Edit: Huyết Mạc Hoàng.Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cho nên, người là cần khích lệ a, danh sách hàng tháng đang chờ tôi.
Còn các bạn thân, không phải tôi không muốn nhắn trả lời, mà là tấn giang không cho tôi phản hồi aaa.
“Tonks, chuẩn bị tốt chưa?”
“Ân, chỗ tôi không thành vấn đề, chỗ Mundungous thì sao?”
“Ở thời điểm mấu chốt, tên đó hẳn sẽ không bị rớt lại.”
“Ân, vậy chỉ còn lại Lupin.”
“Lupin không có vấn đề gì, còn nửa tháng nữa mới đến trăng tròn.”
“Vậy…”
“Năm.”
“Bốn.”
“Ba.”
“Hai.”
“Một.”
Ánh sáng màu vàng chiếu sáng bóng tối, ánh ra tế đàn trong bóng đêm, hoa văn chạm khắc huyết sắc lúc ẩn lúc hiện trên nền đá cẩm thạch trắng. Trung tâm tế đàn là một cỗ hắc khí, nén đến vặn vẹo, cuối cùng bị ánh sáng vàng ép vào tế đàn, biến mất cùng với hoa văn huyết sắc, ánh sáng lấp lánh màu vàng cứ như chất lỏng bao trùm cả tế đàn, rồi dần dần biến mất.
“Remus, cậu không sao chứ.” Trong bóng đêm, một bóng đen mơ hồ ôm lấy lang nhân lung lay sắp đổ.
Nếu cẩn thận, có thể nhìn thấy đó là một nam nhân có mái tóc xoăn rối dài, hai má lõm xuống, đôi mắt xám lộ ra sự cảnh giác của dã thú.
Bốn luồng ánh sáng xanh dâng lên từ bốn góc tế đàn, lang nhân gật đầu với người nam nhân đỡ mình, rồi sau đó một luồng ánh sáng xanh giống vậy phóng ra từ đũa phép giơ lên của anh ta, chỉ nghe thấy ‘ba’ một tiếng, hai người độn thổ, biến mất khỏi chỗ tế đàn.
Tế đàn đá cẩm thạch trắng trống rỗng, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió đang gào thét.
Lại là một buổi sáng sớm.
“Thôi đi, Hedwig.” Nghe được tiếng đập cánh, Harry theo bản năng phất phất tay, mở mắt, một con cú trắng không lớn đang nằm ra sức đập đập trong phòng.
Ai có thể nói cho tôi biết vì sao đầu năm nay cú mèo đều dùng lò sưởi không?
Sau đó, Harry phát hiện cậu quên đóng lại cái cửa sổ chân chính duy nhất thông từ hầm ra bên ngoài, mà Hedwig chỉ sợ cũng vào từ đó.
Nói thật thì, lúc Hagrid mời cậu đến túp lều của mình, lại còn đem cô bé tốt này cho cậu, Harry thật sự không biết làm sao hình dung được cảm giác lúc đó, cậu chỉ có thể thích thú nói một lời cám ơn. Để có thể biểu đạt được sự cảm kích của mình.
“Nhật báo tiên tri?” Harry nghi hoặc lấy xuống tờ báo trên chân Hedwig, rồi mới nhớ ra mình không có đặt báo, đang lúc muốn cầm tờ báo lên, thì gia tinh ‘ba’ một tiếng xuất hiện trong phòng.
“Ngài Harry Potter, đây là bữa sáng hôm nay của ngài.” Gia tinh bỏ khay xuống liền biến mất, Harry nhìn lên đồng hồ treo tường, trời ạ, đã 7 giờ rưỡi.
Thế là Harry_Cứu thế chủ sợ muộn_Potter của chúng ta vội vàng giải quyết các chướng ngại, dùng tốc độ nhanh nhất để thanh toán bữa sáng và cầm nạng lên, chui vào lò sưởi.
Tiết đầu tiên hôm nay là Lịch sử pháp thuật, giáo sư Binns trôi đến bục giảng sẵn sàng để bắt đầu lớp học, nhưng không khí trong phòng học cũng rất kỳ dị khác với trước, không ai dọn xong tư thế chuẩn bị ngủ, mọi người đều cúi đầu khe khẽ nói nhỏ.
“Có gì xảy ra?” Harry ngồi xuống cạnh Ron, Hermione và Lavender ở bên cạnh đang thảo luận gì đó.
“Cậu không biết?” Thấy Harry đến, Hermione ngẩng đầu nhìn qua đây “Hồi sáng cậu không thấy tớ với Ron có gửi báo cho cậu sao?”
“Ân, chưa kịp xem, có tin tức gì sao?” Harry vừa lấy sách lịch sử pháp thuật ra vừa hỏi.
“Cậu tự xem đi.” Ron rút một tờ Nhật báo tiên tri hàng ngày nhăm nhúm từ túi sách đưa cho Harry, Harry khó hiểu vuốt thẳng tờ báo, rồi thấy được ảnh chụp thật lớn trên trang nhất.
Người trên ảnh Harry quen thuộc, phải nói là quá mức quen thuộc khi còn sống.
Tóc quăn rối, đôi mắt quen thuộc.
Là Sirius Black.
Mà tiêu đề thật lớn trên trang nhất chính là – Sirius Black vượt ngục, ngài Voldemort phủ nhận đây là Tử Thần Thực Tử.
Phía dưới có một hàng chữ nhỏ.
Harry vội vàng xem:
“Sirius Black, được biết là một kẻ cực kỳ ác độc, từng vì dùng một câu thần chú giết chết 13 Muggle, hơn nữa còn làm nổ một ngã tư mà bị nhốt vào Azkaban. Mọi người vẫn cho rằng nguyên nhân của sự điên cuồng này là vì sự thất thế của ngài Voldemort, mà nay chính miệng ngài Voldemort lại phủ nhận việc Sirius Black là Tử Thần Thực Tử, trong đó có phải còn ẩn tình gì khác? Mời mọi người đọc trang bốn, trang độc nhất vô nhị của phóng viên Rita Skeeter sẽ giúp mọi người gỡ bỏ những bí ẩn trong đó.”
Harry lập tức lật đến trang 4 của tờ báo.
“Sirius Black có phải vô tội hay không, khi ngài Voldemort phủ nhận đây là Tử Thần Thực Tử, trong lòng mọi người chắc hẳn đều thoáng xuất hiện câu hỏi này, người viết cũng đồng dạng thấy nghi hoặc vì điều đó. May mắn thay, hôm qua người viết đã tận mắt thấy Sirius Black, hơn nữa còn thoát được một mạng dưới đũa phép của hắn, mà bây giờ người viết ngồi ở đây, là vì để nói cho mọi người biết: Sirius Black tuyệt đối không phải là người vô tội.”
‘Ba.’ Harry hung hăng đập tờ báo lên bàn, âm thanh lớn đến nỗi toàn bộ học trò trong lớp đều quay lại nhìn cậu.
“Harry.” Hermione kéo tay áo Harry.
“Thực xin lỗi, Hermione.” Harry nhắm hai mắt lại, nhu nhu mi tâm.
“Harry, cậu không sao chứ.” Hermione rút tờ báo ra khỏi tay Harry “Sirius Black này…”
“Chú ấy vô tội.” Harry lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói “Chú là bạn tốt nhất của cha tớ khi còn đi học, hơn nữa còn là cha đỡ đầu của tớ.”
“Harry, cậu có cha đỡ đầu là kẻ giết người?” giọng Ron to lên không ít, lúc này ngay cả giáo sư Binns cũng nhìn về phía họ.
Hermione trừng mắt nhìn Ron khiến cậu hơi đỏ mặt cúi đầu xuống.
“Thực xin lỗi, giáo sư.” Harry nhanh miệng trả lời, sau đó dùng một thần chú cách âm lên ba người bọn họ.
“Harry đây là……?”
“Thần chú cách âm.” Harry đơn giản trả lời.
“Tớ nói ngắn gọn nhé.” Harry thấy Ron và Hermione đều bày ra tư thế rửa tai để nghe nên nói “Đầu tiên, thời đi học bốn người: Sirius Black, James Potter, Remus Lupin, Peter Pettigrew được gọi là tổ bốn người của Hogwarts, lúc trước bọn họ là bạn bè tốt nhất. Sau đó khi tớ sinh ra, bởi vì Voldemort muốn đuổi giết tớ, nên Dumbledore thương lượng với cha mẹ tớ chọn sử dụng thần chú trung thành để bảo vệ nhà tớ, lúc ấy chọn Sirius làm người giữ bí mật. Tiếp theo, Voldemort lại biết được địa chỉ nhà, tập kích cha mẹ và…tớ, tớ nhờ có lời nguyền của mẹ mà sống sót, còn cha mẹ thì tới giờ vẫn hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện thánh Mungo, thế nên mọi người đều cho rằng là Sirius bán đứng nhà tớ, nói địa chỉ nhà tớ cho Voldemort để hắn tấn công.”
“Tưởng là……?” Ron hỏi “Chẳng lẽ không phải Black nói cho Voldemort biết địa chỉ nhà cậu?”
“Không, không phải.” Harry dứt khoát phủ nhận.
“Thế thì ai?” Hermione hỏi.
“Kỳ thật người này Ron cũng biết, có lẽ, hắn còn sống ở nhà cậu rất lâu.” Harry nhìn Ron.
“Tớ biết! Điều này không có khả năng, Harry, cậu sẽ không nói là cha mẹ tớ chứ.” Ron có chút cứng nhắc.
“Không, đương nhiên không phải.” vẻ mặt căng thẳng của Harry rốt cuộc cũng thả lỏng một ít “Nói một cách chính xác, tuy cậu biết hắn, nhưng cậu lại không biết hắn là ai, cho dù cậu với nó rất quen thuộc, nhưng tuyệt đối không thể nghĩ ra nó là hắn.”
“Cái gì là hắn là nó?” Ron ngày càng mê mang “Harry, cậu không phải hồ đồ rồi chứ.”
Mà vẻ mặt Hermione ở bên cạnh cũng mơ hồ.
“Ân, tớ nhớ anh trai cậu_Percy có sủng vật là một con chuột.”
“Đúng vậy, cậu nói Scabbers?” Ron gật đầu “Nhưng Scabbers đã biến mất khỏi nhà tớ từ 1 năm trước, nhà tớ đều nghi nó có thể đã chết ở nơi mà mọi người không biết.”
“Không, hắn không chết.” Harry lắc đầu.
“Hắn?” Hermione nhanh chóng nói tiếp “Harry, cậu dùng từ ‘hắn’ để gọi một con chuột.”
“Đúng, là hắn, bởi vì Scabbers sẽ không chỉ là một con chuột.” nụ cười của Harry lúc này làm cho người ta rét lạnh.
“Không phải con chuột thì có thể là gì?”
“Là Animagus.” Hermione vừa nói vừa lắc đầu “Nhưng điều đó không có khả năng, tất cả Animagus đều phải đến Bộ Pháp thuật đăng ký.”
“Hermione, trong danh sách đăng ký của Bộ Pháp thuật có mấy Animagus?” Harry cười hỏi.
“Ân, năm.” Hermione nghĩ nghĩ “Nếu tớ nhớ không lầm thì là vậy.”
“Đúng vậy, tính cả giáo sư McGonnagal, ma pháp giới tổng cộng chỉ có năm Animagus, cậu thấy điều có thể sao?”
“Không quá…… có thể.” Lúc này Hermione cũng bị bản thân làm bật cười.
“Thế nên Animagus không đăng ký tuyệt đối còn nhiều hơn so với danh sách, cậu nghĩ đi, Animagus có khả năng tránh bị giám sát, cậu thấy có bao nhiêu người chịu đem cách cuối cùng để bảo vệ mạng sống như vậy đăng ký ở Bộ Pháp thuật.” Harry chậm rãi phân tích.
“Qủa thật là thế.” Ron đông ý “Rất nhiều phù thủy vĩ đại thích giấu diếm.”
“Vì thế, Scabbers nhà cậu chính là một Animagus.” Harry nhìn Ron gằn từng chữ một “Mà hắn, kỳ thật cũng là một trong tổ bốn người Nhà Gryffindor năm đó, là…Peter Pettigrew.”
“Điều đó là không thể, Harry.” Ron theo bản năng lắc đầu “Scabbers ở nhà tớ nhiều năm như thế, cho đến giờ tớ vẫn chưa thấy hắn biến thành người.”
“Đó là vì cho tới bây giờ hắn vẫn không biến lại thành người.”
“Nhưng…, nhưng…, vì sao đột nhiên 1 năm trước lại không thấy hắn nữa, hơn nữa, hắn không phải là người được tặng huân chương Merlin à, vì sao phải biến thành con chuột ”
“Vì sao?” Harry cười lạnh “Bởi vì hắn phản bội cha mẹ tớ, còn Voldemort mưu sát xong lại thất thế, hắn sợ hãi, hắn chỉ có thể trốn đi. Mà khi chủ nhân của hắn lại xuất hiện, hắn liền gấp rút trở về hầu hạ chủ, nhiêu đây đủ là lý do chưa? Hắn luôn có thói quen nương nhờ vào người hắn cảm thấy mạnh, năm đó là cha tớ và Sirius, sau là Hội Phượng Hoàng, cuối cùng là Voldemort.”
“Được rồi, được rồi.” Ron gật đầu không thèm nhắc lại, mà ánh mắt của Hermione bên cạnh ngày càng nghiêm túc nhìn chằm chằm Harry.
“Hermione?”
“Harry.” Hermione nuốt nuốt nước miếng “Tớ…biết đây có thể là đề cập đến bí mật của cậu, nhưng tớ vẫn hy vọng cậu có thể nói cho chúng tớ biết, cậu rốt cuộc là từ đâu mà biết được nhiều bí mật như thế. Hơn nữa, căn cứ vào miêu tả vừa rồi của cậu, tớ nghi rằng…chuyện của Sirius, chỉ sợ hiệu trưởng Dumbledore cũng không biết.”