Edit: Huyết Mạc Hoàng.Cho nên có đôi khi, nhạy bén cũng là một chuyện rất đáng sợ.
Ít nhất, Hermione làm cho người ta cảm giác phần nào như thế. Nguyên nhân là vì Harry xem cô là người bạn tốt nhất trong đời, cho nên mỗi khi giấu cô chuyện gì đó, đều sinh ra một chút cảm giác tội lỗi. Sau đó Harry nghĩ, có lẽ lúc trước khi Dumbledore giấu diếm mình cũng có cảm giác giống vậy, không phải vì bất cứ lỳ do gì khác, mà là vì họ đều dành tình cảm, và coi nhau như là một người thân trong đời.
Thế nên lừa dối là đặc biệt không thể chấp nhận.
Có lẽ Severus cũng thế, bởi vì không thể lừa dối, nên mới lựa chọn trốn tránh, chẳng qua là không thể phủ nhận, tất cả mọi cách đều bất lực.
“Hermione, thực xin lỗi, tớ nghĩ, bây giờ tớ không thể nói cho cậu.” cuối cùng Harry cũng chọn một đáp án như thế.
Nhưng Hermione cũng không giận, cô biểu hiện ra một sự nhạy cảm và suy nghĩ vượt quá mức mà một đứa nhỏ 11 tuổi nên có, sau đó, cô khoan dung tiếp nhận lý do của Harry.
Mà Ron cũng bất ngờ là không hề om sòm.
Đến mức làm Harry thậm chí còn không biết, rốt cuộc các bạn của cậu quá mức chu đáo, hay xét về mức độ, bọn họ còn chưa thân thiết nhiều như đời trước.
Bất quá thực tế là bọn họ đều không truy hỏi đến cùng.
Tuy nhiên, Harry cũng không có nhiều thời gian để lo lắng về bạn bè của mình, vì cậu cần nỗ lực nhiều hơn để thuyết phục Draco Malfoy.
Làm gia tộc trung thành với Voldemort, hiển nhiên là gia tộc Malfoy cũng không dễ dàng phản chiến như vậy, họ tin tưởng Voldemort, hơn nữa còn vì hắn mà nguyện ý trả giá tiền bạc, trả giá công sức, hy vọng có thể thông qua Voldemort thanh lọc huyết thống Muggle khỏi Ma pháp giới.
Ngay cả Harry cũng biết việc khuyên bảo Lucius Malfoy buông tha học thuyết máu thuần, không thực tế đến nhường nào, điều này khó như thuyết phục dòng Shia và dòng Sunni của Đạo Hồi sáp nhập lại với nhau. Có lẽ càng khó hơn, dù sao các giáo đồ của Đạo Hồi cũng đều coi nhau như anh em.
Bất quá Draco trái lại có thể đào tạo từ từ, không cần cầu cậu ta buông tha học thuyết máu thuần, nhưng cũng không có nghĩa là không thể khiến cậu ta từ bỏ thù địch với Muggle. Sau chiến tranh ở đời trước, Draco Malfoy đã từ bỏ sự thù địch với phù thủy do Muggle sinh ra, bởi vì cậu ta đã hiểu được, có đôi khi, ranh giới giữa Phù thủy với Muggle cũng không rõ ràng như họ nghĩ.
Vậy thì, còn cái gì có thể thuyết phục nhà Malfoy không thực sự hỗ trợ 100% đối với Voldemort để kẻ điên này càng mạnh hơn cơ chứ?
Chỉ có sức mạnh, chỉ có khiến bọn họ cảm giác sâu sắc được là cậu_Harry Potter có sức mạnh đánh bại Voldemort, thì đối phương mới có thể hợp tác với cậu.
Nhưng Harry cũng rất hiểu, cậu không có được sức mạnh như vậy.
Vậy chỉ còn lại một cách, đó là gian lận.
Khiến đối phương nghĩ cậu có sức mạnh đánh bại Voldemort, rồi tranh thủ làm bọn họ ở thời điểm mấu chốt không giúp cả hai bên. Đây là kết quả tốt nhất Harry đoán được bây giờ.
Nếu cần thiết, cậu thậm chí còn có thể để Dumbledore bảo vệ thỏa đáng học trò Nhà Slytherin.
Thật sự giảo hoạt a. Harry vừa khinh bỉ chính mình, vừa nghĩ.
Bất quá giảo hoạt là một chuyện, chuyện cần làm là khác, vì tương lai, vì để mọi người đều có thể sống sót, cậu phải lựa chọn.
Chẳng qua chuyện Sirius vượt ngục và Voldemort thề thốt phủ nhận thật sự ngoài dự tính của Harry, dù sao nếu Voldemort im miệng không nói lời nào, thì Sirius sẽ hoàn toàn không có cơ hội lấy lại trong sạch. Còn mụ Rita Skeeter kia, trước giờ vẫn luôn làm cho người ta chán ghét.
Lùi để tiến hay cố làm ra vẻ huyền bí, Voldemort không phải kẻ ngốc, hắn sẽ không làm chuyện vô nghĩa.
Dù cho linh hồn của hắn đã bị chính hắn dày vò đến rối loạn.
‘Ba ba’ Harry ngẩng đầu khỏi bàn học, cậu không hề nghe sai, là tiếng đập cửa, nhưng nếu là Ron hoặc Hermione, hẳn sẽ trực tiếp chui ra từ lò sưởi.
Vậy là…Harry lắc đầu, không biết người nọ sao lại đột nhiên nguyện ý xuất hiện trước mặt mình….
“Mời vào, giáo sư.” Với sự cho phép của Harry, cánh cửa gỗ giản dị chậm rãi mở ra, Snape mặc trang phục lữ hành cẩn thận từ ngoài cửa đi vào.
“Giáo sư, ngài muốn ra ngoài sao?” Harry nhìn từ trên xuống dưới Snape_ võ trang hạng nặng.
“Không chỉ có mỗi ta.” Snape lắc đầu “Còn cậu nữa, mặc quần áo rồi chúng ta lập tức xuất phát.”
“Đi đâu?”
“Đi gặp cha đỡ đầu không não kia của cậu!”
Sirius?
Harry từ từ trượt xuống đất.
Không, cậu nhất định phải khôi phục khả năng đi lại!
Harry hiếm khi giận dữ rống lên như Gryffindor thế này từ khi được trọng sinh.
Chằng qua, là do trong lòng……
Sau khi độn thổ, bọn họ tới một nơi Harry hết sức quen thuộc, số 12 quảng trường Grimmauld, vì chú Sirius còn sống, lại là con trai trưởng nhà Black nên vẫn có quyền thừa kế ngôi nhà này như trước.
Snape lấy ra một tờ giấy, phía trên là chữ viết Harry quen thuộc, hiển nhiên bây giờ Người giữ bí mật của quảng trường Grimmauld là Dumbledore.
Sau đó, một căn nhà cũ nát hiện ra giữa hai gian nhà. Là nhà của dòng họ Black. Xuyên thấu qua cửa sổ đầy tro bụi, Harry có thể thấy được ánh đèn yếu ớt.
Snape đi lên trước, gõ cửa hai cái, lại ba cái, chóp đầu của một người lộ ra, cẩn thận đánh giá hai người, sau đó cửa chậm rãi mở ra.
Nghênh đón bọn họ là đũa phép của một bóng đen.
“Danh tính.”
“Severus Snape và Harry Potter.” Snape không nhanh không chậm trả lời.
“Harry!” đầu một người đàn ông lộ ra từ trong bóng tối, nhìn ra ngoài cửa, sau đó ông ta thấy được Harry bên cạnh Snape.
Nam nhân có đôi mắt màu xám, tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt và thậm chí còn có chút suy dinh dưỡng, nhưng Harry liếc mắt một cái liền nhận ra…
“Sirius…… ” Vẫn nguyên vẹn, còn sống_Sirius.
Môi Harry cứ mở rồi lại đóng, nhưng lại không nói ra nổi một chữ, dù biết người nọ còn sống, nhưng khi người thật sờ sờ đứng trước mặt cậu, Harry lại không biết bản thân mình đã đi phương nào.
“Harry.” Sirius ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Harry, sau đó cho con đỡ đầu của chú một cái ôm chặt!
“Sirius…… ” Harry cuối cùng cũng buông xuống cây nạng, trở về với vòng tay trong quá khứ.
Khi cảm nhận được hơi ấm bên người, Harry mới thật sự cảm giác được mình đã trở về quá khứ, cuối cùng tất cả cũng bắt đầu lại lần nữa.
Snape hơi tiến lên trước vài bước, để lại không gian cho cuộc gặp lại của cha con đỡ đầu sau sinh tử ly biệt [đơn phương].
“Harry, con xảy ra chuyện gì, sao lại khóc?” Sirius cảm giác quần áo ẩm ướt, sau liền thấy đôi mắt đẫm nước của con đỡ đầu.
“Không có gì.” Harry có chút cam chịu ngồi lên ghế, lấy tay lau nước mắt “Con chỉ rất vui thôi chú Sirius, có thể thấy chú, có thể thấy chú……” Còn sống.
“Harry, con đã lớn rồi.” Sirius ôm lấy Harry, rồi vẫy đũa phép để cặp nạng tự động đi theo.
“Sirius, thả con xuống.” Harry bắt đầu giãy dụa, dù sao cậu cũng đã quá tuổi để cha đỡ đầu bế rồi.
“Được rồi, chỉ vài bước thôi mà.” Sirius không buông tay “Đúng rồi, sao con lại cùng Snive…… Snape đến đây.”
“Chỉ tiện đường mà thôi.” Harry nhìn về phía Snape đã đi vào bếp, không yên lòng trả lời “Đúng rồi, Sirius, không cần cãi nhau với giáo sư, thay vì lãng phí thời gian vào những cuộc tranh cãi vô nghĩa, con đề nghị chú nên nghĩ cách chứng minh mình vô tội vẫn hơn, điều này rất quan trọng với con và cả Hội Phượng Hoàng.”
Nghe câu trả lời của Harry, hoài nghi trong lòng Sirius ngày càng lớn, mặc dù trước khi Harry đến, Dumbledore đã nói là cụ từng nói cho Harry về chuyện của anh. Hơn nữa Harry cũng biết anh vô tội, lại còn nói chân Harry có vấn đề, và có vẻ thành thục hơn những đứa nhỏ bình thường.
Nhưng vẫn không đúng.
Một đứa nhỏ dù có thành thục thì cũng không giống như Harry.
Đầu tiên, Harry chưa từng gặp mình, cho dù biết mình là cha đỡ đầu cũng không thể ngay khi vừa nhìn thấy mình liền khóc. Thứ hai, ngữ khí của Harry quá mức bình tĩnh, hoàn toàn không giống một đứa nhỏ, nếu cẩn thận nghe thậm chí còn có thể có cảm giác là ra lệnh.
Đây đều là giọng nói mà những người từng trải hoặc có kinh nghiệm mới có, nhưng theo hiểu biết của anh, Harry rõ ràng không có kinh nghiệm ở phương diện này.
Sự bình tĩnh và thành thục của con đỡ đầu làm anh sợ hãi.
“Vậy thì Harry, con ngồi ở đây trước, chú đi lấy nước cho con.” Sau khi Sirius bố trí tốt cho Harry, liền xoay người đi về phía phòng bếp, thuận tiện hung hăng trừng mắt với Snape một cái.
Mà Snape chỉ hừ lạnh một tiếng, không phản ứng gì thêm.
Nga, ai có thể nói cho ta biết vì sao ngay cả Snivellius cũng bình tĩnh một cách kỳ quái như thế chứ. Sirius bắt đầu sủa thầm trong lòng.
“Chân Nhồi Bông, Harry đến đây sao?” Trong bếp, Remus đang chuẩn bị cơm tối.
“Đúng vậy.” Sirius nằm dài lên bàn, nâng đôi mắt màu xám nhìn Lupin “Mộng Mơ, tớ cảm thấy tớ không thể hiểu được con đỡ đầu của mình.”
“Có ý gì?” Lupin chỉ đạo các loại rau tự làm sạch, hỏi.
“Chính là không hiểu được.” Sirius lắc lắc đầu “Tớ không nói rõ được, dù sao tớ cũng cảm thấy Harry có chút kỳ quái, thằng bé khiến tớ cảm thấy không hề giống một đứa nhỏ 11 tuổi. Hơn nữa nghiêm túc mà nói, thằng bé hẳn là không biết tớ, nhưng khi nhìn thấy tớ lại giống như rất rất quen thuộc tớ, cậu biết không? Harry khóc, thằng bé nói rất vui khi nhìn thấy tớ, nhưng hình như còn phần nào đó còn chưa nói ra.”
“Có phải cậu đã suy nghĩ nhiều quá hay không?” Lupin biết ông bạn già của mình mặc dù có chút xúc động, nhưng lại cực kỳ thông minh và có thiên phú giác quan thứ sáu thần kỳ, cho nên trả lời hơi không chắc chắn.
“Không phải.” Sirius vò mái tóc quăn của mình “Kỳ thật không chỉ riêng Harry, ngay cả Snivellius cũng không bình thường.”
“Là Snape.” Lupin sửa lại Sirius “Nếu cậu lo lắng, vậy để tớ thử qua một lát.”
“Từ từ, Mộng Mơ, tớ xác định thân phận của bọn họ không có vấn đề, chỉ là kỳ quái mà thôi.” Sirius gọi Lupin đang bưng khay đi ra ngoài lại.
“Tớ đã biết.” Lupin cho Sirius một nụ cười trấn an, bưng đồ uống đi về phía phòng ăn.