang gia binh: “Nghe thấy gì chưa, trói toàn bộ lại cho ta.” Bỗng lão nhận được truyền âm của Tiêu Vân Thường: “Cho người phục kích ở xa, tránh đánh rắn động cỏ.”
Tiêu Vân Thường đi lướt qua thì thấy thân ảnh quen mắt: “Hửm, trò Chí Nam, ngươi cũng là một trong số họ.”
Đáp lại lão là khuôn mặt đờ đẫn không cảm xúc.
“Trò Chí Nam, trò Chí Nam...” Tiêu Vân Thường gọi liên tục nhưng Chí Nam vẫn không có biểu hiện khác.
“Biểu hiện này... Giống như bị sưu hồn...” Tiêu Vân Thường vỗ vỗ mặt Chí Nam liên tục vẫn không được, cuối cùng lấy trong nhẫn không gian ra một tấm phù. Khoảnh khắc đó, ánh mắt Chí Nam xoay chuyển.
Tấm phù đặt lên đầu Chí Nam, hai giây sau hắn liền lắc đầu, ngơ ngác nhìn xung quanh, hỏi: “Đây là đâu?”
“Quả nhiên...” Đúng như Tiêu Vân Thường dự liệu: “Trò Chí Nam, ngươi bị kẻ nào đó thi triển thuật sưu hồn lên người.”
“Sưu hồn?” Chí Nam vẫn biểu hiện ngơ ngác.
Tiêu Vân Thường không nhìn ra cảm xúc khác thường nào, gật đầu: “Đúng vậy, là bị sưu hồn. Khoảnh khắc thanh tỉnh cuối cùng, ngươi có nhìn thấy gì không?”
“Thấy gì sao?” Chí Nam nhìn quay một lượt, nhìn đến Đàm Tinh Xảo ở gần bên đang bị trói thì khóe môi nhếch lên, ánh mắt hiện ý cười, rất nhanh mất đi.
“Ta nhớ rằng ta tới dự tiệc xuất sơn cho đệ tử Quang Huy tông do Đàm gia tổ chức, chẳng biết vì lí do gì mà lại ở đây rồi.”
“Bẩm Tiêu tiền bối, chuyện là như thế này...” Dương Minh Hão chen ngang, kể lại sự tình của Đàm gia và cả việc đánh chủ ý với đệ tử Quang Huy tông.
“Ngươi...” Tiêu Vân Thường rút kiếm, chĩa vào cổ Đàm Tinh Xảo: “Dám tính kế môn hạ của Quang Huy tông ta.”
“Nói, đây có phải sự thật?” Uy nghiêm của Quang Huy tông bị người khiêu chiến, lão không thể đứng yên được.
“Nói láo... Hắn nói láo...” Đàm Tinh Xảo gào lên, vừa rồi, biểu hiện thanh tỉnh như vậy làm gì có ở kẻ bị sưu hồn: “Vừa rồi chính tên nhóc này mới là kẻ giết công chúa.”
Tất cả những ai ở đó đều nhìn thấy cả, đồng thanh gào:
“Phải, kẻ giết công chúa là hắn...”
“Tất cả chúng ta đều nhìn thấy...”
“Tên nhãi này giá họa cho chúng ta, tiền bối, hãy trừng phạt hắn...”
…
“Các ngươi... Vu khống...” Chí Nam kinh hãi, hoang mang. Bên trong mắt đầy ý cười.
Tiêu Vân Thường nhìn Chí Nam, đây là đệ nhất thiên kiêu luyện khí sư của thế hệ này, giao thiệp với rất nhiều lão sư, đệ tử Quang Huy tông, tâm tính chính trực, phẩm hạnh đoan chính. Ngay cả chưởng môn hay lão già Trần Lĩnh khó tính cũng phá lệ yêu thích.
Một đứa trẻ thiên chân vô tà như vậy, không thể nào là kẻ đứng sau.
“Im miệng hết đi.” Được lắm, bao nhiêu người thế này lại đi ức hiếp một đứa trẻ, còn là môn hạ của Quang Huy tông nữa.”
Ánh mắt Tiêu Vân Thường lạnh lẽo, nhìn Đàm Tinh Xảo như cái xác chết: “Tiểu tử, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của lão phu, lại tiếp tục đổ oan cho đứa trẻ này.”
“Bẩm tiền bối, ta...” Đàm Tinh Xảo cứng họng, chuyện sưu hồn đám luyện khí sư kia là thật, sao lão dám nói trước trưởng lão Quang Huy tông? Còn nói tên nhóc Chí Nam này mới thật sự là người giết công chúa, biểu hiện của lão già này rõ ràng đã cho rằng hắn vô tội, là bị sưu hồn rồi.
Đàm Tinh Xảo bị binh sĩ khóa miệng lại, tống đi, còn Chí Nam được giải xích. Xong rồi, Đàm gia của lão xong rồi.
“Nhị trưởng lão, ta...” Chí Nam định nói gì đó thì Tiêu Vân Thường cắt ngang: “Đợi xong thú triều, ta sẽ tra xét thêm chuyện này. Còn ngươi, tiểu tử, ngươi không lơ là tập luyện chứ?”
“Nhị trưởng lão quan tâm rồi, ta đã có thể luyện chế vũ khí tứ phẩm với xác suất trăm phần trăm.” Chí Nam cười nói.
“Thật sao? Không hổ là kẻ đứng đầu luyện khí sư thế hệ này, ha ha. Thú triều bên ngoài phát sinh biến số, ta cần ngươi giúp luyện chế số lượng lớn binh khí tứ phẩm, về phần nguyên liệu sẽ sớm đưa tới.” Tiêu Vân Thường giấu nhẹm việc thành Thăng Long bị linh sư bên ngoài nhắm tới, tránh cho lòng người hoang mang.
“Có thể vì thành Thăng Long ra sức, là bổn phận của đệ tử Quang Huy tông.” Chí Nam không quên liếc nhìn Đàm Tinh Xảo cùng những người khác bị giải đi với ánh mắt chứa sát ý.
Giết công chúa của Vương tộc, Quang Huy tông mà điều tra, sớm muộn gì cũng lộ ra hắn có liên quan đến chuyện này. Dù hắn có là thiên tài trăm năm hay nghìn năm, dù được Quang Huy tông coi trọng nhưng đụng đến quân Vương, lòng người khó đoán, hậu quả cũng không biết trước được.
Tốt nhất là nên nhanh chóng làm bọn họ im lặng vĩnh viễn.
Hắn được nhị trưởng lão dẫn đi, đi lướt qua di thể Vô Ưu công chúa đang được gia đinh Dương gia quấn vải.
Chết rồi? Một thân bản lĩnh ấy đã chết rồi? Chết một cách dễ dàng như vậy sao?
Cho đến giờ hắn vẫn còn hoang mang. Người có đủ bản lĩnh dạy hắn luyện ra kiếm ý, dạy hắn trận pháp... Người lợi hại như vậy cứ thế mà chết đi. Cảm giác... không hề chân thực gì cả. Lúc này hắn vẫn chưa tìm được cảm giác vui sướng kia, trong tâm lại trống rỗng, mờ mịt.
Vù... ù... ù...
Nước mưa nặng hạt, hắn có chút nhìn không rõ...
“Công chúa, ngài thật sự đã chết sao?” Thật sự cứ như thế mà chết sao?
Ầm... ầm...
Ở xa trong cơn mưa, có vài đạo ánh mắt đang nhìn về phía này...