Ầm! Ầm! Lôi quang ẩn hiện trên bầu trời đêm...
Thanh Liên bước vào thành, lách qua cảnh binh tiến vào trong. Khuôn mặt có chút mệt mỏi, bầng thần bước về hướng phủ đệ của mình.
“Đừng để nước mưa nhiễu lên hàng hóa...” Các cửa tiệm bán buôn thu dọn hàng.
“Đường trơn, các con đi chậm thôi.” Đám trẻ mặc áo làm từ lá cọ chống mưa nép vào lòng phụ mẫu. Những vị khách trên đường ghé vào những tửu lâu, khách điếm, những ánh đèn đốt bên trong những căn hộ, sưởi ấm khỏi cơn mưa.
Trong cơn mưa, ít nhiều đều vươn một ít linh khí thiên địa, nên thời tiết xấu thế này, dù cơ thể võ giả rèn luyện cường tráng dầm mưa thì hoặc là bị đau rát nhẹ hoặc là bệnh một trận, họ vẫn không phải là linh sư, chỉ là cơ thể phàm nhân.
Ầm! Ầm! Sét đánh trên không trung, tạo thành những dải băng tuyệt đẹp.
Rào... rào... ào... Nước mưa rơi lộp bộp trên các mái nhà, đọng thành từng vũng trên đường lớn, ai cũng vội vã tìm nơi trú mưa.
Riêng Thanh Liên, cô bé để mặc cơn mưa lạnh lẽo trút xuống người, nhấc chân vô hồn tiến về phía trước.
Thanh Liên dừng chân trước phủ đệ của mình, nước mưa làm mái tóc ướt nhẹp, phủ hiệu trong mắt cũng lu mờ. Chỉ mới một năm trôi qua thôi mà Thanh Liên lại có cảm giác bản thân đã trải qua một đời.
“Phù...” Thanh Liên thở ra một hơi, đạp cửa đi vào.
“Ha ha, ta đã bảo rồi mà, Anh Kiệt vương tử sao có thể thua kẻ hạng hai kia được.”
“Ta còn nghe đâu ngài ấy vì truyền thừa lần này mà dừng bế quan trùng kích Tướng lĩnh. Các ngươi nói xem kẻ nào có khả năng tranh tài cùng?”
“Xem ra truyền thừa lần này là của đại vương tử rồi, chúng ta sẽ sớm đón quân Vương tiếp theo.”
Từng tiếng nói cười đùa truyền vào tai Thanh Liên.
Tất cả đang bàn chuyện thì đột nhiên tiếng cửa bên ngoài vọng vô, bọn họ kinh ngạc nhìn người vừa bước vào.
Một nữ hài với mái tóc đen dài ướt sũng, mặc bạch giáp, tay cầm trường thương, xung quanh tỏa ra dư vị huyết tinh làm hơi thở của tất cả ngưng trọng.
Ầm! lôi quang lóe trên trời, để lộ ra một góc của khuôn mặt, có người lập tức nhận ra, thốt lên: “Công chúa...”
Hắn vừa thốt ra thì đám hạ nhân trong phủ mới hoàn hồn lại, họ mới nhận ra đó là Thanh Liên, là chủ tử của phủ đệ này.
“Công chúa à, tại sao người có thể ra ngoài sớm thế, mới hơn một năm mà?”
“Ha, ta đoán là tư chất phế vật, đã bị đuổi rồi cũng nên.” Một nô tỳ độc miệng nói, nàng ta cảm nhận được ba động trong người Thanh Liên, là của linh Đồ nhất tinh.
“Phế vật...” Một năm trôi qua, kẻ thấp kém nhất cũng đạt tới linh Đồ tam tinh, thế mà vị chủ tử này chỉ là thứ mới nhập môn. Thế giới này võ lực vi tôn, dù cho có là vương tộc tôn quý ít nhiều cũng không tránh khỏi quan niệm này.
Mưa lạnh phủ mờ, Thanh Liên đứng yên tại chỗ nhìn bọn họ, ánh mắt lóe lên huyết quang.
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, bao trùm toàn bộ phủ đệ, cách âm hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Ầm! Ầm! Mưa càng lúc càng nặng nề, lôi âm không ngừng xuất hiện trên tinh không.
Một nén nhang trôi qua, lôi âm đánh xuống làm Thanh Liên sực tỉnh. Thanh Liên hướng ánh mắt mê mang ra xung quanh, tất cả hạ nhân trong phủ từ nữ tỳ tới nam nô, chỉ còn là cái xác lạnh trên đất.
Mùi vị máu tươi phủ ngập phòng, trên trường thương, hai bàn tay, hai chân, bộ giáp trắng đã nhiễm máu đỏ tươi. Trong vô thức, Thanh Liên đã lấy mạng bọn họ rồi.
“Ha ha ha...” Thanh Liên cười cổ quái, nụ cười có chút cô độc cùng thê lương.
Sâu thẳm bên trong linh hồn, cán cân cảm xúc lại xuất hiện, nặng nề nghiên về một bên.
“Ta đang hi vọng gì chứ, lúc đầu đã vốn như thế mà...” Từng hình ảnh trong quá khứ ùa về, những ký ức mà bản thân đã chối bỏ, vốn dĩ đã quên mất từ lâu.
Rất nhiều năm về trước, một nữ hài tử khép nép nhìn những vương tử, công chúa vui đùa, hạnh phúc trong vòng tay của Vương Hậu, các Vương Phi.
“Mẫu thân, ta cũng muốn ôm...” Nữ hài mang theo ánh mắt chờ mong, nhìn Bạch mĩ nhân.
Đáp lại là một trận đòn roi cùng lời lẽ cay độc: “Nghiệt chủng, ta không phải mẫu thân ngươi, yên lặng cho ta.”
Nữ hài tử lê thân chằng chịt vết thương về phòng, cô đơn khóc: “Tại sao... Họ, cũng được ôm mà?”
“Ôi, công chúa của ta.” Diệp ma ma vừa bước vào, vội ôm lấy dỗ dành nữ hài. Nữ hài yếu ớt tựa vào lòng ma ma, hưởng lấy hơi ấm từ người.
Diệp ma ma an ủi, lấy ra một con chim xinh đẹp, nói: “Tặng cho người này.”
Nữ hài cầm con chim nhỏ trên tay, ánh mắt đầy thích thú, hôn lên má ma ma, nói: “Ma ma, cảm ơn người, người thật tốt...”
Từ khi có chim nhỏ, mỗi ngày nữ hài cười nhiều hơn, người chim như hình với bóng. Cho tới một ngày đẩy cửa vào phòng, phát hiện người bạn chim của mình đã chết trên đất, hai cánh, hai chân bị bẻ gãy, ánh mắt còn lưu lại sự đau đớn.
Ở bên ngoài thì cung nữ, nam nô cười thích thú. Nữ hài đau lòng, dựa vào Diệp ma ma khóc mấy đêm liền, không biết vì sao bọn họ lại đối xử với bản thân như vậy.
Cho tới khi Diệp ma ma vì che chở mình mà mất mạng, nữ hài đứng lặng nhìn Diệp ma ma, không có khóc nháo, không có gục ngã. Dường như bản thân nhận ra gì đó, bởi vì bản thân đã yêu thích chim nhỏ, yêu thích Diệp ma ma mà đã hại họ.
Lần này không còn ai ở bên cạnh, ôm lấy nữ hài mỗi khi đêm đến, không còn ai dỗ dành khi ủy khuất, không còn ai sưởi ấm cô bé khỏi lãnh cung lạnh lẽo này.
Khoảnh khắc đó, dường như nữ hài đã học được cách thu hẹp cảm xúc, giấu mình trong bức tường mà bản thân dựng lên.
Vào một ngày đẹp trời, cung nữ mở cửa thì thấy ba, bốn cái xác nằm trên đất, nữ hài ngồi xổm trên đất, tay cầm con dao nhiễm máu đỏ tươi, trên môi nở một nụ cười cổ quái.
Cung nữ sợ hãi chạy đi báo với Bạch mĩ nhân. Trái với những lần trừng phạt kia, Bạch mĩ nhân đến ôm lấy nữ hài, thủ thỉ vào tai: “Giết rất ngoan.”
Lần đầu tiên nữ hài thấy bạch mĩ nhân cười, lần đầu tiên nghe được giọng nói dịu dàng, vì một câu nói mà tâm hướng về người, ám ảnh cả tuổi thơ.
Ầm! Ầm! Lôi âm chấn động không trung, những hạt mưa đậu lách cách trên mái nhà, nhiễu nước vào trong qua khung cửa sổ.
Những ký ức xưa cũ bản thân đã muốn lãng quên ào về như thủy triều. Thanh Liên lê bước chân nặng nề bước vào căn phòng của mình.
Ánh mắt hờ hững nhìn xung quanh, cho tới khi đụng phải một chồng sách giấy thì lóe lên. Thanh Liên cười nhẹ, cầm lên những quyển truyện cổ tích mà bản thân thích đọc lên, có lẽ đây là tia sáng lẻ loi nhất trong bảy năm tuổi thơ này.
Thanh Liên ngã lưng xuống giường, chiếc giường gỗ gồ ghề cứng ngắc, không mềm mại được như ở Quang Huy tông. Thanh Liên không quan tâm nữa, cô bé chỉ muốn ngủ, ngủ một giấc thật dài quên hết tất cả.
Truyền thừa, bí ẩn cổ kim, Ngũ Linh gì đó... đều không quan trọng nữa rồi.
Trong cơn mưa, những con nhện đỏ bò về hướng của tửu điếm, chúng tập hợp lại với nhau tạo thành huyết nhân, từ trong huyết nhục, da thịt bắt đầu tái tạo thành hai nhân dạng.
Là Vương Kiệt cùng Vũ Kinh, trước mặt bọn chúng là một nhóm người, tên nào tên nấy đều tỏa ra khí tức nguy hiểm, máu lạnh.
“Ta đã bảo các ngươi phải cẩn thận hành sự, tránh để lộ cơ mật rồi mà.” Giọng nói lạnh lùng của tên thủ lĩnh vang lên.
Những tên khác nhìn thấy hai gã xuất hiện với dáng vẻ này thì kinh hách không thôi. Trong các linh Sĩ thất tinh, bọn họ cũng thuộc loại không tầm thường, lại còn là huyết tộc, tại sao lại có thể thảm hại thế này?
“A... Xui xẻo gặp phải luyện trận sư.” Vương Kiệt bực tức nói.
“Hửm, luyện trận sư? Có xác định được là ai không?” Tên thủ lĩnh hỏi, giọng nói có chút căng thẳng. Huyết tộc tồn tại không dễ dàng, máu của họ luôn là thứ hấp dẫn luyện trận sư nghiên cứu.
Thể chất huyết tộc dù có bá đạo đến đâu cũng không thể so được với trận pháp, đây là lí do vì sao tộc nhân luôn phải dè chừng, nắm bắt thông tin của những luyện trận sư.
“Khuôn mặt rất lạ nhưng ta có thể khẳng định kẻ đó tới từ thành Hồ, chỉ có luyện trận sư của chúng mới dễ dàng rút huyết tủy của ta dễ dàng thế.” Vương Kiệt thuật lại. Đến giờ gã vẫn còn cảm giác sợ hãi, lần đầu tiên diện kiến với tử vong gần đến thế, thiếu chút nữa bồi cả mạng vào.
Tên thủ lĩnh nhìn Vương Kiệt cùng Vũ Kinh, sau một hồi thì cất lời: “Lão tam, kiểm tra bọn họ.”
“Hở, tại sao...” Một luồng tinh thần lực lạnh lùng rót vào người của bọn họ, kiểm tra toàn thân. Bỗng nhiên từ trong huyết tủy, hai luồng ngoại lực phát ra, là ánh sáng chú ngữ của trận pháp.
“Không, không thể nào được.” Cả Vương Kiệt lẫn Vũ Kinh đều hoảng sợ thốt lên: “Rõ ràng kẻ đó còn chưa lấy quyển trục ra khắc trận nữa mà”
Thủ lĩnh nhìn hai người bằng ánh mắt lạnh lẽo như nhìn hai bộ hài cốt, ra lệnh: “Giết chúng.”
Một gã mập bước ra, liếm liếm lưỡi dao: “Ha, Vương Kiệt, Vũ Kinh, mặc dù ta rất quý các ngươi nhưng đại sự của chủ tử không thể có sai sót được.”
Gã ra tay tàn độc, máu thịt trên đất bị hấp thu hoàn toàn, chỉ còn lại hai trận pháp trên sàn.
Tên thủ lĩnh nhìn hai trận pháp nhỏ kia rồi hướng ra trời mưa mịt mù, ra lệnh: “Đi, chỗ này không nên ở lâu.” Thủ đoạn của luyện trận sư là vô biên, tốt nhất là rời đi để tránh bị người bắt thóp.
Bọn họ hóa thành những bóng đen bay vụt ra ngoài cửa sổ, căn phòng im lặng trở lại, chỉ còn tiếng mưa nặng hạt bên ngoài.