Mặt trời lặn, gió đêm bắt đầu nổi lên, trên mặt Vương Kiệt là một mảng lạnh lẽo.
“Quân đại ca ra đi cô độc, uất ức không người đưa tiễn. Còn các ngươi, vì cái gì lại có thể hạnh phúc, thoải mái cười đùa như thế?” Vương Kiệt khóc. Những giọt nước mắt rơi xuống khiến đám trẻ cảm thấy sợ hãi.
Những nụ cười của đám trẻ không hiểu sao lại làm gã Vương Kiệt này phẫn nộ. Gã nhìn đám trẻ vô cùng ngứa mắt, gã muốn... giết hết chúng đi.
“Chết đi.” Vương Kiệt xuất thủ, với lực đạo của linh Sĩ thất tinh, chưởng này thừa sức đánh chết đứa nhỏ.
Vụt! Hai đạo thủy lưu từ xa bắn tới ngăn hắn lại, Phạm phu nhân vội vã chắn trước mặt lũ trẻ.
Bà run rẩy chất vấn: “Đại hiệp, chúng ta không thù không oán, vì sao lại ra tay với con ta?” Trước mặt bà là linh Sĩ thất tinh, hơn bà tới bốn cảnh giới, quan trọng hơn, gã này tỏa ra mùi vị của máu tanh, hai bàn tay bẩn thỉu ấy không biết đã nhuốm máu bao nhiêu người rồi.
Đám trẻ cũng đã cảm nhận được sự nguy hiểm, tàn độc từ Vương Kiệt, sợ hãi trốn sau lưng Phạm phu nhân.
Vương Kiệt không trả lời, hắn dùng ánh mắt sát nhân nhìn bà, nói: “Phải rồi, bên gối huynh ấy vẫn chưa có ai, chi bằng...”
Sát khí của hắn như một con dã thú điên dại làm tâm thần của Phạm phu nhân và đám trẻ kinh sợ.
Trên bầu trời đêm dần hiện lên những tia sáng nhỏ của vì sao.
Ầm! lôi quang ẩn hiện làm sáng một mảng trời, báo hiệu cho cơn mưa sắp kéo đến.
Thanh Liên đã bay ra khỏi không gian truyền thừa, đặt chân đến truyền thừa chi môn rồi. Thanh Liên có hơi quay đầu lại nhìn cổng vào đã khép kín, một giọng nói cứ thoang thoảng hiện lên trong tâm trí: “Đừng bao giờ coi thường tà khí...”
“Cuối cùng cũng ra khỏi đây rồi.” Thanh Liên đã ngây ngốc trong này hơn hai tuần rồi. Thú thật thì Thanh Liên đang thực sự rất mệt, cả tinh thần lẫn thể xác.
Hai tuần nay Thanh Liên đã phải đối mặt với những biến cố liên tiếp, từ tam tộc trấn Văn Lang nội đấu, truyền thừa xuất hiện, đối đầu với ma thú bán Tướng lĩnh cho tới màn sương bí ẩn phủ lên Đại Việt.
Những sự kiện liên tiếp đè nặng lên tinh thần Thanh Liên, không có lấy một giây phút để thở, bây giờ Thanh Liên thật sự chỉ muốn sớm tìm thấy nơi nào đó để nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên tinh thần truyền đến cảm giác biến mất.
“Hửm...” Là trận pháp nào đó Thanh Liên rải ra trước đó mất đi hiệu lực, là loại trận pháp có liên kết với tinh thần của Thanh Liên. Chỉ duy nhất một lần Thanh Liên sử dụng trận pháp loại này.
Pháp trận chèn ký ức. Một là nó bị người xóa bỏ, hai là...
Khuôn mặt của Thanh Liên bỗng trầm xuống.
Giọt mưa từ trên không rơi xuống, lạnh lẽo lăn giữa trán Thanh Liên. Cơn gió thổi bùng qua mái tóc, làm lộ ra đôi mắt sững sờ vì chứng kiến cảnh tượng trước mắt Thanh Liên.
Những đứa trẻ ở y quán Từ Tâm nằm bệp ra đất, những dòng máu đỏ tươi lan đến chân Thanh Liên. Trong đêm tối, một gã tráng hán dùng bàn tay mình tàn độc đâm xuyên qua ngực của Phạm phu nhân.
Dường như phát hiện ánh mắt đang nhìn về phía mình, Vương Kiệt ngước đầu lên, trước mặt gã là một nữ hài khoản chừng tám tuổi, mặc bạch giáp.
“Ha, lại thêm kẻ đến nạp mạng, ta...”
Vụt! Một vết chém in lên gò má. Vương Kiệt bất ngờ vì bản thân còn chưa kịp nhìn ra đối phương xuất thủ lúc nào.
“Ngươi...” Một nắm đấm đã cách ngay mặt gã. Một đấm dùng toàn lực khiến gã nát cả mặt.
“A... Nhãi ranh...” Gã là linh Sĩ thất tinh, nào có thể bị thứ linh Đồ phế vật đánh được.
“Tao phải giết mày...”
Đại đao của gã va chạm kịch liệt với trường thương, chưởng pháp rơi trên người Thanh Liên làm cô bé thổ huyết. Dù cho có Phong Linh, có đánh ra được uy lực của linh Sĩ tam tinh thì cơ thể này vẫn là linh Đồ nhất tinh.
Chưởng vừa rồi đã làm Thanh Liên nội thương, kinh mạch đập loạn nhưng cô bé chẳng quan tâm, ánh mắt lạnh lẽo vẫn nhìn về Vương Kiệt. Đây là lần đầu tiên Thanh Liên nổi lên sát ý, muốn giết một kẻ nào đó.
“Con nhãi này...” Vương Kiệt tức giận. Gã thừa kinh nghiệm để hiểu một chưởng của mình mạnh bao nhiêu, thừa sức giết cả linh Sĩ thế mà nhận nhiều chưởng như vậy nữ hài trước mắt gã lại không hề đổ gục, trái lại ra đòn càng hiểm ác hơn.
Thanh Liên phẫn nộ, trong phẫn nộ lại chứa đựng lí trí. Mọi hướng di chuyển, cái xoay vai của Vương Kiệt trở thành thông tin đánh bại gã. Thanh Liên bị thương nhưng thương tích trên người Vương Kiệt cũng không kém.
“Sảng khoái...” Vương Kiệt liếm vết máu của mình, ánh mắt vừa phẫn nộ lại vừa thích thú, gã như con thú hoang dại tìm thấy đối thủ yêu thích.
Phụt! Trường thương đâm xuyên qua tim, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Vương Kiệt. Gã cười, nụ cười vô cùng biến thái, xem nhẹ mạng sống của chính mình.
Thanh Liên rút thương ra, cả người gã phát ra huyết khí làm Thanh Liên lùi lại.
“Ha ha, nhãi con, quên nói cho ngươi biết, ta là huyết tộc, ta không thể bị chết bởi mấy cú đâm thế này.” Mặc dù gã vẫn cười đấy nhưng ánh mắt đã có hơi e dè rồi, một linh Sĩ thất tinh như gã lại bị linh Đồ nhất tinh giết chết, quá kỳ quái.
Bỗng nhiên gã cảm thấy kinh mạch tắt, vung cánh tay một cái thôi mà cảm giác như có nghìn vết đao cắt qua, không chỉ thế mà hai chân đều tê nhức, không thể di chuyển được. Gã kinh ngạc nhìn qua Thanh Liên.
Vừa rồi nhìn qua thì điên cuồng công kích nhưng mọi công kích đều có chủ đích, vừa hay đánh trúng những yếu huyệt.
Vương Kiệt cười khinh bỉ, gã là huyết tộc, những trò ranh mãnh này là vô nghĩa nếu không giết được gã.
“Đợi ta thoát khỏi đây đi, ta sẽ giết ngươi.”
Ánh mắt Thanh Liên chẳng có nữa điểm dao động. Ánh sáng chú ngữ xuất hiện giữa mi tâm Vương Kiệt.
“Ngươi là... Luyện trận sư.” Âm thanh có phần kinh hoảng, thể chất của huyết tộc không hề sợ đối đầu với những cuộc chiến đấu của chiến linh sư, nhưng luyện trận sư lại khác.
“Phụt...” Gã không ngừng bị lực lượng tinh thần cưỡng chế phun máu ra, những giọt bất tử huyết của huyết tộc.
Ánh mắt hiện lên sự kinh hoảng, lần đầu tiên cảm nhận tử vong chân chính. Gã có được tư thái tự tin này chính là nhờ thể chất bất tử của huyết tộc, nếu bị rút cạn máu, gã chẳng khác gì linh sư bình thường.
“Tha... Tha mạng...” Gã vội vã cầu xin, sự tự tin gì đó đều mất sạch. Giờ phút này gã mới nhìn rõ vào ánh mắt Thanh Liên, một ánh mắt không hề chứa đựng bất cứ khoan dung nào. Nữ hài này, thật sự muốn giết gã.
Bỗng nhiên một đoàn hỏa diễm đánh tới làm Thanh Liên phải tránh đi. Một bóng người xuất hiện trước Vương Kiệt.
“Khặc, Vũ Kinh.” Vương Kiệt bị rút gần hết máu mà suy yếu.
“Cũng may thủ lĩnh bảo ta đến canh chừng ngươi.” Người mới đến kinh ngạc nhìn Vương Kiệt, hắn chưa từng thấy bộ dạng yếu ớt này của Vương Kiệt.
Nhìn tràng cảnh xung quanh cũng đoán được có chuyện gì xảy ra. Hắn nhìn Thanh Liên đầy cảnh giác, một linh Đồ lại có thể đánh cho linh Sĩ suýt chết, lại còn có thể chất huyết tộc nữa.
“Triệu Hồi Chi Thuật – Huyết Chu Tử.” Hắn là triệu hồi sư, khế ước thú là bầy nhện đỏ này. Vừa xuất hiện hắn đã xuất ra con át chủ bài này, bởi vì hắn cảm nhận được sự nguy hiểm từ Thanh Liên.
Sự nguy hiểm thông qua ánh mắt, nó không có sự hồn nhiên, ngây thơ của một đứa trẻ tám tuổi, hơn nữa đứa trẻ tầm tuổi này không thể nào là luyện trận sư được.
Đàn nhện đông như thủy triều hướng đến Thanh Liên.
“Sau đây ta sẽ...” Hắn chưa kịp xuất thủ thì...
Minh Long Hóa Kỹ – Phong Liên Vạn Kích!
Từng đạo phong kích tụ thành lưỡi lê sắc nhọn xé rách không trung bắn về phía đàn nhện. Mỗi kích xuyên qua giết chết nhện đỏ như được gia trì, cái sau mạnh hơn cái trước.
“Ặc...” Vũ Kinh dính phải Định Thân trận, cơ thể bị khóa chặt tại chỗ. Hắn lĩnh toàn bộ công kích, lưỡi lê đâm chảy máu, đâm vào tận xương tủy. Giờ phút này Vũ Kinh mới hiểu ra vì sao Vương Kiệt lại thua dễ dàng đến thế, không phải vì gã khinh địch.
Đối phương quá mạnh...
Bầy nhện đỏ chẳng mấy chốc tan rã, chạy tán loạn. Mưa bắt đầu rơi, cơn mưa nặng hạt nhiễu lên hai cái xác lạnh.
Mưa vốn vô tình, không phân tốt xấu mà trút xuống lên đầu Thanh Liên. Thanh Liên bước qua hai cái xác lạnh, nhìn Phạm phu nhân nằm lại trên đất cùng những đứa trẻ kia.
“Thật may, vẫn còn chút ý thức của tàn hồn.” Thanh Liên có được tri thức của Phạm Tu, có thể nhìn rõ tia ý thức này, vội vàng thu lấy nó, phong ấn lại bên trong nhẫn không gian.
Bỗng nhiên một đạo ánh mắt bắn tới, Thanh Liên ngước đầu lên. Hai mắt va chạm chạm nhau, cả không gian như dừng lại khoảnh khắc này, những tiếng đổ vỡ bỗng vang lên.
“Ngươi...” Cơ thể Chí Nam chết lặng với cảnh tượng bày ra trước mắt mình.
“Bạch... Phong... Vân...” Từng chữ được nói ra, hiển nhiên Chí Nam không biết đó là Thanh Liên vì quá giống nhau.
“Ta giết ngươi.” Chí Nam mất lí trí, mắt đỏ ngầu, hai tay tụ lôi điện đánh về phía Thanh Liên.
Thanh Liên phản ứng theo bản năng đánh bay Chí Nam đi, tới lúc kịp hoàn hồn thì cô bé mới ý thức được mình đã làm gì? Tại sao? Đó là người mà Thanh Liên muốn bảo vệ mà? Tại sao lại đánh huynh ấy?
“A...” Tiếng thét tê tâm liệt phế, Chí Nam đứng dậy, bất chấp tất cả xông về phía Thanh Liên. Thanh Liên không hề phản đòn, chỉ né tránh tất cả công kích ấy.
Dường như tiếng ồn nơi đây làm kinh động linh sư phía xa, có người bắt đầu kéo đến. Thanh Liên không hề chần chừ, lập tức truyền tống ra khỏi đây.
“Mẫu thân, đừng bỏ ta mà...” Chí Nam ôm lấy thi thể Phạm phu nhân, đầu gục xuống, giọt lệ lăn trên gò má như hoa lê đái vũ, hòa vào nước mưa.
Đây là người quan trọng nhất, người đã nắm tay, che chở cho tuổi thơ của Chí Nam, người đã nhìn cậu chập chững bước đi, ở phía sau theo dõi từng thành tựu cậu đạt được, ngời đã xây nên mái ấm nơi Chí Nam có thể ngả lưng những lúc mệt mỏi.
Vì người, Chí Nam đã cố gắng phấn đấu không ngừng nghỉ, muốn đem đến cho người ấy một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Hết rồi, tất cả mất hết rồi...
Đại Trà vừa tới, sững sờ thốt lên: “Trời ơi...”
Cơn mưa lạnh lẽo trút xuống lòng người, không khí bốc lên dư vị ê ẩm, tuyệt vọng cùng thê lương.
Đoàn người kéo đến thì cục đã tàn, chỉ còn chứng kiến đứa trẻ ôm lấy mẫu thân nó, cất tiếng khóc trong mưa.
Cách đó không xa, chứng kiến cảnh tượng ấy cùng đôi mắt phẫn nộ, hận ý thấu xương kia nhìn mình làm Thanh Liên bất giác đưa tay lên ngực. Nơi này... tại sao lại nhói thế này.
Cả người Thanh Liên dầm mưa, mái tóc y phục đều ướt nhẹp, cơn mưa này thật lạnh, cả người cũng lạnh, Thanh Liên chẳng muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa.
Thanh Liên quay lưng bước đi trong mưa, để lại tiếng khóc sau lưng.
“A... Mẫu thân...”
Cơn mưa lạnh lùng đứng ngoài thế sự, trút xuống những giọt lệ vô tình.