Ầm... ầm...
Sấm chớp rền vang.
Vù... ù... ù...
Gió mịt mù, cơn mưa càng lúc càng nhiều, càng nặng trĩu...
“Nhanh chân lên, ở đây còn người bị thương...”
“Á, đau quá...”
“Đau chết ta rồi...”
Quân y liên tục chữa trị cho binh sĩ, ngay cả những linh sư xuất phát từ Quang Huy tông, dù cho tư chất hơn người nhưng đối mặt với thú triều đông đảo này cũng gặp bất lợi.
Ở cả bốn cổng thành, nơi đâu cũng là tình cảnh này, yêu thú công kích điên cuồng, nhân loại chống trả quyết liệt, quân y đôn đáo chữa trị...
Bạch Phong Vĩ vừa giết xong một con Mộc Nghê, nhìn qua đệ đệ mình Bạch Minh đang đứng suy tư thì hỏi: “Bạch Minh, có chuyện gì?”
“À không, không có gì hết, là đệ hơi mất tập trung.” Bạch Minh cười ngượng.
“Đệ luôn suy nghĩ quá nhiều rồi, nên tập trung vào, trong đội ngũ của chúng có vài con Cuồng Nghê, sơ sẩy một cái ta phải nhặt xác đệ đấy.” Bạch Phong Vĩ cười nói rồi tiếp tục đánh.
“Ha ha, đại ca dạy phải.” Bạch Minh híp mắt lại.
Vừa rồi lão tiền bối Vương Huyền Minh ra ngoài đã bị đánh trọng thương, tuy ở góc khuất tầm nhìn cộng thêm Tiêu Vân Thường ra tay che giấu nhưng hắn vẫn nhìn ra, lão tiền bối là bị một tiễn xuyên người.
Có kẻ mai phục bên ngoài, rất có thể kẻ đó đứng đằng sau thú triều này. Việc này gợi hắn nhớ lại đoạn ký ức năm năm về trước, bản thân cùng Trần gia chủ Trần Hạo ở phía sau lập mưu nuốt chửng Hồ gia, bố cục hết sức chặt chẽ, đại sự sắp thành thì lần lượt gặp phải lang triều, những linh sư bí ẩn, tà tai rồi đến truyền thừa khai mở...
“Có kẻ đang bố cục... Hừm...”
“Nếu cùng một bọn với kẻ năm đó, không biết hắn muốn đánh chủ ý gì với thành Thăng Long này, sợ là ở đây cũng không an toàn... Lúc này ta chỉ có thể tận lực bảo hộ tộc nhân của mình.” Hắn không có bao nhiêu tình cảm với nơi này, điều quan trọng với hắn chỉ có tộc nhân Bạch gia.
Ở trong một căn lều lúc này, chỉ có hai lão nhân. Một người thì nằm bệt, người thì ngồi.
Nhị trưởng lão nhìn sinh mệnh của lão nhân đang dần lụi tàn, hỏi: “Lão già chết bẩm, ngươi... Có lời gì muốn trăn trối không?”
Một tiễn của Tướng lĩnh xuyên qua người Vương Huyền Minh, phá nát lục phủ ngũ tạng, đan điền, triệt tiêu toàn bộ linh lực. Lão nhìn trần lều tăm tối, ánh mắt khép hờ, âm thanh suy yếu: “Lúc này ta... Không thể chết được.”
Tiêu Vân Thường hiểu lão muốn nhắn gì. Khắp nơi gồng mình chống chọi thú triều, những kẻ đứng đầu như bọn họ lúc này không nên có mệnh hệ gì, sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của mọi người, lão già này muốn che giấu.
“Ta không có điều gì vấn vươn hết, duy chỉ có con gái của ta...” Lão đã nhìn thấy tử thần ngay trước mắt rồi.
“Lão Tiêu, nó là một đứa trẻ chưa trải sự đời, đối mặt với thế sự hiểm ác, sẽ gặp nhiều ủy khuất. Hờ... Hờ...”
“Xin ông có thể chiếu cố con bé.” Vương Huyền Minh nhìn nhị trưởng lão bằng ánh mắt khẩn cầu. Lão biết mình đã không có khả năng trả lễ, thế mà vẫn mặt dày nhờ cậy nơi người.
Tiêu Vân Thường dứt khoát nói: “Được, ta đáp ứng ông.”
“Đa... Tạ...” Ánh mắt khép hờ, Vương Huyền Minh dần bị tử vong nắm tay, kéo khỏi trần gian.
Khoảnh khắc cận kề cái chết này, bỗng nhiên toàn bộ ký ức, chiêm nghiệm của cả đời lão ùa về. Thuở niên thiếu tranh đấu, tình duyên, cơ nghiệp phục hưng tông môn dang dở, ngắm nhìn thế sự xoay vòng... vẫn còn quá nhiều, quá nhiều thứ để tiếc nuối...
Trong dòng ký ức trải dài ấy, cuối cùng dừng tại mái ấm nhỏ bé, nơi lão tay phải ôm người thê tử quá cố, tay trái bồng bế một nữ hài. Rồi nữ hài ấy, từ chỗ nằm đã biết bò, chập chững bước đi, rồi chạy nhảy bằng chính đôi chân mình.
“Vân Khê... Ta không phải phụ thân tốt... Không thể... Nhìn con trưởng thành rồi... Ta...”
Ánh mắt trừng lớn, nhìn về vô định xa xa, sinh mệnh đã hoàn toàn vụt tắt.
Tiêu Vân Thường lấy khăn lau sạch bàn tay rồi che mắt Vương Huyền Minh đi, để lão nhắm mắt buông xuôi.
Vù... ù...
Cơn mưa bên ngoài thổi phù vào tuýp lều, nhị trưởng lão thở dài một hơi: “Thường nói thời điểm cận kề cái chết, điều đọng lại trong ý thức là điều quan trọng nhất của một người.”
“Lão Tiêu, ta chưa từng để tâm chuyện ông cướp đệ tử ta năm đó, ông chưa từng gây họa cho thành, chưa từng làm qua điều xấu, một lòng hướng về tông môn, nâng đỡ bao nhiêu thế hệ linh sư.”
“Nếu đây là nguyện vọng của ông, ta sẽ làm chỗ dựa, để cô bé một đời bình an.” Tiêu Vân Thường nhắm mắt lại, chỉ một giây sau đã áp chế hoàn toàn xúc động này.
Lão lấy trong nhẫn không gian ra những tấm phù, phù này do chính Trần Lĩnh luyện chế, chưa từng có cơ hội dùng. Dán xung quanh Vương Huyền Minh, ngụy tạo hơi thở, nhiệt độ của sinh mệnh.
“An nghỉ nhé...” Lão bước ra khỏi lều, nói với ba binh sĩ đứng canh: “Vương lão bị thương, cần nghỉ ngơi, các ngươi canh gác cho cẩn thận, không được để ai tới gần.”
“Tuân lệnh, Tiêu đại nhân.”
Tiêu Vân Thường bước đi, hàng mi nhíu lại.
“Tông chủ vừa bế quan không lâu, nơi này đã bị Tướng lĩnh nhắm tới rồi.” nhị trưởng lão trầm mặc.
“Chống chọi với thú triều cả một ngày, bao nhiêu đan dược cũng sắp cạn kiệt, trong đám yêu thú có vài con còn trùng kích linh Sĩ, tiến hóa sức mạnh, bao nhiêu vũ khí tam phẩm cũng sắp bị chúng làm hư hết rồi.”
“Thành Thăng Long trăm năm qua chưa từng gặp phải loại chuyện này, không kịp chuẩn bị. Vũ khí tứ phẩm chỉ có một vài lão sư học đường, trên tứ phẩm chỉ lác đác vài trưởng lão.”
Nhị trưởng lão cau mày: “Việc trước mắt là gom góp đan dược trong thành cùng nguyên liệu luyện khí, gấp rút chế tạo vũ khí.” Lão nhìn tràng cảnh khốc liệt trước mắt: “Đại trận hộ thành còn tồn tại, tạm thời vẫn an toàn.”
Lão tìm được một chấp sự của Quang Huy tông gần đó, nói: “Ta có nhiệm vụ cho ngươi đây...”
…
Ở bên ngoài cơn mưa, xa hơn thú triều...
“Tôn công tử, lão bất tử kia đâu, tại sao không đến?” Vương Nghiệt Ma thắc mắc dò hỏi, hắn đã thấy binh sĩ của thành Phú Lương, tuy nhiên kẻ đứng đầu lại không có mặt.
“Ra mắt Vương tông chủ, sư phụ ta có đại sự, không tiện ra mặt, ta nhận ủy thác từ người, đến đây trợ lực.” Tôn Kỳ chắp tay đáp lễ.
“Ồ, không biết là đại sự gì, lại quan trọng hơn chuyện này.” Hắn vẫn cứ thích hỏi sâu.
“Việc này không nhọc Vương tông chủ quan tâm, đây là chuyện riêng của bổn phái.” Tôn Kỳ không kiên nhẫn nữa, dứt khoát quay mặt đi.
“Hừ, nhãi ranh ngỗ nghịch.” Lão già ở bên cạnh Vương Nghiệt Ma liếm lưỡi cung: “Ỷ mượn chút Tướng lĩnh chi lực từ lão già họ Tôn kia, đã không coi ai ra gì. Không biết nếu nhận một tiễn này của lão phu...”
Lão giương cung ra, lại bị một bàn tay chắn ngang: “Thái Nguyên tông chủ thần bí khó lường, thủ đoạn vô biên không kém Trần Lĩnh, không nên chọc vào ổ kiến lửa.”
Tôn Kỳ tay cầm quyển trục chu chút chú ngữ, tay niệm pháp quyết, hắn dừng chân tại một cánh rừng hoan vu: “Là nơi này.” Hắn ra tay đào dưới đất lên một bộ xương khô.
Tôn Kỳ vẽ chú ngữ xung quanh, lấy một thẻ tre ra, một lần nữa thi triển Thái Nguyên Thiên Cơ Quyết. Những con chữ từ từ xuất hiện bên trên.
“Hồ Hải, thời gian tử vong là năm năm trước, huyết tích này... Là chết bởi huyết tộc sao?” Thông tin thu được chỉ đến thế, không còn gì khác cả.
Chú ngữ trên quyển trục kia lại phát quang, nó dẫn Tôn Kỳ đến một chỗ hoang vắng, ở rìa trấn Văn Lang, hắn cũng đào được những bộ xương trắng khác, chỉ là lần này không tra được nguyên nhân chết.
“Kỳ lạ, liên tục thu được thông tin không có đầu mối nào, lẽ nào Thái Nguyên Thiên Cơ Quyết của ta tu luyện sai sót sao?” Nhưng kiểm tra một lượt, lại không có gì sai sót.
“Trường hợp này, như sư phụ đã nói, nhân quả của bọn họ, là bị can thiệp. Hừm... Có thể sửa đổi sinh tử thế gian, một là chính bản thân thiên địa, hai là thiên ngoại chi lực trong truyền thuyết và ba... Tà linh...”
“Nếu tới từ thiên địa, Thái Nguyên Thiên Cơ Quyết không thể không cảm ứng, là tà linh ngay cả xương cũng không còn, là thiên ngoại chi ma theo lời sư phụ kể sao?”
Quyển trục lại phát quang, lần này là chỉ dẫn đến trong thành.
“Xem ra muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, ta buộc phải vào thành một chuyến rồi.”
…
Ầm... ầm...
Rào... ào... ào...
Một bóng người một mình đi trên đường lớn, lướt qua cơn mưa tầm tã, đi vào trong tòa Hồng Phúc lâu. Tại đây vô cùng vắng vẻ, tất cả tiểu nhị phục vụ đều chạy nạn hết.
Thanh Liên từ từ đi lên tầng cao nhất, nàng vừa đặt chân vào phòng, toàn bộ chú ngữ bốn trong bức tường xung quanh hiện ra, từ từ lan rộng ra cả tòa tửu lâu.
“Tru Tâm trận, khởi!”
Toàn bộ trận pháp phát quang, đồng dạng, có ba tòa tửu lâu cách rất xa nơi này cùng khởi động chú ngữ.
Thanh Liên nhắm hờ mắt, nhớ lại đoạn trò chuyện vừa rồi với vị 'phụ vương' kia cảu mình.
“Đã biết về bản tâm, sư phụ cũng tiết lộ cả điều này sao. Khụ... Ụ... Hừm, với thiên tư của ngươi, có lẽ biết hay không chỉ là vấn đề sớm muộn.”
Bản tâm của linh sư đã vượt qua bức tường Tướng lĩnh chính là mệnh mạch của cả bộ công pháp tu hành, người ngoài biết được sẽ cực kỳ bất lợi, Thanh Liên cũng không mong Mộc Trung Nhân sẽ mở ra cho mình xem thì ông nói: “Được, dù sao mệnh ta sắp tận, cho ngươi xem cũng không sao.”
Trên tay ông, một đạo thổ quang xoắn thành khối cầu hiện ra, đây là bản tâm của một quân Vương. Thanh Liên có thể nhận thấy từng đường vân huyền diệu trên đó, cảm giác như cả chân trời quy tụ trong khối cầu nhỏ bé này.
Thanh Liên mở cả Linh Nhãn, nàng không nhìn thấy có gì khác biệt so với bản tâm của Tướng lĩnh nhưng tinh thần lại truyền tới những rung động lạ. Chỉ có thể nói nàng của hiện tại chưa đủ tư cách mổ xẻ bản tâm của quân Vương.
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, một trận pháp bao quanh bản tâm của Mộc Trung Nhân.
Vừa nhìn thấy trận pháp này, đôi mắt ông hiện lên vẻ kinh hãi, trong khoảnh khắc này, cả không gian thay đổi, không còn là căn phòng nồng nặc mùi dược liệu nữa mà là mây trời.
Thanh Liên cùng Mộc Trung Nhân đang đứng trên mây, phía bên dưới là khu rừng rậm rạp xanh ươm, ở đây nàng có thể thấy rõ năm ngọn núi lớn. Từng luồng gió mát thổi qua mái tóc, vô cùng chân thực.
“Lĩnh Vực.” Thanh Liên lẩm bẩm.
“Ừm, Lĩnh Vực của ta, Đại Địa Trung Vô Mộc. Ở trong đây, mọi Mộc pháp đều vô hiệu, một Lĩnh Vực không đáng nhắc đến.”
Ánh sáng chú ngữ vừa lóe lên trên pháp trận thì đã tắt ngay, Mộc Trung Nhân cũng tiện tay hủy toàn bộ trận pháp.
“Ha, đúng là nhất mạch đơn truyền của sư bá, ngay cả trận pháp này ngươi cũng đã tìm ra. Khụ khụ khụ...” Mộc Trung Nhân lau đi máu ở miệng, nhìn Thanh Liên mà giải thích: “Năm đó khi phát hiện ra bí mật của Tướng lĩnh, là bản tâm này, Trần sư bá đã lao vào nghiên cứu trận pháp.”
“Trận pháp này, chính là thành quả của nghiên cứu ấy. Lúc ta thành Vương, chúng ta đã thử khởi động nó, kết quả dẫn tới thiên địa dị tượng, cả năm ngọn núi đồng loạt phát quang.” Mộc Trung Nhân vừa nói, ánh mắt vừa xoay chuyển như đang nhớ lại quá khứ.
Đột nhiên cả năm ngọn núi phát quang, ánh sáng xuyên qua tầng mây, chạm tới trời cao. Quang mang lan ra toàn bộ bầu trời Thăng Long, thậm chí là toàn bộ lãnh thổ Đại Việt. Lĩnh Vực này đang tái hiện khung cảnh năm ấy.
“Chỉ cần có luyện trận sư luyện tín trận Truy Tung sẽ dễ dàng dò ra nguồn gốc, muốn che giấu cũng không được.”
Mộc Trung Nhân nhìn Thanh Liên, nói: “Kể từ lúc đó, thành Thăng Long luôn bị thế lực vô hình nào đó nhắm tới, cả trong tối lẫn ngoài sáng, mục tiêu của bọn họ là Trần sư bá. Những thế lực đến cả ta cũng không thể tra xét ra. Khụ khụ khụ...”
“Là quân Vương...” Thanh Liên nhìn Mộc Trung Nhân. Thế lực ngầm mà đến quân Vương, chủ nhân cả một đại vực cũng không thể biết được, kẻ ở phía sau đó phải là một quân Vương khác. Xem ra vị phụ Vương này của nàng đã sớm biết rồi.
“Khụ khụ khụ... Nhóc con à, thiên hạ loạn lạc, có một số chuyện nên giữ im lặng thì tốt hơn là đừng nói ra... Khụ...” Trong giọng nói ẩn chứa sự bất đắc dĩ cùng mỏi mệt.
“Ta không biết ẩn ý phía sau trận pháp đó là gì, chỉ biết nó có liên quan đến luyện trận sư. Ngươi là truyền nhân duy nhất của Trần sư bá, chưa đủ mạnh tốt nhất không nên bước ra ánh sáng.”
Ó... ó...
Một bóng trắng mờ ảo cao hơn hai trượng (8m) xuất hiện, cọ đầu vào người Mộc Trung Nhân.
“Lạc Hồng...”
Nó ngẩn đầu lên, nhìn thấy Thanh Liên thì gầm một tiếng chấn động cả không trung.
Ó... ó... ó...
Mộc Trung Nhân nhìn Thanh Liên liên tục bị bức lui, ông không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền thử dùng tâm thức thăm dò.
“Lạc Hòng, ngươi đây là... E dè?” Ngũ Linh thượng cổ, tại sao lại có cảm giác này trước một cô nhóc mười ba tuổi?
Bóng trắng cùng Mộc Trung Nhân chạm đầu vào nhau, Thanh Liên đứng quan sát họ một lúc lâu thì bóng tráng biến mất. Mộc Trung Nhân nhìn quan cảnh Quang Huy tông, thở dài một hơi: “Phải tiếp đãi một vị khách không mời sắp đến rồi.” Ánh mắt mang theo vài phần lo lắng.
Cả hai trở lại căn phòng. Mộc Trung Nhân dựa lưng vào nhuyễn tháp, thở một hơi nặng nề.
“Nhắc tới chuyện cũ, ta đại khái hiểu được ngươi muốn làm gì rồi. Khụ... Ụ... Muốn chống lại chư quốc, tất cả phải cùng nhìn về một hướng. Viện Chiến Tranh này, sẽ là những viên gạch đầu tiên.” Mộc Trung Nhân nhìn Thanh Liên, cười mỉm vỡ lẽ.
“Đời này ta không có gì để lưu luyến, chỉ xin ngươi một việc, hãy để Dương gia một đời bình an.” Cận kề cái chết, hình bóng người con gái kia lại hiện về, vị Vương Hậu đầu tiên, cũng là người duy nhất ông yêu kiếp này.
“Phải xem bản lĩnh của họ có nắm được hay không.” Nàng không còn nghi vấn gì nữa, quay lưng định rời đi thì nghe tiếng Mộc Trung Nhân từ phía sau.
“Ta nghe được tiếng gọi của Lạc Hồng. Hờ... Khụ ụ ụ... Bạch Phong Vân, đứa trẻ này đã được lựa chọn...”
“Đã biết. Ngài còn điều gì dặn dò?”
Lúc này khuôn mặt ông trở nên nhu hòa, giọng nói mang theo vài phần khuyên bảo của bậc trưởng bối: “Dù có là kỳ tài, ngươi cũng không thể làm tất cả một mình. Muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa phải hợp sức, đi cùng nhau.”
Mắt Thanh Liên khép hờ, không nhìn lại nữa.
“Bọn họ sẽ chỉ làm vướn chân ta thôi.”
Cánh cửa đóng lại, bóng tối bên ngoài ập vào, cả không gian tĩnh lặng bao trùm lên Thủy Sơn.
Rào... ào... ào...
Cơn mưa nặng hạt bên ngoài mãi không dứt, gió đêm đợt sau lạnh lẽo hơn đợt trước, chúng cứ len lỏi, mơn trớn mái tóc trắng của nàng...
“Vị khách không mời kia, là ai chứ?” Nàng tu luyện tinh thần lực, có thể cảm nhận cỗ tinh thần dao động của Mộc Trung Nhân lúc đó rất mãnh liệt.
Tuy không biểu hiện ra ngoài nhưng thực chất ông ấy đang vô cùng lo lắng, kẻ có thể khiến quân Vương một cõi Đại Việt dao động...
“Không phải là thứ ta đang nghĩ tới chứ?”