Màn trình diễn của Trương Tuấn Bảo là《 Memory 》, màn trình diễn của Thẩm Lưu là bản nhạc《 Trầm tư 》, từ tiết mục của họ thì có thể thấy rằng cả hai đều thích phong cách trữ tình và văn nghệ, điểm khác nhau là lực biểu cảm của Trương Tuấn Bảo tốt hơn còn độ khó kỹ thuật của Thẩm Lưu cao hơn.
Bây giờ đã không còn tồn tại cái gì gọi là văn học nghệ thuật, hai huấn luyện viên biến thành hai đại ca hổ báo đánh vào mông nhỏ của thằng nhóc nghịch ngợm, sau đó Trương Tuấn Bảo dùng một cây sào gánh Trương Giác lên như cái đòn gánh, Thẩm Lưu nhìn đồng hồ đeo tay, miệng lẩm bẩm.
"Trương Giác, còn 50 phút nữa là đến 2 giờ, tranh thủ thời gian này ngủ một giấc, nếu không thì chiều này huấn luyện sẽ không có sức lực."
Tập luyện cường độ cao mà không nghỉ ngơi có thể nói là điều tối kỵ.
Thằng nhóc nghịch ngợm ồ một tiếng, cho dù mới bị đánh mông trước mặt người ngoài nhưng không hề xấu hổ chút nào, hai tay cậu chống má, lộ ra nụ cười ngọt ngào với Đổng Tiểu Long, còn vung tay nhỏ lên giống như đang chào hỏi.
Nhìn vào năng lượng bình tĩnh này của cậu, sợ là đã chạy sang bên tổ trượt đôi học bí quyết của người bạn diễn nữ chứ nếu không bị gánh lên sao lại có thể giữ được tâm thái cân bằng như vậy.
Dù cho tâm lý cảm thấy Trương Giác biểu hiện như một thằng nhóc nghịch ngợm, Đổng Tiểu Long vẫn không khỏi cảm thấy cậu nhóc nggịch ngợm này rất đáng yêu.
Mãi đến khi tiến vào phòng nghỉ ngơi, Trương Tuấn Bảo tới phòng làm việc chào hỏi Đổng Tiểu Long, Thẩm Lưu đi cất chổi, vừa đi vừa vuốt lại mái tóc rồi bù, đứng trước cái tủ hỏi hắn.
"Tiểu Long, uống nước trái cây hay là sữa bò? Chỗ tụi anh có nước ép trái cây vị thanh long, sữa bò cũng là mới vắt từ con bò xuống mấy ngày nay thôi nên còn rất tươi."
Đổng Tiểu Long khoanh chân ngồi câu nệ: "Không, không cần, tôi uống nước suối là được rồi."
Trương Tuấn Bảo: "Chỗ tụi anh không có nước suối, không thì đến căn tin lấy cho?"
Đổng Tiểu Long: "Vậy tôi uống sữa tươi."
Ba người đàn ông to lớn mỗi người uống một ly sữa bò, cúi đầu uống một miếng, đồng thời trên môi xuất hiện thêm một vòng ria mép màu trắng.
Đổng Tiểu Long liếm môi trên, không dấu vết đánh giá căn phòng làm việc này, không đến hai năm, căn phòng trông sáng sủa hơn rất nhiều, rèm cửa đổi thành màu xanh nhạt, trên đó có một chú cá sấu nhỏ hoạt hình.
Trên giá sách bày các quyển《 giải phẫu học vận động 》,《 phục hồi chấn thương trong thể thao 》,《 hướng dẫn ăn uống khoa học 》,《 tâm sự với mèo 》, còn có mấy chiếc hộp đang mở ra, trong hộp là những chiếc huy chương sáng bóng, nhìn ra được chủ nhân rất nâng niu những tấm miếng kim loại này, mỗi ngày đều có lau chùi bảo dưỡng.
Ngoài ra, ở đây còn được bổ sung thêm một chiếc máy vi tính mới, một cái tủ lạnh nhỏ cùng với mấy chậu cây xanh, ngoài phòng mấy cây du già lào xào, khi có gió thổi quan còn nghe thấy tiếng sàn sạt.
Các vận động viên nói chung là phải làm một giấc ngủ trưa, cho nên buổi trưa trong đội cực kỳ yên tĩnh, Đổng Tiểu Long tìm đề tài: "Trương sư huynh bây giờ không còn giấu bia trong phòng làm việc nữa đúng không?"
Trương Tuấn Bảo đung đưa hai chân, vẻ mặt nhẹ nhàng khoan khoái mang theo vài phần bĩ khí, tốc độ nói không nhanh không chậm.
"Đều bị Trương Giác tìm ra rồi ném đi, thằng nhóc đó rất ma quái, cho dù anh giấu ở đâu thì nó cũng tìm thấy, hiện tại anh xem như là kiêng rượu bia rồi."
Chính là cậu của đứa cháu trai, Trương Giác ở trong trường học biến thành giáo bá không có địch thủ, Trương Tuấn Bảo cũng không phải là dạng thành thật gì, chân bàn ghế xếp cũng chẳng thua kém thằng con của chị mình, hút thuốc uống rượu đều có đủ, những vận động viên cùng thế hệ chơi thân đều biết anh chàng này là một "Bad boy" .
Hơn nữa không giống với Thẩm Lưu, người vừa nhìn là có một tươi lai tươi sang và nhảy giỏi, thiên phú nhảy của Trương Tuấn Bảo chẳng hề cao, hắn đã sớm chạm trần nhà mức giới hạn tối đa nhưng vẫn chỉ làm một tuyển thủ dự bị, chi khi hạt giống số một dính chấn thương không thể thi đấu thì mới lên đài như một chiếc bóng, mọi người đều là người hâm mộ cái mạnh, trong trí nhớ của Đổng Tiểu Long, trong một quãng thời gian rất dài, chỉ có Thẩm Lưu mới đến gần vị sư huynh này.
Cũng giống như những người cùng thế hệ, Đổng Tiểu Long cũng chẳng thân thiết với Trương Tuấn Bảo, mọi người chỉ duy trì tinh thần đồng đội đúng mực, không thân thiết cũng không xa lánh, mãi cho đến một ngày, Trương Tuấn Bảo xách theo một túi kem que vào nhà, mỗi người một cái phát cho đồng đội, cho đến khi còn hai cái cuối cùng, trong đó có một que kem đã bị mẻ một góc, Trương Tuấn Bảo nắm chặt cây bị mẻ kia, như không có chuyện gì xảy ra đem cây kem nguyên vẹn cuối cùng vào tay Đổng Tiểu Long.
Chính cái chi tiết nhỏ này khiến Đổng Tiểu Long có cái nhìn khác về Trương Tuấn Bảo, hơn nữa hắn thấy Trương Tuấn Bảo dẫn dắt Trương Giác tốt như vậy, theo bản năng mà cho là vị đại ca này đã hoàn lương và trở thành một trưởng bối tốt, nhưng mà lúc nãy nhìn thấy biểu tình của Trương Tuấn Bảo, anh thanh niên lại trở nên câu nệ.
Thẩm Lưu đặt một tay lên lưng ghế sô pha, trên mặt mang theo ý cười: "Cho nên, tiểu tử cậu không thừa dịp mùa giải nghỉ ngơi mà dưỡng thương cho tốt, sẵn tiện nhận mấy buổi biểu diễn thương mại kiếm thêm chút tiền, chạy đến đội tuyển tỉnh làm gì?"
Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, Đổng Tiểu Long luôn cảm thấy có tiếng sâu bọ ở ngoài la hét dồn dập.
Trong lòng hắn oán thầm hai người này vẫn giống như trước đây, cho người khác một loại cảm giác ngột ngạt "Tôi không dễ chọc".
Đổng Tiểu Long trầm mặc một hồi, cuối cùng nói thật: "Cũng không có việc lớn gì, chỉ là nửa tháng nay tôi bị bào mòn càng ngày càng nặng, cho nên tới xem Trương Giác một chút."
Hắn đến đội tuyển tỉnh, kỳ thực là đến xem trụ cột đơn nam của đội tuyển quốc gia tạm thời cũng là trụ cột trong tương lai, không thể nói là chua ngoa, chỉ là có một chút ôm ấp mong đợi đối với Trương Giác, cũng hiếu kì thiếu niên thiên tài này là có dáng dấp gì mới có thể khi vừa gia nhập tổ thiếu niên thì đã đem tổ thiếu niên đơn nam trong nước đều biến thành cái bóng của cậu?
Trước mắt mà nói, ấn tượng ban đầu của Đổng Tiểu Long về Trương Giác là một thằng nhóc tinh nghịch rất đáng yêu, chỉ nhìn là cảm thấy vui, mới gặp mặt một lần đã sinh ra hảo cảm trong lòng, chẳng trách đứa nhỏ này mới ra mắt một mùa giải liền chiếm được rất nhiều sự yêu thích của người hâm mộ trượt băng.
Ngoài ra Trương Giác mới có 13 tuổi đã luyện được bốn vòng nhảy, có thể thấy thiên phú cao như thế nào, hắn quả thực không bằng đứa nhỏ này.
Trương Tuấn Bảo lại nói: "Há, thằng nhóc đó á, nó còn không bằng cậu, nó căn bản còn chưa trưởng thành đến trình độ chống đỡ được xà nhà, e rằng còn phải để cậu chống đỡ mấy năm."
Đổng Tiểu Long ngây ngẩn cả người, hắn nhíu mày, theo bản năng khuyên: "Trương sư huynh, anh cũng không cần quá nghiêm khắc với Trương Giác, tôi cảm thấy bản thân thằng nhỏ đã rất ưu tú, bàn luận kỹ thuật, trong nước hiện tại không có đơn nam nào tốt hơn cậu nhóc, chúng ta tuỳ việc mà xét, cậu nhóc chính là mạnh hơn tôi."
Các người không cần coi thường một cậu bạn nhỏ xuất sắc như vậy chỉ để cứu lấy thể diện của tôi, Trương Giác nghịch thì nghịch, nhưng trên sàn thi đấu thực sự không chịu thua kém, nhìn một giá sách sắp xếp huy chương kia, đều là cậu bạn nhỏ nỗ lực thắng mang về.
Ai biết lúc này Thẩm Lưu cũng xen vào: "Không phải là chuyện kỹ thuật, thằng nhóc đó làm vận động viên thì không bằng cậu."
Cả hai huấn luyện viên còn cảm thấy Trương Giác còn chưa đủ tốt, Đổng Tiểu Long cũng rất bối rối, Trương Giác đã như vậy rồi mà còn không được, hai người này cuối cùng là xảy ra chuyện gì vậy?
Thẩm Lưu cùng Trương Tuấn Bảo liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều mang bất đắc dĩ.
Đúng vậy, toàn thế giới đều cho rằng Trương Giác đã rất mạnh, bọn họ cũng rất khó nói đến vấn đề này, như đối mặt với đàn em hiện đang gánh vác nội dung đơn nam, Trương Tuấn Bảo vẫn là nói thật với hắn.
"Nói thế này, trượt băng nghệ thuật đối với chúng ta cũng giống như một người vợ, chúng ta có thể đối với người vợ này làm tất cả mọi chuyện nước sôi lửa bỏng, nhưng đối với Trương Giác mà nói, trượt băng nghệ thuật nhiều nhất là một người bạn gái càng ngày càng yêu thích mà thôi."
Đổng Tiểu Long bị sấm đánh một cái: "Híc, cái ví dụ này của sư huynh..."
Chờ một lát, sao hắn lại cảm thấy cái ví dụ này của Trương Tuấn Bảo rất chuẩn xác?!
Đổng. Nhất ca chống xà nhà. Tiểu Long cảm thấy kinh sợ vì những năm gần đây bản thân mình cũng giống như đem trượt băng nghệ thuật thành một người vợ, bởi vì quá mức đam mê trượt băng, hắn ngay cả bạn gái cũng không có.
Hắn lâm vào một trạng thái hốt hoảng quỷ dị.
Thẩm Lưu nói thêm: "Hơn nữa Trương Giác còn không chỉ có trượt băng nghệ thuật này làm một người bạn gái, nó còn có hai cái lốp dự phòng là ba lê và thanh nhạc, một khi vào ngày nào đó nó chia tay với trượt băng nghệ thuật, lốp dự phòng là có thể thượng vị, cha mẹ nó còn sắp xếp cho nó một vị hôn thê học tập chăm chỉ, quan trọng nhất là, bản thân Trương Giác còn rất hưởng thụ cái trạng thái này, giống như không có ý định tiến xa hơn với trượt băng nghệ thuật."
Trương Giác rất yêu thích trượt băng nghệ thuật, nhưng cậu không có khát vọng trượt trong một thời gian dài.
Cậu cũng sẽ nỗ lực rèn luyện theo yêu cầu của ban huấn luyện, cũng sẽ khắc chế ẩm thực, nhưng cậu không có ý thức giữ gìn thân thể như những vận động viên khát vọng trượt băng lâu lăm, cậu còn thích chơi đá bóng, nói không chừng khi đang chùi bóng mà bị thương thì vẫn hứng thú bừng bừng, hai ngày trước còn chạy đến chỗ cây lê, hái một bông hoa trong tán mây tuyết nở rộ.
Giữa những bông hoa lê như biển tuyết, thiếu niên xinh đẹp như tinh linh ôm một lượng lớn bông hoa trắng tinh, giống như Cô Xạ tiên tử, đẹp đến nao lòng.
Mà đằng sau một cảnh đẹp như vậy, đại biểu cho việc leo cây Trương Giác cũng không nghĩ đến việc mình phải làm gì khi bị ngã, chính bản thân cậu cũng không cảm thấy sai, mà người cậu ruột Trương Tuấn Bảo lại hiểu được điều gì đó.
Đứa nhỏ này thật giống như dừng lại một chút ham muốn của mình, mang theo sự kỳ vọng của người khác đặt vào hạng mục này, nhưng nó đã biết ngay từ đầu mình sẽ rời đi.
Nhưng nếu là Trương Tuấn Bảo, Thẩm Lưu và Đổng Tiểu Long mà nói, cho dù bọn họ biết sớm muộn gì mình cũng phải rời khỏi, nhưng chỉ cần là cái ngày đó không đến, bọn họ sẽ cố gắng hết sức mà trượt.
Đây chính là sự khác nhau giữa bản chất của bọn họ, tương tự, Trương Giác ôm loại tâm thái này, vẫn không thể đảm nhận vị trí nhất ca, cậu không có ý thức trách nhiệm cho việc đó.
Cuộc nói chuyện cuối cùng bị Tống Thành cắt ngang .
Huấn luyện viên trưởng tỉnh H nhìn Đổng Tiểu Long về nhà thăm người thân, lập tức đi tới vỗ vai kêu lên, sau đó thân thiện nhiệt tình dẫn hắn đi tới căn tin lấy đĩa dứa mật ong làm đồ ăn vặt, sau đo dẫn hắn đi xem đám trẻ con của đội tuyển tỉnh huấn luyện.
Trương Giác dậy sau giấc ngủ trưa thắt bím tóc nhỏ, đầu tiên là tập thể dục, sau đó bắt đầu tập nhảy.
Đổng Tiểu Long nhìn một lúc, phát hiện Trương Giác không phụ với danh hiệu "Đệ nhất thế giới tốc độ quay", lúc nhảy lên nhẹ nhàng và dứt khoát, tốc độ quay trên không nhanh đến mức khiến mọi người chỉ có thể ngước nhìn.
Hắn liên tục khen: "Nhịp điệu nhảy liên tục của cậu nhóc thật tốt, 3A+3lo cũng rất lợi hại, các người là làm sao mà nghĩ ra cái kiểu nhảy liên tục ngoài hành tinh khó khăn này cho cậu nhóc thực hiện?"
Trương Giác hoàn thành một bước nhảy liên tục, lúc chạy đến tấm chắn bảng uống nước nghe thấy thế thì vội vã giải thích: "Anh Tiểu Long đừng hiểu lầm, tỷ lệ thành công 3A+3lo của em thực ra chỉ có 30%, hôm nay là trạng thái tốt, lúc ở trạng thái kém thì em đã ngã lăn loạn rồi."
Đứa nhỏ khoa tay múa chân: "Em so sánh chút nha, là gần đây mối quan hệ của em với 3lz+3lo đã tốt lên rồi, dưới trạng thái bình thường căn bản em đều có thể nhảy ổn định, mà 3A+3lo giống như một đứa bé vậy, tính cách không ngừng thay đổi, ngày hôm nay còn có thể cho em bộ mặt tốt, nói không chừng ngày mai một bên vừa khóc một bên vừa giơ chân đạp em một cái té lộn mèo."
Mặt Đổng Tiểu Long bình tĩnh gật đầu, trong lòng thầm nói sao mà phong cách nói chuyện của đứa nhỏ này quen tai như vậy?
Sau đó hắn phát hiện Trương Giác ngoại trừ luyện tập 4S hằng ngày còn nhảy thử 4T, nhưng cũng giống như việc luyện tập 4S hằng ngày của cậu giới hạn chỉ trong 20 lần, cậu cũng chỉ được phép nhảy 10 lần 4T, hơn nữa bởi vì thiên phú nhảy điểm băng của Trương Giác không được trời cao chăm sóc như thiên phú nhảy lưỡi dao, vì vậy việc điểm băng ngoài nhảy bốn vòng của cậu chỉ là nhảy cho vui thôi.
Đổng Tiểu Long nhìn một chút, cũng hiểu ra điều gì đó.
Khi Trương Giác nhảy 4T, giống như không có chấp nhất nhất định phải hoàn thành, trái lại tạo cho hắn một loại cảm giác giống như người nghiện ăn đồ ăn, đứa nhỏ kia chỉ là đơn thuần nghiện nhảy mà thôi.
Ở trên người Trương Giác cũng không có cái loại kiên quyết "Cho dù bị thương mình cũng phải chinh phục được cú nhảy này", mà chỉ là cái loại vui vẻ "Có thể nhảy thành công cũng được, không nhảy được thì cũng chẳng sao".
Loại tâm thái này đương nhiên rất tốt, điều đó có nghĩa là trong lòng Trương Giác không bị áp lực, mà vận động viên không có áp lực, vốn là một loại vấn đề.
Trước khi rời khỏi đội tuyển tỉnh, Thẩm Lưu nói với hắn một lần nữa: "Tiểu Long, trước khi Trương Giác trưởng thành, cậu còn phải tiếp tục chống đỡ rồi."
Đổng Tiểu Long do dự một lúc, hỏi: "Vậy các anh dự định làm như thế nào để thay đổi tâm lý Trương Giác?"
Trương Tuấn Bảo cùng Thẩm Lưu đồng thành trả lời: "Thuận theo tự nhiên."
Đổng Tiểu Long: "Hả?"
Tuy rằng nghe tới rất là vô căn cứ, nhưng mà thuận theo tự nhiên chính là phương thưc duy nhất của hai vị huấn luyện viên đối với tâm lý của Trương Giác.
Vốn là như vậy, Trương Giác dù hiểu chuyện như cũng chỉ mới 13 tuổi, cũng không thể hy vọng đứa nhỏ này có ý thức "Tôi sẽ gánh vác hạng mục này trên vai mà chiến đấu", đối với cậu cũng nghiêm khắc quá mức rồi.
Cho tới nay, chỉ có trượt băng nghệ thuật mới cho thể mang lại cho Trương Giác cảm giác đứng trên sàn đấu thế giới được sự chú ý của mọi người, mà thanh nhạc và ba lê thì không thể, như vậy lốp dự phòng cũng chỉ có thể là lốp dự phòng mà thôi.
Chờ trưởng thành theo tuổi tác, Trương Tuấn Bảo tin rằng Trương Giác cuối cùng sẽ nhận ra chân ái của mình là ai, cũng đặt cái chân ái này vào vị trí của một người vợ.
Dù sao thời gian vẫn còn dài, bọn họ đều kiên trì chờ đợi Trương Giác trưởng thành.
Sau khi rời khỏi đội tuyển tỉnh, trạm dừng chân thứ hai của Đổng Tiểu Long là người thầy khai sáng của hắn, nhà của huấn luyện viên Lộc.
Người đàn ông hơn bảy mươi tuổi đã bắt đầu an hưởng tuổi già, khi Đổng Tiểu Long mang theo một bình rượu hoa điêu mà lão gia tử thích nhất, người mở cửa chính là vợ của huấn luyện viên Lộc.
Học trò đến thăm thầy, thân là một thầy giáo nhất định vui vẻ, sư mẫu một bên dẫn người vào nhà, một bên cười ha hả nói: "Ai da, con tới chơi là được rồi, mang rượu gì chứ, nhưng mà con đến cũng đúng lúc lắm, ông già nhà này mới mua máy vi tính mà có nhiều chỗ không hiểu không biết làm như thế nào, con người trẻ tuổi biết nhiều, vào xem giúp ông ấy đi."
Đổng Tiểu Long thay dép lê, thuận theo ý của sư mẫu vào thư phòng thì thấy một ông lão mập mạp tóc bạc, mang kính lão, vẻ mặt nghiêm túc cầm con chuột trượt tới trượt lui, bên cạnh máy vi tính có một cặp loa nhỏ, đang phát ra âm thanh của《 Kẹp hạt dẻ 》.
Lão gia tử giương mắt nhìn lên, mặt không hề cảm xúc, chỉ nhấc cằm: "Lại đây nhìn giúp thầy một chút, làm sao để phát lại cái video này đây."
Đổng Tiểu Long cung kính đáp một tiếng, tiến lên hỗ trợ thao tác, khi phát hiện đó là màn trượt băng tự do giải vô địch thiếu niên thế giới của Trương Giác đang phát trên máy vi tính cũng không ngạc nhiên.
Hắn ngoắc ngoắc khóe miệng: "Thầy, Trương Giác thực sự đã làm rất tốt ở giải vô địch thiếu niên thế giới lần này."
Lộc Chiếu Thăng trầm ngâm một lát: "À —— đối với năng lực và tuổi tác hiện tại của thằng nhỏ, trận này là rất tốt, nhưng mà nó cũng đã đến lúc kết thúc."
Đổng Tiểu Long không rõ: "Kết thúc?"
Trong lòng hắn thầm nghĩ thiên phú của Trương Giác giống như là được bonus sức mạnh, 13 tuổi có thể thắp sáng bước nhảy bốn vòng, sau đó thắp sáng thứ hai, thậm chí thứ ba, thứ tư có lẽ sẽ không thành vấn đề, làm sao sẽ có khả năng kết thúc?
Huấn luyện viên Lộc cũng không nói rõ lý do tại ao Trương Giác lại kết thúc, chỉ là thoạt nhìn có chút thẫn thờ: "Thằng nhóc xem như thành do thiên phú và bại cũng do thiên phú."
Trong trí nhớ cũng lão huấn luyện viên, thiên phú của Trương Giác cao đến mức cả đời ông mới thấy một lần, năm đó ông mới dạy Trương Giác một tháng thì đã xác định mình đã đụng phải một cây con của nhà vô địch thế giới.
Cảm giác kia thật quá mức kinh hỉ, giống như một người nông dân 60 tuổi đã cày bừa cuốc mứa 30 năm trời, lại đột nhiên giẫm phải một cục vàng đầu bò nặng 100 kg ngoài đồng.
Có thể là bởi vì thiên phú quá tốt, rất nhiều động tác khó dựa vào thiên phú là có thể hoàn thành, Trương Giác khi còn bé thì không hề kiên trì cho việc huấn luyện, chỉ muốn khiêu chiến đến những động tác khó hơn.
Thiên phú khiến cho cậu trở nên kiêu ngạo một cách vô thức.
Cậu không hề thích bị thuyết giáo, một khi huấn luyện viên phát biểu thì hồn cứ đang lơ lửng ở trên mây, miệng thì ừ ừ dạ dạ, thật ra lần sau vẫn cứ làm.
Huấn luyện viên Lộc không muốn vì quá cẩn thận mà khiến mầm non bị hoang phế, cho nên cưỡng ép bắt Trương Giác đi đánh bóng nền tảng, kết quả là thằng nhóc này còn chưa nắm được các kiến thức cơ bản đã chuyển sang học múa ba lê .
Khoảng thời gian bốn năm không quá dài, nền tảng ban đầu dù có tốt đến đâu cũng sẽ bị bào mòn theo thời gian, rõ ràng Trương Giác đã tiếp tục luyện tập hơn một năm cho giải vô địch thiếu niên thế giới, vị trí di chuyển của kiểu xoay chim yến vẫn rõ ràng như vậy, khi trượt cũng dựa vào trượt tốc độ cao mới nhẹ nhàng phiêu dật, nhưng thực tế có rất nhiều thói xấu khi sử dụng lưỡi dao, đây chính là vấn đề.
Ngoài ra, trong số các vận động viên khó có ai có cả sức bền và sự dẻo dai, Trương Giác bây giờ chính là loại hình với sự dẻo dai điển hình đầy đủ nhưng không đủ sức mạnh, cố tình kỹ thuật của cậu khuyết thiếu lớn như vậy, cho nên sau khi cậu điểm băng nhảy 3lz dễ dàng thì sẽ không còn năng lượng để kết nối với 3lo, nếu như cứ cố gắng thực hiện thì cậu sẽ bị chấn thương.
Thẩm Lưu chỉ có thể dạy 4T, hắn không dạy Trương Giác 4S, thiên phú nhảy lưỡi dao của Trương Giác chắc chắn không có vấn đề gì đối với trượt băng nghệ thuật xoay ba vòng, cộng với thể hình nhẹ nhàng, tốc độ quay cao cho nên có thể mạnh mẽ nhảy ra 4S, chỉ sợ huấn luyện viên của cậu cũng không tưởng tượng được cậu nghịch thiên tới mức này, nhưng đây chính là giới hạn.
Đứa nhỏ đó tuyệt đối sẽ không luyện được kiểu nhảy bốn vòng khác, nếu như sau này thời điểm dậy thì tăng cân và chiều cao nhiều, cú nhảy 4S này cũng phải mất đi.
Huấn luyện viên Lộc đánh giá dựa trên hơn 30 năm kinh nghiệm huấn luyện trượt băng nghệ thuật, trừ phi Trương Giác vào lúc dậy thì đột ngột tăng mạnh vóc dáng và cơ bắp để bù đắp cho những thiếu sót về sức mạnh thì cậu nhóc vẫn còn có chút hi vọng thực hiện được 4T, nếu không 4S chính là giới hạn của Trương Giác.
Nhưng mà lão huấn luyện viên cũng là cẩn thận quen rồi, ông cảm thấy mọi thứ mà ông đánh giá bây giờ đều là do ông tự suy đoán, không nhất định sẽ thành sự thật.
Ông và đứa nhỏ kia đã lâu rồi không gặp, tình huống thực tế của Trương Giác hiện tại có thể không giống như ông suy nghĩ, huống hồ nghề nghiệp múa ba lê trong bốn năm kia cũng không phải chỉ có chỗ hỏng, đứa nhỏ luôn muốn cố gắng hơn nữa khi nhảy lại có khả năng biểu cảm nghệ thuật vì kỹ năng nhảy này.
Điều quan trọng nhất chính là Trương Giác vẫn còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, điều này đối vận vận động viên là một vốn liếng to lớn nhất, cậu luôn có một tương lai không giới hạn để hướng tới.