Vù... ù... ù...
Gần tờ mờ sáng nhưng cơn mưa vẫn chưa hề nguôi ngoai.
Gào...
Rú... ú...
Ộp... ộp... ộp...
Xác yêu thú lẫn nhân loại lẫn lộn, nằm la liệt dưới đất, đệ tử Quang Huy tông cũng không ngoại lệ. Mỗi một môn hạ đều có một mệnh bài riêng, tại Quang Huy tông tối nay đã có hơn trăm mệnh bài bị phá hủy, đệ tử tử trận dưới vuốt yêu thú.
Tử khí, oán niệm bốc lên nghi ngút, vô hình tập trung về một phía.
Dãy nhà trọ của Triệu Như Nguyệt...
Toàn bộ thần trí của Đại Trà chìm đắm trong bóng tối, như đang nằm trên chiếc bè lênh đênh trên dòng nước tạo từ những tiếng gọi âm ma, quỷ quái...
“Trả thù cho Vũ gia...”
“Giết sạch tất cả...”
“Thôn phệ tất cả...”
Hình dáng thần trí của hắn cũng không bình thường, trên khuôn mặt mập mạp kia là hai cặp mắt đỏ hoe, đồng tử mở rộng, bốn cảnh tay to lớn như tay gấu, toàn bộ cơ thể hắn gần như bị hắc liên nuốt chửng.
Hắn cứ trôi mãi trôi mãi như thế, thả mình vào bóng tối vô tận...
Tại không gian âm u này, một lão nhân đang bị trói, giống như Đại Trà, cơ thể phủ một tầng hắc ám. Kỳ lạ là, càng tới gần, hình dáng thần trí của Đại Trà càng trở lại bình thường.
Ô uế trên người như được gột rửa đi, hắn từ từ mở mắt.
“Đây... Là đâu vậy?” Đại Trà chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì...
Gào... Bóng đêm hiển hóa thành vô vàn u linh xông về phía hắn rồi rút đi.
“Á...” Đại Trà hoảng hốt nhắm mắt thốt lên. Nhận thấy bản thân vẫn chưa có chuyện gì, hắn lại mở mắt, tự hỏi: “Đây là chỗ quỷ quái nào?”
Lúc này Đại Trà mới chú ý đến lão nhân trước mặt. Cả thân thể lão bị hắc ám nuốt chửng, chỉ còn mái tóc già nua. Đại Trà bò tới, vừa định chạm tay vào thì giọng nói già nua phát ra: “Tiểu tử, không muốn chết thì đứng yên đó...”
“Còn sống sao? Tiền bối thứ tội.” Đại Trà vội vàng cúi đầu tạ tội. Thấy lão nhân không có phản ứng gì hắn mới lớn mật hỏi: “Ta là Vũ Đại Trà, môn hạ Quang Huy tông. Ta không biết bản thân tới đây bằng cách nào, đã quấy rầy tiền bối.”
Đáp lại hắn vẫn chỉ là sự im lặng.
Đại Trà trời sinh khó lòng giữ miệng, lại hỏi: “Xin hỏi quý danh của tiền bối.”
“Khà khà...” Tiếng cười như rung chuyển cả không gian.
“Ta chỉ là kẻ vong quốc, là kẻ chiến bại dưới tay của chư Thần.”
“Nhân Hoàng Thương Vương Thụ.”
“Nhân... Nhân Hoàng...” Đại Trà kinh hãi lui về sau. Lão già này là một tôn Hoàng, linh sư chí tôn thiên hạ, là kẻ xâm lược Đại Việt.
“Đã bao lâu rồi, ta đã ở nơi này bao lâu rồi... Khà... Tiểu tử, kể từ khi ta bị giam giữ, ngươi là kẻ đầu tiên đến được đây. Những kẻ khác, có lẽ đã chết bên ngoài rồi.”
“Thông linh chi hồn, chẳng trách ngươi có thể xuyên qua tầng tầng phong ấn. Quan trọng hơn, sau khi ta chiến bại, không ngờ nhân loại vẫn chưa bị hủy diệt hoàn toàn.” Trong âm thanh già nua ẩn chứa dư vị tang thương, vươn vấn một thời đại xa, rất xa.
“Tiểu tử, nói, quê quán ngươi ở đâu?”
Nhận thấy lão nhân này không có địch ý, Đại Trà mới trả lời: “Ta sinh ra tại thành Thăng Long, ta là con dân Đại Việt.”
“Thành Thăng Long? Đại Việt? Chưa từng nghe qua.”
Lão nhân đang nhìn chằm Đại Trà thì bỗng nhiên cười phá lên, sau tiếng cười vọng khắp không gian thì Đại Trà lại ngất đi, ngã bệt ra đất. Một luồng lam khí đánh lui u minh, huyễn hóa thành thân ảnh con rùa lớn.
“Thú vị, mọi chuyện bắt đầu thú vị rồi. Khà khà... Kẻ đến, mau xưng tên.”
Tiếng bước chân chầm chậm tiến tới gần lão, giọng nói mềm mỏng của nữ tử cất lên: “Nhân Hoàng cuối cùng, người xé rách một đoạn thiên mệnh, chiến với chư thiên, bá vương thời đại thất lạc...”
“Trụ Vương!”
Tiếng oan hồn khóc than im bặt đi. Lão nhân ngước đầu lên, để lộ ra con ngươi đen kịt, tựa như hố sâu không đáy.
“Tiền bối thứ lỗi, tên của ta không tiện tiết lộ.” Nữ tử thần bí vẫn không lộ mặt.
Không gian im lặng chưa tới nửa nén hương thì tiếp tục ồn ào. Lão nhân cười khà: “Ý thức của lão phu đã bị giam cầm ở Hoang Ngục này hơn mười vạn năm, bị chia tách khỏi thần thông, linh hồn... Ngươi, muốn gì từ ta?”
“Chúng ta có cách hợp nhất linh hồn, ý thức, thần thông của ngài. Nhân Hoàng sẽ hiện thế một lần nữa, đối đầu với chư thiên.” Nữ tử nói chuyện chậm rãi.
“Tiểu bối vô tri, ngươi đúng là ngông cuồng, không biết được chư thần đáng sợ đến mức nào đâu. Khà khà...” Lão lắc đầu, cười đầy hưng phấn: “Lão phu chẳng cần ngươi giúp, không phải ở đây đã có một tia thiên đạo sao...”
Sái Bồn – Hoang Thủ Tịnh Nhân Hồn!
Một huyễn vực mở ra dưới chân lão nhân, vô số oán linh xung quanh hóa thành những cánh tay xông tới chỗ nữ tử. Không như dự liệu của lão nhân, những cánh tay kia xuyên qua người nữ tử lẫn con rùa phía sau.
“Tiền bối không cần phí công, ta của hiện tại nằm giữa hiện thực và hư vô, hữu hình lẫn vô hình. Dù có là tiên thuật, ngài cũng không thể bắt được ta.”
Lão nhân cười ha hả một tiếng.
Sái Bồn – Hoang Thủ Tịnh Vô Gian!
Nữ tử cảm giác không ổn, vừa định rút lui thì bị những cánh tay kia vây kín. Không khỏi kinh ngạc, hỏi: “Làm sao có thể...”
“Khà khà, tiểu bối, ngươi biết cũng khá nhiều đấy, nhưng vẫn chưa đủ đâu.” Ánh mắt đen kịt nhìn nữ tử: “Ngươi đang không tồn tại nhưng không gian xung quanh ngươi lại khác, khóa chặt không gian liền bắt được ngươi.”
Lão nhân há miệng, nuốt chửng nữ tử và con rùa kia, một giây sau lão bắt đầu cảm nhận được mối liên kết với linh hồn.
“Tia thiên đạo này thật kỳ diệu. Vừa rồi, chỉ vừa mới đến gần lão phu lại có thể câu ra thần thông của bản thân, sử dụng sức mạnh đã bị chia tách.”
“Đúng là may mắn. Ký thể của thằng nhóc mập kia vừa hay lại uống nhiều rượu đến vậy.”
Tửu Trì – Túy Ngục!
Ở bên ngoài, mùi rượu thơm ngào ngạt bao quanh quái vật Đại Trà, hương rượu xuyên qua linh hồn làm nó say mèm.
Tửu Trì – Dẫn Hồn Nhập Mộng!
Con quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ bị hương rượu thơm nồng dẫn dắt, từ từ tiến vào vô gian tăm tối, trước mặt nó là một lão nhân nhỏ bé.
“Khà khà, đã lâu không gặp, linh hồn của ta...” Âm thanh chất chứa nỗi buồn lẫn kinh hỉ, tựa như cố nhân tương phùng.
Gào... Con quái vật gầm lên một tiếng thì nằm gục xuống trước mặt lão nhân.
Nhục Lâm – Oán Niệm Hoán Thi Lâm!
Toàn bộ oán linh trong vô gian này cùng tử khí bên ngoài huyễn hóa thành vô vàn yêu thụ, đứng bất động. Mỗi một yêu thụ bị thiêu đốt, cả cơ thể lão nhân lẫn con quái vật mờ dần đi, cơ thể quái vật ở bên ngoài cũng chuyển biến, từ từ trở về nhân dạng.
Cảnh giới thân thể của Đại Trà không ngừng tăng lên. Linh Sĩ thập tinh... Tướng lĩnh nhất tinh... tam tinh... ngữ tinh... cửu tinh...
“Bổn Hoàng sẽ niết bàn trọng sinh...”
“Chư thần duy ngã độc tôn, không có cách nào chạm tới...”
“Nhưng những kẻ năm đó tru diệt lão phu, dù các ngươi có hóa thành tro bụi, chuyển kiếp luân hồi... Lão phu sẽ có cách lôi các ngươi sống dậy, hủy diệt các ngươi đến tia tàn hồn cuối cùng.”
“Nếm trải cơn thịnh nộ của lão phu...”
Tiếng gầm thét chất chứa nỗi uất hận cổ kim vọng khắp vô gian.
…
Viêm Oa cùng toàn bộ nhân thủ thành Hoàng Giang đã dừng trước một con sông. Ông ta cùng những người trên bờ đang chờ đợi điều gì đó.
Dưới lòng sông xuất hiện dị động, năm linh Sĩ từ dưới trồi lên, đến trước mặt Viêm Oa, bẩm báo: “Tông chủ, thật sự tồn tại một vết nứt không gian, dẫn tới một mảnh đất.”
Một kẻ trong chúng lôi theo thân xác nhỏ từ dưới nước lên, giải thích: “Chúng ta bắt gặp tên nhóc này, để không bị lộ liền giết nó ngay lập tức.”
Lão quân sư nhìn đến thân xác kia rồi nhìn qua Viêm Oa, gật đầu thưa: “Là y phục của đệ tử Quang Huy tông, phục hiệu trên đó không sai biệt.”
Viêm Oa hơi trầm tư, ông ta dùng thần thức quét qua năm thủ hạ, nhận thấy cơ thể không có điều gì bất thường liền cười lớn: “Ha ha ha, lão ta không lừa ta, toàn bộ nghe lệnh, xuất quân.”
Viêm Oa dẫn đầu nhảy xuống, toàn bộ nhân thủ Dạ Viêm tông theo phía sau, bọn họ cùng bơi về phía vết nứt không gian kia.
Cùng lúc đó ở trên bờ, khi kẻ cuối cùng nhảy xuống, ánh sáng chú ngữ xung quanh khởi động, một thân ảnh nhỏ bé, mái tóc trắng như tuyết liên đã xuất hiện từ lúc nào.
“Ta để quên đồ.” Một môn hạ của Dạ Viêm tông trồi lên khỏi mặt nước, nhìn thấy sợi dây chuyền của mình trên đất, hắn mừng rỡ: “May quá chưa bị con gì gắp đi.”
Bỗng hắn thấy một nữ tử tóc trắng đang đứng nhìn hắn, lòng dâng lên cảm giác không tốt, vừa lặn xuống nước trở lại vừa la lớn: “Cứu m...”
Đám môn hạ đi phía sau cùng có hơi quay đầu.
“Hửm, vừa rồi ngươi nghe thấy gì không...”
“Hình như là tiếng...”
“Bọn ngươi tập trung vào, chúng ta sắp va chạm với tinh anh của Quang Huy tông đấy.” Chỉ huy của nhóm này quát.
“Vâng.”
Ở trên bờ, tên đệ tử xấu số ngồi bệt dưới gốc cây, đôi đồng tử mở lớn, tuyệt khí bỏ mình.
“Phát sinh biến số nhưng vẫn trong tầm kiểm soát, có điều... Làm sao bọn họ có thể biết chính xác nơi này? Tín trận Truy Tung? Hay đã để lộ thông tin gì mà bản thân vô thức bỏ qua rồi?”
Ánh mắt Thanh Liên trầm đi.
“Nếu chỉ dừng ở đây thôi thì tốt, nếu tra tới chỗ Chí Nam, gây hại cho huynh ấy ta sẽ giải quyết hết các ngươi.”
Bán kính chục dặm xung quanh thành Thăng Long bị bao phủ bởi một trận pháp vô hình, một con ruồi cũng không thể nào thoát ra.
Từ nơi này, nhờ vào tín trận mà nàng có thể nhìn thấy toàn bộ thành Thăng Long bị vây công.
“Một chữ 'lợi' cũng có thể khiến Tướng lĩnh bá chủ một phương phải trầm luân, thiên hạ phải điên đảo.” Thanh Liên có chút cảm khái, nàng vừa định biến hắn thành tà linh thì ánh sáng từ sợi dây chuyền gã này phát quang.
Thanh Liên cầm lên. Trên mặt dây chuyền là bức họa của chính gã, bên cạnh là một phụ nhân. Tay trái dắt theo bé trai, tay phải bồng một đứa bé sơ sinh mới chào đời.
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, Sưu Hồn trận thâm nhập vào linh hồn.
Oe... oe... Tiếng trẻ sơ sinh khóc...
“Phụ thân... Con đói quá...”
Một nhà bốn người sống trong căn chồi rách nát, người vợ lẫn nam nhân kia thân thể gầy gộc, đứa bé trai khá hơn một chút, vẫn còn nhìn thấy thịt.
“Ha ha, nương tử, ta sắp làm một trận đánh lớn, lúc đó tinh thạch chất đầy như núi, đảm bảo cho một nhà chúng ta ăn no.” Nam nhân cười tự tin: “Lúc đó chúng ta sẽ mua quần áo mới, cất nhà lầu. Ha hả...”
Phụ nhân cười phụ họa: “Tướng công giỏi quá.”
“Phụ thân là số một.” Đứa bé nhìn cha mình với ánh mắt đầy ngưỡng mộ...
“Ha ha, chờ ta trở về...”
Sống trong nghèo đói, ăn mặc rách nát nhưng tiếng cười của bọn họ lại thật tâm, hài hòa đến sinh động.
Thanh Liên đứng yên nơi đó, cơn gió lạnh thổi qua mái tóc trắng dài, che đi bên mắt.
“Ta là ma, những việc đã làm ta chưa từng hối hận.” Nàng trả sợi dây chuyền về tay gã, điểm nhẹ ngón tay lên trán. Từ nơi ấy, một ngọn lửa xuất hiện thiêu đốt toàn bộ thân thể gã nam nhân.
Thanh Liên dời mắt bước đi, lẩm bẩm: “Đại sự thành, nếu có thể... Sau này sẽ không lạm sát nữa...”
...
Ngục tối, nơi giam giữ những kẻ gây bạo loạn phủ đệ Vô Ưu công chúa, hiện đang được rất nhiều cai ngục Dương gia canh giữ.
Một bóng đen luồng qua đám cai ngục, xuất hiện trước buồng giam của Phan Long Thành. Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, bẻ gãy khóa.
“Gia chủ thứ tội, thuộc hạ chậm trễ để ngài ủy khuất rồi.” Phan Vân, luyện trận sư của Phan gia đã tới. Hắn lập tức phá đi trói buộc trên người của Phan Long Thành.
Phan Long Thành vừa thoát khỏi giam cầm thì tự đấm vào ngực mình thật mạnh, phun ra một đồ vật bên trong: “Nhẫn không gian giấu trong huyết quản, được linh lực bao phủ sẽ che đậy được thần thức của linh sư.
Phan Vân mở khóa cho Mộc Anh Kiệt thì bị Phan Long Thành ngăn lại. Lão dặn dò: “Kiệt nhi, bọn họ còn cho rằng ngươi vô can với chuyện này, ngươi có thể tiếp tục làm vương tử, mang theo hương khói của Phan gia, gieo trồng mầm mống mới.”
Phan Long Thành ở cái vị trí gia chủ này đã lâu, mọi việc luôn phải xét đến chu toàn. Nếu Phan gia thoái lui thành công, đó là chuyện tốt, nếu không vẫn còn Mộc Anh Kiệt ở lại. Với thân phận này, thiên phú tu hành này sẽ tiếp tục hương hỏa của Phan gia.
Những gia binh Phan gia đều được cứu ra.
“Các phu nhân, công tử, tiểu thư đã ở nơi ẩn núp, chờ gia chủ.”
“Theo ước tính thú triều sắp kết thúc rồi, nên đi thôi.” Phan Long Thành vừa nói, trong ngục náo động lớn.
“Ưm... Ưm...”
“Ưm...”
Những gia chủ, gia binh của các thế gia khác đập song sắt, kêu ưm ửm làm Phan Long Thành cười khà: “Phải rồi, còn các vị nữa. Đa tạ tất cả mọi người đã tương trợ lão phu tối nay, ơn nghĩa này, cả đời sau Phan Long Thành ta đều sẽ khắc ghi.”
Ánh mắt bọn họ nhìn lão nhân này đầy ác liệt, chính lão đã khơi mào cuộc chiến này, kéo các gia tộc khác gia nhập. Bây giờ chỉ mình Phan gia thoát được, bọn họ lại sắp bị hành quyết, sao có thể không nổi giận?
“Mau phá giải mắt trận đi.”
Phan Vân lấy ra rất nhiều tấm phù, mỗi một chú ngữ trên đó đều là trân bảo, là tài sản quý giá nhất của hắn. Hắn tỉ mỉ dùng cọ vẽ trận pháp trên đất, vừa đặt mắt trận vào giữa tâm thì...
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên làm tất cả người Phan gia, Phan Vân, Phan Long Thành, Mộc Anh Kiệt phải rùng mình.
“Lão Phan à lão Phan, tranh đấu với ngươi nhiều năm như vậy, ta còn không rõ ngươi luôn để lại hậu chiêu sao?”
Phan Long Thành nhìn đến người vỗ tay, nghiến răng: “dmh, lão già chết tiệt.” Trong ngục tối bỗng sáng lên, phía sau dmh chính là gia binh Dương gia cùng nhị trưởng lão Quang Huy tông Tiêu Vân Thường.
“Thú triều sắp tận, không khó để đoán được tối nay ngươi sẽ hành động.”
“Triệu Hồi Chi Trận! Hỏa Vân Trư”
Phan Vân tế ra vòng triệu hồi. Ngoài là luyện trận sư, hắn còn là một triệu hồi sư. Hắn triệu hồi ra hỏa trư lớn, che chắn toàn bộ Phan gia ở phía sau.
Phá Vân Đao Pháp – Lôi Long Toái Cốt!
Đao kình hóa thành huyễn long, một đao chém chết hỏa trư trước ánh mắt kinh hách của Phan Vân, Tiêu Vân Thường thi triển Trường Sơn Du áp sát, đeo vào cổ hắn một sợi xích.
Tung đao chém bay hắn, linh áp của nửa bước Tướng lĩnh phát ra làm toàn bộ người có mặt bị tê liệt, tay chân không thể di động. Lão cầm lấy mắt trận trên đất, thở ra một hơi nhẹ nhõm, cất lời: “Lão phu đã cho các ngươi lựa chọn, vẫn ngu ngốc chọn con đường chết.”
“Giam bọn chúng lại, chờ bệ hạ trở về sẽ quyết định mạng sống của chúng.”
Các gia binh dùng sức lực ít ỏi phản kháng, riêng Phan Long Thành đứng đó mặc cho binh si dẫn trở về ngục. Ánh mắt già nua nhắm lại, lão đã nhận mệnh rồi, Phan gia do lão đứng đầu, đời này đều bị hủy rồi.
Tiêu Vân Thường nhìn đám thế gia như muốn chực chờ khóc kia. Thật ra công chúa tàn bạo ngang ngược đáng chết, nhưng đó là nữ nhi của quân Vương. Nếu không xử phạt bọn họ, tương lai sẽ có rất nhiều kẻ lợi dụng điều này, gây náo loạn trật tự của thành.
Tiền tuyến lâm nguy đã đủ mệt rồi.
Còn về Mộc Anh Kiệt, lão hiểu được dụng ý của Phan Long Thành, cũng cho rằng vì một công chúa ngang ngược mà trừng phạt nặng một vương tử tài năng thì không đáng, nhưng...
Mộc Anh Kiệt đi trên con đường quá thuận lợi, tu hành không có bình cảnh, lại ít va chạm giang hồ, không tránh khỏi không có chính kiến riêng, dễ bị người dụ hoặc. Hi vọng qua việc này, hắn có thể chính chắn hơn.
“Đức có thể rèn, tài thì khó kiếm. Bản chất đứa trẻ này không xấu, chỉ là còn quá trẻ.” Tiêu Vân Thường vừa bước ra khỏi ngục thì gặp đồng môn.
“Lão Tiêu, đây là toàn bộ nội đan của yêu thú, quặng thiết gom trong thành, mấy thanh binh khí rải rác ta đều gom đến rồi.” Tam trưởng lão Quang Huy tông lệnh cho các đệ tử kéo xe tới.
“Đệ tử, lão sư luyện khí sư đều có mặt cả rồi, tiếp theo nên làm gì?”
Tiêu Vân Thường chỉ tay về phủ đệ Dương gia: “Mau vận chuyển tới đó, nhanh chóng luyện chế vũ khí tứ phẩm.”
Các đệ tử cùng vận chuyển tài nguyên vật liệu tới Dương phủ.
Trên đường đi, tam trưởng lão gặng hỏi: “Lão Tiêu, đúng như lời ông nhắn, thú triều là do người dẫn dụ tới, ở phòng tuyến ta trấn thủ đã cảm nhận được vài cỗ khí tức thuộc về nhân loại.”
“Đối mặt với Tướng lĩnh chực chờ bên ngoài, lại không có chưởng môn ở đây, thực sự là tình thế hiểm nghèo.” Tam trưởng lão mang theo tâm tình không vui.
Tiêu Vân Thường giơ ra một thứ, là mắt trận: “Có mắt trận đây rồi, chỉ cần trận pháp hộ thành còn tồn tại, chúng ta vẫn có thể đối chiến với họ một phen.”
“Việc cấp bách bây giờ là chuẩn bị vũ k...” Tiêu Vân Thường chưa dứt câu thì dị biến phát sinh, một vòng tròn vô hình bao phủ toàn bộ thành Thăng Long lờ mờ hiện ra. Các chú ngữ đặc sắc chiếu sáng cả màn đêm.
Một giây sau, cả không gian như dừng lại, tiếng vỡ giòn tan vang bên tai của tất cả dân chúng trong thành.
“Trận pháp... Vỡ rồi?” Cả tam trưởng lão lẫn nhị trưởng lão đều ngờ nghệch.
“Sao có thể... Mắt trận trong tay ta...”
Tiêu Vân Thường nhìn thứ trong bàn tay mình, những tia tinh thần lực tản đi, để lộ ra thứ bên trong, chỉ là một hòn đá cuội.
Thủ lĩnh thành Tam Giang, Vương Nghiệt Ma đang nhắm mắt bên ngoài thì thức giấc.
“Tông chủ...” Sáu vị Tướng lĩnh khác đang mang vẻ mặt hưng phấn, đầy mong chờ.
“Khà khà, các huynh đệ, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.”
Binh sĩ thành Phú Lương, môn hạ của Thái Nguyên tông đã vào vị trí, nữ tử chỉ huy đi đến trước thông báo cho Tôn Kỳ: “Đại sư huynh, là dấu hiệu.”
Tôn kỳ gật đầu: “Tất cả các ngươi hãy nhớ, mục đích chính chúng ta đến đây là mang bảo vật Hắc Liên về cho tông chủ, tuyệt đối tránh sát sinh với phàm dân, đụng độ đệ tử Quang Huy tông hết sức có thể.”
“Đã rõ.” Trên dưới đồng lòng.
“Đi thôi.”
Dạ Viêm tông chủ Viêm Oa cùng toàn bộ môn hạ vừa bơi qua vết nứt không gian thì ánh sáng chú ngữ phát quang.
Tất cả bọn họ cùng xuất hiện dưới tòa nhà bị Ngũ Sắc Địa Thử tàn phá.
“Chủ thượng, chuyện này...” Đám trinh sát hoang mang, cảnh tượng đâu phải là nơi này. Rừng xanh trù phú, năm ngọn núi khổng lồ đâu?
“Các ngươi là ai?” Tiếng quát lớn. Chấp sự của khu vực này, Hoa Đạt đang đi tuần cùng các đệ tử Quang Huy tông kinh hách trước hàng trăm hàng nghìn người đột nhiên xuất hiện này.
Viêm Oa không cảm nhận được áp chế lên người mình, ông ta có thể sử dụng sức mạnh của Tướng lĩnh.
“Là ai sao? Bổn tọa là cơn ác mộng của các ngươi.”