Edit: Huyết Mạc Hoàng.Mãi đến sau này, khi Harry nhớ lại lúc tiểu Malfoy nói câu kia mới phát hiện ra nhiều thứ ẩn giấu trong đó, là chuyện không thể nói chỉ thuộc Lucius Malfoy và Severus Snape lúc trước.
Bất quá, khi đó tất cả đã không còn quan trọng, bởi vì lúc đó Snape đã thuộc về cậu, mà những gì trong quá khứ đã sớm theo gió tán đi, không còn tung tích.
“Harry, Harry.”
“A?” Harry lấy lại tinh thần, thấy Hermione huơ huơ tay trước mặt cậu.
“Cậu đang suy nghĩ gì mà thất thần vậy.” Hermione buông tay.
“Tớ đang suy nghĩ, Hermione, cậu thành tích tốt như thế, vì sao không học một số môn ngoại khóa chứ?”
“Ngoại khóa gì?” Hermione nghiêng đầu trầm tư.
“Đúng.” Harry gật gật đầu “Hermione, chúng ta quen biết nhau cũng được một thời gian rồi, tớ phát hiện cách học bình thường của cậu là như thế này, đầu tiên là học trên lớp, rồi chuẩn bị bài, tiếp theo là ôn tập lại, rồi lại chuẩn bị bài tiết tiếp theo, phải không?”
Hermione gật gật đầu.
“Nhưng pháp thuật khác với cách học của Muggle, không phải cứ cố gắng là có thể học giỏi.”
Hermione nhíu mày.
“Không, tớ không có ý gì khác.” Harry lắc đầu “Tớ chính là muốn nói, năng lực không chế ma lực của Phù thủy tăng dần theo sự trưởng thành của họ, cho nên Hermione, có một số thần chú không chỉ cần chúng ta hiểu và luyện tập là đủ, mà là nằm ở kinh nghiệm, kỹ xảo và cả độ thành thạo của ma lực.”
“Mà kết quả cuối cùng, còn quan trọng hơn những gì cậu tưởng tượng.” Harry tổng kết.
“Cho nên, ý của cậu là?” Hermione hình như nhận ra được gì đó.
“Đúng, tớ cảm thấy ma lực hiện nay của cậu vẫn chưa đủ để đáp ứng được việc học những ma pháp đó, không bằng học những môn khác, vậy thì không những có thể học được kiến thức mới, mà còn có thể hỗ trợ cho việc học bây giờ của cậu.”
Theo lời nói của Harry, ánh mắt Hermione cũng ngày càng sáng lên, đợi sau khi Harry nói xong, Hermione đã không kiềm chế được mà ôm Harry một cái.
“Hermione, buông tay, tớ không thở được!” Harry giãy dụa.
“Nga, Harry, cậu thật sự là……” vẻ mặt Hermione kích động “Khó trách gần đây mình luôn cảm thấy có chút cản trở.”
“Kỳ thật đây là do một người bạn trước đó nói cho tớ biết” Harry cười nhìn Hermione, thật ra điều này vốn là vấn đề do chính Hermione phát hiện ra, chẳng qua khi Hermione phát hiện ra thì đã là năm ba, thế nên kết quả là cô hối hận suốt 1 tháng trời vì cảm thấy bản thân đã lãng phí gần cả 3 năm.
“Người bạn kia của cậu nhất định là rất thông mình, hơn nữa còn học rất giỏi.” vẻ mặt Hermione đầy sùng bái.
“Ân.” Harry gật đầu “Cô ấy là phù thủy thông minh và học giỏi nhất mà tớ từng biết.”
“Tớ rất hy vọng mình có thể vượt qua cô ấy.” Hermione khao khát.
“Cậu nhất định có thể.” Harry gật đầu, bởi vì trong lòng cậu Hermione là nữ phù thủy xuất sắc nhất, cũng là bạn tốt nhất của cậu.
“Đúng rồi, hôm nay sao chỉ có một mình cậu đến, Ron đâu?” Harry khép sách lại hỏi.
“George và Fred có buổi huấn luyện Quidditch vào tối nay, Ron đi xem.” Hermione bĩu môi “Thật không biết Quidditch có gì hay.”
“Này……” Harry cũng không biết làm sao để giải thích về Quidditch với tiểu phù thủy thích đọc sách này a~.
“Tớ biết, sở thích của bọn con trai.” Hermione thở dài, rồi mới hoài nghi nhìn Harry “Harry, đừng nói cậu cũng là một phần tử cuồng Quidditch nhé.”
“Không, tớ không phải.” Harry lắc đầu ‘bất quá, nếu cho tớ một cái chổi, tớ tuyệt đối sẽ bay không kém gì Krum’, cậu nói thêm một câu trong lòng.
“Vậy là tốt rồi.” Hermione thở dài nhẹ nhõm rồi lắc đầu “Cậu không biết những đứa con trai đó cuồng đến chừng nào đâu. Thà đi xem huấn luyện chứ cũng không muốn ở lại phòng ngủ hoàn thành luận văn môn Độc dược.”
“Tớ nghĩ tớ hiểu được.” ngược lại Harry rất thành thực.
“Tớ biết Harry, có nói gì thì cậu cũng là một đứa con trai.” Hermione cỏ vẻ không bất ngờ gì.
“……, Hermione, cậu thật chẳng khách khí chút nào.” Harry lắc đầu.
“Đúng rồi, nói đến luận văn môn Độc dược, gần đây giáo sư Snape có phải đang bực bội gì hay không?”
“A?”
“Chẳng lẽ cậu không nhận ra gì sao?” Hermione nhìn bộ dáng trì độn của Harry vừa tức giận vừa buồn cười “Gần nhất bảo thạch của tất cả các Nhà trừ Slytherin bất ngờ đều giảm xuống rất nhanh, cậu không phát hiện ra à?”
Thực sự tớ chẳng phát giác ra…… Harry oán thầm trong lòng, tớ còn bận tính kế Voldemort và chuyện với Severus, làm sao còn có thể chú ý tới điểm Nhà.
“Bất quá……” Harry suy tư nói “Tớ nhớ rõ khi chúng ta đi học, giáo sư Snape gần như là không có trừ điểm chúng ta.”
“Đúng vậy.” Hiển nhiên câu trả lời của Harry khiến máu bát quái của Hermione sôi trào “Chỉ điểm này thôi cũng đã khiến mọi người đoán đủ chuyện, có người nói là vì lớp chúng ta có được sự ưu ái đặc biệt, cũng có người nói bị nguyền rủa, đương nhiên nói nhiều nhất là……”
“Là cái gì?”
“Nghe nói giáo sư Snape nhìn trúng phụ huynh một người trong Nhà Gryffindor, vì muốn để lại ấn tượng tốt cho bà ấy nên mới thủ hạ lưu tình!” lúc Hermione nói ra câu này cứ như đang nói một bí mật kinh thiên động địa.
Mà Harry……
Xin cho bạn học Harry của chúng ta một chút thời gian để trở lại bình thường.
“Harry.”
“Khụ khụ, khụ khụ khụ.” Harry dùng sức ho khan đến nỗi sặc cả nước miếng, sau đó hỏi “Cách nói không thể tưởng tượng được này là truyền từ đâu ra?”
“Không thể tưởng tượng?” Hermione không đồng ý lắc đầu “Không nhất thiết là không thể tưởng tượng chứ, thế cậu có biết vì sao Snape không trừ điểm năm nhất Nhà Gryffindor không? ”
“Đó là bởi vì……”
“Cũng không nói được chứ gì.” Hermione lộ ra một vẻ mặt như rất hiểu tâm lý của Harry “Kỳ thật ngay từ đầu tớ cũng không tin, nhưng sau khi thảo luận với George và Fred thì cảm thấy cách nói này cũng rất có lý a~.
‘Thực ra cậu chẳng qua là bị cặp sinh đôi làm rối loạn suy nghĩ thôi’, rất hiểu năng lực của cặp sinh đôi nên Harry đành phải thở dài.
Dù sao cậu cũng không thể nói cho Hermione, sở dĩ Snape không khấu phân là vì bây giờ y nhắm mắt làm ngơ với cậu, nên cũng không thèm để ý tới năm nhất Nhà Gryffindor.
Mà nguyên nhân nhắm mắt làm ngơ là vì Snape có lẽ thích mình?
Điều này tuyệt đối còn đáng sợ hơn so với chuyện Snape thầm mến phụ huynh của học trò Nhà Gryffindor.
Huống chi……
Nhìn vẻ mặt vô tư lự của Hermione, Harry thầm nói với bản thân, bây giờ Snape vẫn là thành viên Hội Phượng Hoàng làm gián điệp trong Tử Thần Thực Tử.
“Ầm” âm thanh truyền đến từ ngoài cửa sổ, Hermione theo bản năng nhìn về phía đồng hồ treo tường, phát hiện đã 8 giờ tối.
“Thời tiết không tốt lắm.” Hermione có chút lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Thời gian cũng không còn sớm, tớ về trước.” Hermione ôm sách vở tạm biệt Harry.
“Ân, vậy lần sau gặp.” Harry mỉm cười nhìn theo Hermione ra khỏi phòng, sau đó nhìn sang cửa sổ.
Mây đen đã phủ kín toàn bộ chân trời, dường như muốn ép người ta đến không thở nổi, cùng với những tia sét lúc ẩn lúc hiện, đủ khiến cho lòng người sợ hãi.
Harry cầm đũa phép trong tay áo, nhìn thời tiết thay đổi thất thường ngoài cửa sổ, thấp giọng nỉ non…
“Cuối cùng, cũng bắt đầu thay đổi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương tiếp theo, thiếu niên bị vận mệnh lựa chọn, đi chiến đấu!