Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 173: Tập kích Vô Ưu phủ (3)



Đan dược thế gia Đàm gia nhập cuộc, dưới tác dụng của đan dược thượng phẩm, bọn họ đã hồi phục nhanh chóng, gia binh áp đảo ngược lại binh sĩ của công chúa.

Đoạn Thiên Nhị Thức – Thất Lang Thiểm!

Lưỡi kiếm sắc bén của Mộc Anh Kiệt hừng hực hỏa khí, hắn chém ra bảy đạo hỏa lang thôn thiên phệ địa thẳng về phía hai tên hộ pháp.

Ầm... Cả một bức tường dày bị sụp đổ. Với sức mạnh của nửa bước Tướng lĩnh, hộ pháp đã chết trong ngọn lửa đỏ. Tên còn lại may mắn sống sót, song tay trái đã bị thiêu thành tro bụi, có một luồng hỏa diễm truyền khắp gân cốt.

Đoạn Thiên Tam Thức – Hỏa Linh Toái Thể!

Hỏa đạo lưu trong người bùng nổ, linh lực hộ thân của gã hộ pháp này không chịu nổi, tan xác dưới ngọn lửa đỏ.

Chí Nam ở bên ngoài quan sát, kinh ngạc cảm thán: “Đúng là kiếm pháp đứng đầu thành Thăng Long, hai chiêu đã giải quyết hai tên hộ pháp kia rồi. Khoan đã...”

“Thường ngày ta đâu có thấy bọn họ ở trong phủ, không chỉ thế, còn binh lính đông đảo này nữa...”

“Trước đó ta đã âm thầm gỡ hết toàn bộ tín trận công chúa giăng trong thành, lén thay bằng tín trận của ta. Không có thông tin gì mà ta không biết cả. Trừ khi...”

Chí Nam đặt tay xuống đất, ánh sáng chú ngữ xuất hiện. Một giây sau đó hắn liền nhíu mi: “Quả nhiên, có trận pháp ở đây.”

“Là huyễn trận.” Đây là nói toàn bộ bọn họ đã bị rơi vào ảo ảnh sao, cũng chính là cảm giác không đúng vừa rồi.

“Chậc, công chúa vẫn là công chúa. Ta đã mất hơn một tuần để dọn dẹp đám tín trận rải khắp thành, để đám thế gia có thể bất ngờ tiếp cận phủ, thế mà vẫn bị lật thuyền trong phút chốc. Có điều...”

“Ngài đã phạm sai lầm lớn khi dạy ta trận pháp.” Chí Nam liên tục xuất ra chú ngữ, vẽ trận pháp.

...

“Phù...” Mộc Anh Kiệt thật không ngờ hai tên này lại lợi hại đến thế, ép bản thân phải sử dụng hai thức vượt quá năng lực hiện tại của bản thân. Cơ thể như muốn sụp đổ đến nơi.

Hắn hơi nhìn qua chỗ các lão gia chủ, bọn họ cũng xuất ra toàn bộ tuyệt học của mình, ép hai tên hộ pháp kia vào cửa tử.

“Vương tử, hãy ăn nó đi, Hoàn Linh Đan giúp ngài khôi phục thương tổn.” Đàm Tinh Xảo đưa viên đan dược cho Mộc Anh Kiệt.

“Đa tạ Đàm thúc.” Đang cùng nhau hợp tác hạ bệ công chúa, Mộc Anh Kiệt không nghĩ nhiều mà nhận lấy đan dược nuốt vào. Vài giây sau cơ thể liền khôi phục.

“Tất cả các ngươi đều phải chết.” Vô Ưu công chúa đứng dậy nghiến răng, đôi má phụng phịu phồng lên.

“Ha, ngươi còn chưa rõ tình cảnh mình sao, điện hạ?” Trương Viết Tú cười lạnh, lão nhìn đến quyển trục chứa Thiên giai công pháp kia bằng ánh mắt tham lam.

“Điện hạ, chỉ cần ngươi giao ra mắt trận của đại trận hộ thành, ta hứa rằng ngươi có thể chết toàn thây.” Phan Long Thành vừa nuốt đan dược vừa nói.

Đám binh sĩ kia bị thú triều vây công rồi, không có khả năng cứu viện, binh sĩ, hộ pháp của công chúa đều bị hạ, trận cược này, lão đã thắng rồi.

Bỗng nhiên cả không gian thay đổi, không còn phủ đệ xa hoa đổ nát nữa mà chỉ là những bức tường, gạch đá đơn xơ. Gia binh của các thế gia nhìn xung quanh, kinh ngạc khi người họ giết không phải là binh sĩ của công chúa, mà là người của mình.

“Nghĩa huynh...”

“Ta đã làm gì thế này...”

“Đây là chuyện gì?”

...

“Huyễn thuật?” Vô Ưu công chúa mập mạp trước mắt Mộc Anh Kiệt đã không còn, người đứng ở đó là một thiếu nữ nhỏ nhắn với mái tóc trắng dài, bộ hắc y hòa vào cơn mưa u tối.

“Bán Tướng lĩnh.” Mộc Anh Kiệt kinh hách. Gương mặt này, nhìn vô cùng quen, hắn đã thấy nó ở đâu rồi. Quan trọng hơn, người này có tu vi bán Tướng lĩnh, bằng với hắn. Trong thành, từ lúc nào xuất hiện thiên tài bậc này? Tại sao hắn lại không biết.

Đám gia chủ bị biến số bất ngờ xuất hiện, chân không tự chủ lui lại một nhịp, ý định chạy đi. Phan Long Thành cắn răng. Đã tới mức xé rách da mặt như này rồi, Phan gia đã không còn đường lui nữa.

“Các vị đã thấy sự lợi hại của Thiên giai công pháp chưa. Một phế vật bị đuổi khỏi Quang Huy tông lại có thể có tu vi bậc này, nếu chúng ta hợp lực lấy nó về tay, không phải chính là một bước thăng thiên sao?” Phan Chí Bình nhanh miệng, đánh thẳng vào lòng tham của đám gia chủ kia.

Tới mức này, ai cũng hiểu đây là một canh bạc rồi. Siu nghĩ kỹ càng, nếu chạy có lẽ sẽ bị giết từng người. Nếu ở đây hợp lực, còn có thể thu Thiên giai công pháp về tay. Dẫu sao bên bọn họ cũng có bán Tướng lĩnh là Mộc Anh Kiệt mà, có các gia chủ, binh lực áp đảo, đối phương chỉ có một người.

“Bị lộ rồi. Không còn cách nào khác, hôm nay một tên cũng đừng hòng rời khỏi đây.” Xung quanh Vô Ưu công chúa phát ra tử quang.

Bôn Lôi Đao Kỹ – Lôi Đình Nhập Thể!

Mộc Anh Kiệt, các lão gia chủ đồng thời xuất lực vây công. Đánh nát phòng ốc, toàn bộ phủ đệ sụp đổ.

Vô Ưu công chúa một mình đánh với nghìn quân, không hề rơi vào thế hạ phong.

“Vậy ra đây mới là bản lĩnh thật sự của công chúa sao?” Chí Nam lẩm bẩm. Thì ra những buổi luyện tập kia, nàng chưa từng đánh thật.

Nàng kém hắn hai tuổi, thiên phú bậc này... đã là đệ nhất của thế hệ này rồi, tại sao Quang Huy tông lại không giữ lại? Đã từng có ẩn tình gì sao? Hình như hắn đã bỏ qua chuyện gì đó rồi.

“Bỏ đi, việc đó không còn quan trọng nữa.” Chí Nam cố loại bỏ toàn bộ hình ảnh của Thanh Liên ra khỏi đầu: “Sau hôm nay, tất cả sẽ chấm dứt, ám ảnh của ta cũng sẽ không còn.” Tâm hắn lúc này là một mảng lạnh lẽo.

Chí Nam biến mất tại chỗ.

Dương Minh Hão đang trấn thú cổng Tây, lão đang đọc báo cáo thì một gia binh vội vã chạy tới.

“Có chuyện gì?”

“Bẩm gia chủ, thuộc hạ vừa nhận được tin, phủ đệ của Vô Ưu công chúa bị tấn công.”

“Cái gì? Dương Minh Hão đứng bật dậy: “Là ai?”

“Tin tức gửi về, chuyện này có sự tham dự của Phan gia, Đàm gia, Trương gia, Vân gia...”

“Không phải họ muốn nhắm vào bổn gia sao?” Lão lẩm bẩm: “Đối với bệ hạ, Vô Ưu công chúa rất quan trọng, không thể để ngài có an nguy gì được. Ở đây đã có người trấn giữ rồi, nhanh, theo lão phu đi hộ giá công chúa.”

Chí Nam ngồi trên gốc cây, nhìn thấy Dương gia chủ vội vã dẫn một toán quân đi về phía trung tâm.

“Tình báo ta tìm hiểu quả không sai, Dương gia đúng là thế lực của công chúa. Nếu không phải, còn mệt ta đi dọn dẹp tàn cuộc.”

“Trần gia, Lê gia nữa, ta cũng nên đến chỗ họ rồi.” Hắn lại biến mất.

Ầm... ầm...

Lôi điện va chạm với hỏa đạo, toàn bộ phủ đệ đều bị phá hủy, nền gạch vỡ như tương.

Mộc Anh Kiệt bị đánh đến mức cả người đầy máu, tay cầm kiếm có phần tê liệt. Trong các gia chủ có mặt, đã có một lão nhân đã tử trận rồi. Nhưng chung quy vẫn còn tốt chán.

Vô Ưu công chúa lĩnh bao nhiêu vết thương chí mạng, vết đâm vết chém trên người chằng chịt, máu nhiễm đỏ cả nền đất lạnh.

“Một kẻ cũng đừng hòng sống.” Lôi đao bạo phát, tiếp tục công kích.

Đoạn Thiên Nhất Thức – Tứ Lang Bộ Vi!

Mộc Anh Kiệt chém ra bốn đạo hỏa lang, liên tục xoay vòng xung quanh Vô Ưu công chúa, khóa nàng lại.

“Ta là đệ nhất thiên tài của Quang Huy tông, thành thạo tầng ba của Đoạn Thiên kiếm pháp, tương lai được định sẵn là quân Vương đứng đầu thiên hạ. Vị trí đó là của ta.” Mộc Anh Kiệt đã nổi lên sát ý, trước thiên phú của vị vương muội này, hắn cảm thấy bị đe dọa rồi.

Thiên tài chưa trưởng thành không phải là cường giả chân chính, phải bóp chết nàng ta từ trong trứng nước. Mộc Anh Kiệt ăn một viên đan dược vào, khí huyết trong cơ thể hắn sục sôi.

“Đoạn Thiên... Tứ Thức!” 120 huyệt đạo trên người cộng hưởng, mở ra một hỏa vực nhỏ bé, hấp thu lấy tử khí của những kẻ đã chết bởi Mộc Anh Kiệt.

“Cái gì, tầng bốn Đoạn Thiên Kiếm Pháp? Kiệt nhi, mau thu kiếm lại.” Phan Long Thành vội quát. Tam thức đã là quá miễn cưỡng với cơ thể Mộc Anh Kiệt rồi, nếu vượt hơn nữa, e rằng cơ thể sẽ chịu tổn hại rất nặng, tương lai có thể để lại tai họa ngầm.

Mộc Anh Kiệt là linh sư ưu tú nhất thế hệ này của thành Thăng Long và là người của Phan gia lão, là tương lai chấn hưng gia tộc. Lão có thể hi sinh mạng của tộc nhân vào trận chiến này, nhưng Mộc Anh Kiệt là ngoại lệ, hắn chính là đường lui cuối cùng.

Phan Long Thành đã thấm mệt rồi, chân không nhấc lên nổi để cản hắn lại nữa.

“Lão tổ, người đừng cản ta, hôm nay ta phải giết chết ma đầu này.” Khí tức của bán Tướng lĩnh bạo phát, mãnh liệt đến mức làm đám gia chủ khó thở.

Viêm Lang Đột Thích!

Toàn bộ lực lượng của Mộc Anh Kiệt đều tập trung vào đường kiếm này. Hắn đã trói nàng lại, người ngay trước mắt, không thể nào hụt được.

Khoảnh khắc lưỡi kiếm sắp chạm tới người, ánh sáng chú ngữ xuất hiện. Một truyền tống trận mở ra trước mắt Mộc Anh Kiệt. Cũng trong khoảnh khắc đó, hắn đã biết mình chém hụt rồi.

Toàn bộ sức mạnh, đều đã dồn hết vô một đòn này, không có khả năng rút lại.

Trước mặt Mộc Anh Kiệt là đống gạch đổ nát, tốc độ quá nhanh, lực đạo quá mạnh, hắn không thu tay được rồi.

Nửa giây tiếp theo, ánh sáng chú ngữ lại lóe lên, lại một truyền tống trận khác xuất hiện, Mộc Anh Kiệt lại ở ngay trước mắt Vô Ưu công chúa.

Bùm...

Lôi điện cùng hỏa đạo va chạm, xung lực mãnh liệt thổi bay toàn bộ tàn dư của Vô Ưu phủ đệ.

Khói bụi mịt mù, Mộc Anh Kiệt chống kiếm xuống đất, phun ra một ngụm máu đỏ tươi. Hắn đã cạn sức rồi.

“Kiệt nhi, không sao chứ?” Phan Long Thành ở phía xa, vì chống đỡ xung lực này mà bị thương cũng không nhẹ.

“Phù... Xin lỗi lão tổ, đã làm người ngộ thương rồi.” Mộc Anh Kiệt cùng những người còn sống nhìn đến nơi khói bụi vừa tan đi.

Thân ảnh của Vô Ưu công chúa trên đất, cả người nằm trong vũng máu, mùi máu tanh nồng hòa cùng cơn mưa, vị chẳng dễ chịu chút nào. Từ lúc nào, trước mặt công chúa xuất hiện một thiếu niên.

“Điện hạ, ngài có thỏa mãn với màn biểu diễn này không?” Chí Nam nở một nụ cười ôn hòa.

“Rất hài lòng...” Nước mưa làm ướt sũng khuôn mặt đỏ tươi kia.

Cuộc nói chuyện của họ thều thào rất nhỏ, bị cơn mưa lấn át, không ai nghe thấy gì cả.

Chí Nam vừa thấy cánh tay nàng động, lại cười tươi hơn: “Ngài muốn dùng trận pháp thoát khỏi đây sao? Vô ích, ta đã khóa toàn bộ liên kết của ngài với tinh thần lực rồi.” Hắn cố tìm kiếm ánh mắt tuyệt vọng trên khuôn mặt ấy, nhưng vô ích, lúc này nàng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng ấy, kể cả khi đặt nước bước vào quỷ môn quan rồi.

Vô Ưu công chúa lấy trong áo ra một vật, hô lớn: “Đây là mắt trận của trận pháp hộ thành, kẻ nào cứu ta ra khỏi đây, ta sẽ đưa hắn.”

Phan Long Thành bắt được âm thanh, ánh mắt dính vào quyển trục trên tay công chúa, tim đập thình thịch. Là thứ này, nguyên nhân của toàn bộ cuộc chiến này.

“Giãy dụa vô ích, tới đây là chấm dứt rồi.” Chí Nam chĩa quạt về phía Vô Ưu công chúa, bắn ra một đạo sát ý mãnh liệt xuyên qua giữa trán.

Ầm... ầm...

Rào... ào... ào...

Chí Nam đứng lặng nhìn cơ thể dần lạnh đi trước mắt.

Thù, hắn đã trả xong rồi nhưng tại sao... tại sao hắn lại thấy trống rỗng? Tại sao lại thấy mờ mịt, lạc lõng, như một lần nữa trôi nổi giữa con sông bao la, không thấy đất không thấy bờ...

Bao nhiêu câu chuyện trong quá khứ ùa về, những năm tháng tuổi trẻ hạnh phúc; những cố gắng, nỗ lực của bản thân; những trận chiến sống còn trong truyền thừa quân Vương...

Chí Nam nhìn đống đổ nát bị cơn mưa che mờ xung quanh, hắn bỗng rơi vào hoang mang, liệu rằng cơn ác mộng dai dẳng năm năm trời này, sẽ chấm dứt chăng?

Chí Nam ngửa mặt lên trời, để những giọt mưa bay vào khóe mắt. Hắn cứ đứng ngây ngất như thế mà không nhận ra rằng thiếu nữ tóc trắng nằm dưới đất kia lại quay trở về dáng vẻ béo mập, mái tóc đen tựa như màn đêm.

“Đã có chuyện gì ở đây?” Một giọng nói lớn như thét bên tai vang lên. Dương Minh Hão đã tới, lão dẫn theo một toán quân lớn.

Tòa phủ đệ rộng lớn trước mắt đã không còn, thay vào đó là xác người nằm la liệt trên đất, cùng những khối gạch đá nát bươm.

“Dương Minh Hão, lão bất tử đáng chết.” Phan Long Thành nghiến răng. Không biết lấy sức lực từ đâu mà lão ta phi thân đến bên Vô Ưu công chúa, chộp lấy mắt trận.

“Bắt tất cả lại cho ta...” Dương Minh Hão giận dữ quát lớn.

Toàn bộ những ai còn sống ở đây, trải qua cuộc chiến này đã không còn sức phản kháng, kể cả là Mộc Anh Kiệt. Bọn họ dễ dàng bị trói, dẫn đi.

Chí Nam đứng đó cũng bị trói, với ánh mắt vô hồn, thần trí không còn nơi đây, nở một nụ cười không rõ là vui hay buồn, chỉ chừa chút mỏi mệt. Lúc này hắn đã mệt rồi.

Dương Minh Hão bước đến trước thân thể công chúa, quỳ một chân xuống: “Điện hạ, lão thần đã tới chậm rồi.” Bệ hạ chinh chiến bên ngoài, thân là người ở lại, đến cả nữ nhi của bệ hạ lão cũng không thể bảo vệ được. Lão thật vô dụng mà.

Dương Minh Hão bế công chúa lên, giao cho tên thuộc hạ, dặn dò: “An táng cho ngài ấy thật tốt.”

“Tất cả các ngươi, mau chóng trở về đơn vị của mình.” Dương Minh Hão quát to, âm thanh chứa đựng bi thương cùng phẫn nộ. Binh sĩ đồng loạt quay đầu, chân nhanh nhẹn rời đi.

Ầm... ầm...

Vù... ù... ù...

Cơn mưa nặng hạt nhiễu lên những thi thể lạnh lẽo. Một thiếu nữ với mái tóc trắng như tuyết, nổi bật giữa đêm đen, đạp lên vô số thi thể rải rác mà đến giữa phủ đệ.

Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, một trận pháp dưới chân Thanh Liên nuốt chửng tử khí xung quanh.

Gào... Long hồn bay lượn trên trận pháp, hấp thu những đạo tử khí kia. Long hồn quắn quéo lại, cụ hiện ra những thân thể nhỏ một cách từ từ.

Một nén hương, hai nén hương, nửa canh giờ, một canh giờ trôi qua...

Trong thời gian đó, cánh tay điều khiển trận pháp của Thanh Liên truyền tới cơn đau dữ dội, nhưng nàng chẳng hề nhíu mi một cái, giống như thể đây không phải cánh tay của nàng.

Cuối cùng quá trình cũng kết thúc rồi.

Nhìn những thân thể trước mắt, Thanh Liên lẩm bẩm: “Quá khứ luôn ám ảnh tới cảm xúc của huynh, có lẽ huynh sẽ trở lại đây sớm thôi.”

Tưởng tượng ra cảnh hắn được đoàn tụ cùng bọn họ làm Thanh Liên nở một nụ cười hiếm thấy: “Dù thế nào, giữa chân trời rộng lớn này, huynh không cần phải cô độc một mình.”

Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, che giấu đi tất cả với bên ngoài, thiếu nữ tóc trắng cũng từ từ biến mất trong cơn mưa.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv