Một đàn Dạ Khuyển Nanh Giao trong rừng Hoan Châu đang di chuyển tới bờ sông. Con nào con nấy đều cẩn thận cúi đầu uống nước.
Bỗng nhiên âm thanh lá rụng truyền đến làm bọn chúng cảnh giác.
“Gé... É...” Một bóng đen từ trong rừng nhảy ra túm lấy hai ba con trong đàn, bóng đen dùng móng vuốt sắc nhọn xé xác chúng ra, đưa lên miệng thưởng thức.
Rú... ú... ú...
Rú... ú...
...
Thời gian truyền thừa mở ra càng tới gần, người lui tới trấn Văn Lang càng đông, nhất là các khách điếm, các hàng quán, tửu lâu. Bọn họ hết đàm đạo thì lại bàn luận chút về truyền thừa.
“Các ngươi đoán xem truyền thừa lần này ai sẽ đoạt được nó?” Một khách nhân trong quán hứng khởi thưa chuyện, hắn là một linh Sĩ nhất tinh, tuy nhiên vì không còn là học đồ nữa nên không được tham gia tranh đoạt truyền thừa lần này.
“Khó nói lắm, ta chỉ biết đây là truyền thừa quân Vương, kẻ nào đoạt được nó khả năng rất cao sẽ là quân Vương đời tiếp theo.”
“Ta thì lại thấy vương tử Mộc Anh Kiệt có khả năng đoạt được truyền thừa nhất, dù sao năm đó hắn cũng sống sót trong tranh đoạt truyền thừa một lần, lại còn đoạt được nó, tu vi đại biến.”
“Đúng đúng, ta còn nghe được hiện tại tu vi của hắn là linh Sĩ thập tinh, lại thêm kiếm pháp Đoạn Thiên của Quang Huy tông. Kinh nghiệm lẫn tài năng đều có cả, không lí gì lại không đoạt được truyền thừa.”
“Ấy ấy, kiếm pháp Đoạn Thiên của Mộc Anh Kiệt đúng là rất mạnh mẽ, bá đạo, thế nhưng các ngươi đã quên rồi sao, hắn đã để thua Triệu Ngao của thành Cổ Loa trong một lần luận võ. Thiên hạ đệ nhất công sao có thể đánh được thiên hạ đệ nhất phòng ngự.”
“Phì, đệ nhất công phòng đứng trước trận pháp cũng chỉ là tôm tép. Hồ Thiết Quang, vương tử thành Hồ, tiểu tử đó chỉ mới 20 tuổi đã có thể tạo ra những trận pháp, là đại sư luyện trận không có đối thủ ở bậc linh Sĩ này...”
“...”
Ngày nào cũng thế, vẫn là những trận luận bàn về sức mạnh của các thiên kiêu tham gia truyền thừa, rồi thì ai có khả năng đoạt được nó. Chủ đề về truyền thừa luôn là tâm điểm.
Thanh Liên đứng trên tòa nhà lớn, vừa suy tư vừa quan sát dòng người bên dưới đã hơn hai canh giờ. Việc bản thân đối mặt với đống tà linh ngày đó mà vẫn còn sống có thể mang lại nghi hoặc rất lớn cho cao tầng Quang Huy tông. Thanh Liên còn 'mất tích' một tháng rưỡi, nay nếu đột ngột trở về thì không khôn ngoan chút nào.
Trận pháp trên tay Thanh Liên đã dò ra các dấu hiệu của Trường Sơn Du, có bốn đệ tử Quang Huy tông đang tới chõ này, Thanh Liên bắt đầu hành động.
Thanh Liên đáp xuống đất, tính toán thời gian đám đệ tử trong tông môn tới thì lấy ra hai viên Thăng Tinh đan từ chỗ Hồ gia. Thanh Liên tự làm rối tóc mình lên, đến y phục cũng trở nên cũ kỹ, rách nát.
“Để xem khả năng quấy nhiễu của ngươi tới đâu.” Tà khí bập bùng trong tay Thanh Liên.
“Cái bánh này ta mua được ở một tiệm bên ngoài thành đấy, ăn thử xem.” Một nữ khách nhân đi trên đường, đưa một chiếc bánh nướng thơm phức cho nam nhân của nàng ta.
“Ưm... Rất ngon đó...”
Bỗng nhiên...
“Á...” Nữ khách nhân bị ai đó đánh vào bả vai.
Bóng đen không dừng lại mà tiếp tục công kích nam nhân kia. Không chỉ thế, các khách nhân đi trên đường gần đó cũng bị tấn công một lượt, gây ra náo động lớn.
“Ranh con khốn khiếp, xem ta thu thập ngươi.” Bọn họ nhận ra đây là linh sư, các linh sư khác đồng loạt ra tay, trấn áp Thanh Liên.
Thanh Liên đỡ hết những công kích hiểm hóc nhưng vẫn phải ra vẻ bị điên, không vì bị đánh mà an phận lại, gặp kẻ nào cũng sẽ tấn công.
“Có chuyện gì?” Rất nhanh náo động ở đây đã làm ba, bốn đệ tử trong tông môn chú ý, bọn họ lập tức đến đây.
Vừa đến bọn họ liền xuất thủ đánh Thanh Liên, Thanh Liên liền phối hợp với công kích mà ngã lăn ra đất, hai viên đan dược vừa hay rơi trúng chân bốn vị đệ tử kia. Miệng Thanh Liên sùi bọt ra.
“Là đệ tử Quang Huy tông chúng ta.”
“Đây là...” Một nữ đệ tử nhận thấy hai viên đan dược rơi dưới chân: “Đan dược... có lẽ vị đệ tử này phục dụng đan dược quá liều dẫn tới tẩu hỏa rồi.”
“Trời ạ, ta còn tưởng là ai, không phải là đứa phế vật tu luyện một năm không lên nổi tu vi đây sao?” Có đệ tử vén tóc Thanh Liên lên nhìn, liền nhận ra.
“Không thể nào, rõ ràng tà tai lần đó ai cũng thấy nàng ta chết rồi mà?”
“Tạm thời đưa nàng ta về tông môn đã.”
“Các vị.” Một đệ tử đứng ra chấp tay cúi đầu, nói: “Là Quang Huy tông ta dạy đệ tử không nghiêm, gây ra rắc rối này, ta thay mặt vị sư muội này bồi tội với mọi người.”
Quang Huy tông cao cao tại thượng của thành Thăng Long, lại có thể cúi đầu tạ lỗi khiến bọn họ thụ sủng nhược kinh, đám khách nhân vội vàng nói:
“Quang Huy tông chính trực anh minh, sao có thể cúi đầu trước đám dân đen chúng ta được.”
“Phải, là do chúng ta không biết tốt xấu mà tránh đi.”
“Dù sao cũng là việc ngoài ý muốn thôi...”
“...”
Ai cũng nở nụ cười xã giao cho qua chuyện.
“Đem nó về tông môn.” Sau khi giải quyết mớ hỗn loạn này, bọn họ liền khiêng Thanh Liên đặt lên vai.
Không chỉ đám đệ tử này mà toàn bộ những khách nhân vừa rồi đều đã bị tà lực Thanh Liên thả ra quấy nhiễu suy nghĩ, phòng trường hợp sau này sẽ dùng đến.
Thanh Liên nở một nụ cười nhạt, bước đầu đã thành công, chẳng sợ bọn họ điều tra vì sao bản thân biến mất gần một tháng qua, chỉ cần vô được Quang Huy tông, tất cả đều không thành vấn đề.
Cùng lúc đó, có hai bóng người từ bên ngoài thành bước vào, là Chí Nam và Đại Trà.
“Hu hu, trễ thế này ta sợ lão sư làm thịt ta luôn á.” Đại Trà than vãn.
“Lần trước chỉ trốn một tiết thôi ông ấy đã bắt phạt không cho ăn cơm một ngày rồi, lần này thì thảm rồi.”
Đại Trà liên tục lải nhải, còn Chí Nam thì đang chìm trong suy tư.
“Này Chí Nam, ngươi nghe ta nói gì không? Lại đang buồn chuyện ấy nữa hả, người, cũng đã mất rồi...”
“Không có gì.” Chí Nam nói.
Vừa rồi cậu đã tới chỗ Bạch gia, đứng từ xa quan sát Bạch Phong Vân rồi đối chiếu với hình ảnh bản thân chạm trán ngày hôm đó. Cả hai căn bản không phải là một người, hơn nữa Bạch Phong Vân dùng kiếm còn nữ hài hôm đó lại cầm thương.
“Trên đời thật sự có người giống nhau đến thế sao?”
Hai người đi đến một võ quán bình thường, giơ thẻ trúc chứng nhận thân phận đệ tử Quang Huy tông ra, sau khi trải qua một loạt kiểm tra thì các vị gác cổng lập tức mở cửa truyền tống.
Bên kia cổng truyền tống là không gian kín, là thiên địa của riêng Quang Huy tông. Khác với ngày đầu nhập tông môn, các đệ tử được những phi điểu trắng chở trên lưng thì bây giờ, phàm là đệ tử từ bên ngoài vào trong phải tự thân băng qua khu rừng rộng lớn này.
Vì đầu năm xảy ra sự cố tà tai khiến khu rừng hoàn toàn bị hủy, nay cỏ cây mới nhú lên lại nên rừng trông rất thưa thớt, con đường gần như bằng phẳng, rộng mở dễ dàng đi lại.
Chí Nam và Đại Trà khởi động bộ pháp Trường Sơn Du phi băng băng qua rừng cỏ, đến dưới chân Ngũ Hành Sơn.
Hai người nhìn xung quanh, không thấy ai thì bắt đầu tăng tốc, hòng chạy lên ngọn núi thứ ba của mình. Dù Chí Nam không sợ lão sư la mắng nhưng ông ta vẫn sẽ dụng đòn roi, roi này có thêm linh lực của linh Sĩ tam tinh, tứ tinh, đánh đến mức đỏ cả mông.
“Ha ha, hôm nay tốt số thật, không có ai canh gác.” Đại Trà cười nhẹ nhõm, thầm thấy may mắn vì không bị bắt gặp, sẽ không bị ăn đòn nữa.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy gì đó không ổn, quay đầu lại thì thấy Chí Nam đứng yên nơi đó, Đại Trà vọi vàng gọi: “Còn không đi nhanh, đứng đó làm gì nữa.” Trước mắt hai người là ngọn núi thứ ba Kim Sơn, con đường rộng mở không ai canh gác.
Chí Nam đứng lặn, nhìn nhóm đệ tử ba bốn người đang khiên một nữ hài trên lưng. Vừa rồi mái tóc đen dài kia bị gió cuốn lên, Chí Nam đã nhìn thấy... khuôn mặt, một khuôn mặt cực kỳ giống với Bạch Phong Vân, một khuôn mặt ám ảnh cậu cả đêm hôm qua thậm chí là cả đời.
Bọn họ đang đi về ngọn núi thứ tư của các trưởng lão, chưởng môn.
Chí Nam cắn răng, ánh mắt hiện lên sự phẫn nộ, giờ phút này cậu chẳng còn màng lão sư có trách phạt mình không nữa mà xông về phía đó.
“Chí Nam, cái thằng khốn này...” Đại Trà khóc không ra lời, hai người đã sắp tới Kim Sơn rồi, tại sao còn quay đầu chứ. Tuy trách cứ nhưng Đại Trà vẫn cứ đi theo huynh đệ mình.
Chí Nam chạy đạp lên cỏ xanh, càng tới gần đám đệ tử ấy, tim cậu đập càng nhanh. Mỗi nhịp tim lúc này chính là sự phẫn nộ, uất ức, cảm giác báo thù tràn ngập toàn thân, hai mắt ẩn hiện hỏa diễm.
Cho đến lúc nhìn thấy khuôn mặt Thanh Liên.
“Ngươi... Là ngươi...” Toàn bộ cảm xúc bên trong bộc phát.
Lôi điện trong tay đánh ra, uy mãnh mà lại lạnh lùng.