Ầm!
Lôi chưởng của Chí Nam bị thủy lưu chặn lại, vị đệ tử kia nhíu mi: “Vị sư đệ này, tại sao lại vô cớ tấn công chúng ta?”
“Tránh ra, ta phải giết ả.” Nhìn thấy kẻ giết mẫu thân mình ngay trước mắt, hai mắt Chí Nam đỏ ngầu, trong đầu chỉ còn lại ý niệm muốn báo thù.
Lôi điện từ bàn tay đánh về phía đệ tử đang cõng Thanh Liên trên lưng, bốn người nhảy khói chỗ đó.
Ầm! Lôi đạo đánh lên cỏ xanh làm cháy đen một mảng.
Chí Nam không vì đánh trượt mà dừng lại, cậu phóng ra lôi kích liên tục, phát sau thậm chí còn mạnh hơn phát trước.
Ầm! Ầm!
Những tảng đá nhỏ xung quanh bị bổ nát, đám cỏ bị cháy đen, lửa phập phùng...
“Hừ, đừng tưởng ngươi được chưởng môn ưu thích là có thể làm gì thì làm.” Vị nữ đệ tử khởi động linh lực, từ bên dưới đất, những cành cây đâm chồi lên khóa chặt lấy hai tay, hai chân Chí Nam lại.
“Thả ta ra, ta phải giết ả...” Chí Nam điên cuồng giãy dụa, cành cây càng siết chặt bao nhiêu sức giãy càng tăng bấy nhiêu, xung quanh kích phát lôi bạo.
“Lôi, hỏa vốn tương khắc với mộc, cứ đà này hắn sẽ thoát ra.” Vị đệ tử khác sử dụng thổ ngục giam cả cơ thể Chí Nam vào đó, trừ cái đầu ra.
“Ưm... Ưm...” Chí Nam bị dây leo quấn quanh miệng, không thể mở lời nhưng ánh mắt phẫn nộ, đỏ hoa kia vẫn nhằm vào Thanh Liên không dứt.
Đại Trà vừa chạy đến, thấy người quen lập tức hô: “Hoa Đạt sư huynh...”
“Hửm, Đại Trà sư đệ, ngươi không ở học đường lại chạy ra đây làm gì?” Vị Hoa Đạt sư huynh này là kẻ đang cõng Thanh Liên trên lưng. Hắn cùng với Đại Trà và Chí Nam là đồng môn luyện khí sư của Kim Sơn nên vừa nhìn lập tức nhận ra Đại Trà và Chí Nam.
Cả bốn người họ đều có tu vi linh Sĩ nhất tinh, đã là đệ tử có thể rời khỏi tông môn, tuy nhiên lại chọn ở lại làm đệ tử chuyên tuần tra hoặc trợ giảng cho các lão sư.
“Ách... Cái này...” Đại Trà gãi gãi đầu không biết trả lời làm sao thì Hoa Đạt nói: “Chí Nam sư đệ dám ở ngoài học đường sử dụng sức mạnh đả thương đồng môn, tên nhóc này còn dám cản trở chúng ta thi hành công vụ, bao nhiêu đó đủ để nhận hình phạt bậc năm rồi.”
“Thế nào, muốn cầu tình thay sao?” Hoa Đạt biết quan hệ của cả hai rất tốt, hắn cũng rất có hảo cảm với Đại Trà, cũng muốn thả Chí Nam đi nhưng trước mặt có ba đệ tử khác, hắn không thể hành sự theo ý mình được.
Hoa Đạt lạnh lùng nói: “Mau trở về học đi, ở đây không còn chuyện của ngươi nữa.”
“Vâng vâng...” Đại Trà vội vàng tháo lui, không quên cho Chí Nam một cái ánh mắt 'Huynh đệ à, ngươi phải tự cầu phúc cho chính mình rồi'.
Chí Nam không để ý đến Đại Trà, vẫn nhìn chằm chằm vào Thanh Liên.
Dù không nhìn rõ bên ngoài thế nào nhưng Thanh Liên có thể đoán đại khái tâm tình Chí Nam lúc này, cô bé chỉ cười nhạt, ánh sáng chú ngữ xuất hiện, Thanh Liên tự làm mình ngất đi.
“Đi thôi.” Bọn họ lại dẫn Thanh Liên lên núi, lần này còn có thêm khối đất Chí Nam nữa.
Càng tới gần đỉnh, linh khí thiên địa càng nồng đậm, những tiếng động vũ khí, tiếng chỉ bảo càng to:
“Khi tấn công ngươi phải dồn trọng tâm vào bàn chân, như vậy mới có thể thi triển kỹ thuật này.”
“Nhìn Nam Hoa mà học tập này, nàng...”
Đám đệ tử này là đệ tử tinh anh nhất trong những đệ tử tinh anh, lại có thiên phú kiếm thuật cực tốt được chưởng môn Võ Cực Lạc thu nhận, trực tiếp chỉ dạy. Bên cạnh đó, ngọn Thủy Sơn này là nơi ở của cao tầng Quang Huy tông, linh khí thiên địa nơi đây vô cùng thuần khiết, có nồng độ cao, rất phù hợp để tu luyện.
Bọn họ đang luyện tập, thấy các đệ tử chấp sự bất ngờ lên núi thì dừng lại.
“Tham kiến chấp sự.” Cả đám đệ tử đồng loạt chắp tay chào lễ. Ở Quang Huy tông này, các chấp sự lớn hơn cả đệ tử học viên, lão sư học đường và chỉ ở dưới các trưởng lão, chưởng môn.
Hoa Đạt gật đầu, hỏi: “Chưởng môn có ở đây không?” Bình thường bà vẫn túc trực dạy dỗ đệ tử cho đến khi lên giường, thế mà giờ này đã không thấy đâu.
“Sư phụ đang ở trong phòng, bận tiếp khách.” Nam Hoa trả lời. Bỗng nhiên nàng ta liếc qua nữ hài đang được Hoa Đạt cõng trên lưng.
Cả người cứng đơ ra, khuôn mặt vẫn luôn ám ảnh nàng ta mỗi tối, khuôn mặt mà cả đời này nàng ta không bao giờ quên được.
Những khuất nhục của kỳ khảo hạch cuối năm ấy ùa về trong đầu, lần bại trận duy nhất của Nam Hoa, với một đệ tử thua xa tu vi mình, kiếm thuật cũng không bằng, thế mà bản thân lại đánh bại một cách nhục nhã.
Một cỗ lửa nhiệt chảy trong tim, thật tốt, nếu như vậy bản thân có thể báo thù rửa mối hận kia rồi. Từ nay sẽ không còn bóng ma nào nữa.
Cánh cửa phòng tĩnh dưỡng của Võ Cực Lạc mở ra, bà đang bàn chuyện với một nhân vật mà khi Hoa Đạt nhìn thấy kẻ đó, hai bàn tay không tự chủ siết chặt lại.
“Đoạn Thiên kiếm pháp của ta đã luyện tới đệ thất tầng rồi, rất nhanh thôi ta sẽ vượt qua người.” Người đó cười nói.
“Ha, lão thân chờ luận kiếm với ngươi.” Võ Cực Lạc vui vẻ trả lời.
“Ý, không phải là Hoa Đạt đó sao.” Người đó vừa nhìn thấy Hoa Đạt, ánh mắt nổi lên trêu chọc.
“Mộc Anh Kiệt.” Chấp sự Hoa đạt nghiến răng, nói.
Đệ nhất nhân thế hệ này của Quang Huy tông, Mộc Anh Kiệt, linh Sĩ thập tinh đỉnh, nửa bước Tướng lĩnh.
Giữa hai người đã từng có vài cố sự, đã qua nhiều năm rồi, dù gặp lại vẫn không khỏi có chút chán ghét nhau. Nhưng giờ đây vai vế đã khác, Mộc Anh Kiệt không chỉ là vương tử cao cao tại thượng, tu vi siêu quần, tương lai của y định sẵn là quân Vương kế nhiệm, còn Hoa Đạt, chỉ là một chấp sự nhỏ bé của Quang Huy tông, khí thế yếu hơn lộ rõ.
“Có chuyện gì?” Võ Cực Lạc chắp tay hỏi, rất ít khi các chấp sự lên đây, trừ khi có việc khẩn cấp.
“Thưa chưởng môn, chúng đệ tử phát hiện vị sư muội này ở trên đường.” Hoa Đạt đặt Thanh Liên xuống.
Võ Cực Lạc vừa nhìn thấy Thanh Liên thì hô hấp ngưng trọng, vội vàng kiểm tra mạch đập, thấy mạch tượng suy yếu vô cùng, nhíu mi hỏi: “Có chuyện gì xảy ra với cô bé thế này? Quan trọng hơn, tại sao con bé có thể còn sống?”
Các chấp sự khác nhìn nhau, có gì cũng bẩm hết: “Thưa chưởng môn, đệ tử phát hiện sư muội ở trên đường đánh người, gặp ai cũng đánh, thần trí lúc đó rất mơ hồ.”
“Chúng đệ tử còn phát hiện hai viên đan dược này gần đó, có thể là do phục dụng đan dược quá liều, dẫn tới tẩu hỏa.”
“Vậy sao...” Võ Cực Lạc nhíu mi. đã hơn một tháng kể từ khi tà tai đó xuất hiện, bao nhiêu đệ tử vẩn lạc, ngày đó bà có hỏi xung quanh, ai cũng trả lời đã thấy Thanh Liên nhảy vào biển tà linh, sao có thể sống sót thế này chứ.
Hơn nữa cổng thành vừa mở hai tuần trước, tại sao đến bây giờ mới xuất hiện, có ẩn tình gì sao?
Thứ lỗi cho bà vì nghĩ nhiều, truyền thừa mở ra càng tới gần thì các thế lực khắp nơi tới thành Thăng Long càng nhiều, tình hình vô cùng hỗn loạn, ai biết được sẽ có kẻ nhân đó trà trộn vào Quang Huy tông để mưu hại người.
Nhưng đây là người duy nhất được ông ấy công nhận, bà thật khó để nghi ngờ.
Võ Cực Lạc thở dài một tiếng, nói: “Tạm thời để cô bé này vào phòng ta đi.”
Nghe tới đây, không chỉ các đệ tử khác mà cả Hoa Đạt, Nam Hoa thậm chí là Mộc Anh Kiệt đều kinh ngạc.
Nam Hoa vừa kinh ngạc lại vừa ghen tị không thôi, còn Hoa Đạt với Mộc Anh Kiệt thật bất ngờ. Hoa Đạt tưởng chỉ có những nhân vật như Mộc Anh Kiệt mới có tư cách vào phòng nghỉ ngơi của chưởng môn nói chuyện.
“Tiểu cô nương này có chỗ hơn người sao?” Mộc Anh Kiệt suy tư. Hắn nhìn đâu cũng thấy chỉ là một linh Đồ nhất tinh mà thôi, hơn nữa tuổi cũng gia nhập chừng một năm rồi, thiên tư yếu kém bậc này hắn còn chả để vào mắt.
Mộc Anh Kiệt không nhận ra Thanh Liên là người của vương tộc, dù có nhận ra hắn cũng chẳng quan tâm, những vương tử, công chúa kia chẳng có ai hắn để vào mắt cả.
“Hả, Chí Nam, sao ngươi lại ở đây?” Võ Cực Lạc thấy Chí Nam bị giam trong lồng đất, bà tiện tay giải trừ.
Chí Nam vừa thoát khỏi lồng liền xông về phía Thanh Liên, cậu bị Hoa Đạt ở đằng sau túm lấy góc áo, xách cổ lên.
“Thả ta ra, ta phải giết chết ả...” Chí Nam gào thét, tiếng gào mang theo cực độ phẫn nộ khiến chúng đệ tử có phần sững sờ. Ai cũng cảm nhận được cỗ hận ý kia thông qua tiếng gầm.
Ngay cả Võ Cực Lạc cũng kinh ngạc, không phải hai đứa có quan hệ rất tốt sao?
Hoa Đạt nhận thấy không thể khuyên bảo được, bèn đánh mạnh một phát vào sau gáy khiến Chí Nam ngất tại chỗ.
Các chấp sự bèn kể lại một lượt, nào là gặp Thanh Liên đang điên dại ra sao, nào là phát hiện đan dược... cũng vì chuyện này mà bà cho ngừng buổi học hôm nay. Cả Đại Trà cũng được mời đến, nói rõ sự tình ngày hôm đó.
“...”
Cả căn phòng chỉ còn bốn người Võ Cực Lạc, Chí Nam, Đại Trà cùng Thanh Liên đang 'ngất'.
“Cho nên lúc đó ngươi cũng không thấy rõ là ai sao?” Võ Cực Lạc hỏi.
“Vâng, chưởng môn, lúc đệ tử đến thì cục đã tàn, mẫu thân và các tiểu đệ, tiểu muội của Chí Nam đã chết sạch.” Đại Trà biết gì nói đó, không thêm không bớt.
Võ Cực Lạc nhìn Thanh Liên, tuy bà tiếp xúc không nhiều với Thanh Liên, cũng biết đứa trẻ này rất lạnh lùng nhưng tâm tính lại rất tốt, không phải là người có khả năng làm ra chuyện này chút nào.
“Hây dà... Đứa nhỏ này mệnh thật khổ mà.” Võ Cực Lạc biết, nhìn Chí Nam phè phỡn bên ngoài như thế nhưng đứa trẻ này lại cố gắng hơn ai hết vì y quán đó. Nơi đó chính là trái tim của đứa trẻ này, cảm giác trong một đêm mất đi người thân, ai có thể chịu được.
Võ Cực Lạc đanh mặt lại, có khi nào có tông môn ma đạo nào đó đang giở trò không, dùng Thanh Liên vì mục đích nào đó. Bà lấy ra hai viên thuốc mà Hoa Đạt đưa lên nhìn. Bà chưa từng thấy đan dược loại này bao giờ nhưng trực giác mách bảo nó có gì đó liên quan rất lớn tới chuyện này.
“Ngươi mau đi tìm lục trưởng lão, truyền lời của ta tới ông ta, ta muốn biết đây là đan dược gì.” Võ Cực Lạc đưa hai viên đan dược kia cho Đại Trà.
“Vâng.” Đại Trà nhận lấy đan dược, gật đầu rồi định chạy nhanh đi. Ở gần Võ Cực Lạc thật sự rất áp lực, nhất là linh Đồ yếu như hắn.
“Khoan đã, đưa Chí Nam về núi luôn đi.”
Đại Trà khiêng cả Chí Nam đi luôn, trong phòng chỉ còn lại Thanh Liên cùng Võ Cực Lạc.
Toàn bộ câu chuyện vừa rồi, Võ Cực Lạc cảm thấy có rất nhiều chỗ không ổn, thế nhưng bà lại nguyện tin rằng đó là do có kẻ nào đó có mưu đồ bất chính với đệ tử Quang Huy tông hơn, bà chưa từng nghi ngờ Thanh Liên, bởi đây là người mà Trần Lĩnh đã chọn.
Một tháng này Quang Huy tông xảy ra quá nhiều chuyện, Võ Cực Lạc lo toang đủ thứ, trông bà có vẻ đã già đi vài chục tuổi nữa rồi.