Sát Hãn Bất Hoa thi cuối kỳ xong, đứng ở trước cửa trường tiểu học đợi nửa ngày mới nhìn thấy anh trai mình cưỡi xe đạp tới đây.
Bạch Âm phất tay với Sát Hãn Bất Hoa: "Nghé con, mau tới đây, nếu không thì không đuổi kịp buổi huấn luyện đâu."
Cậu bạn nhỏ lon ton chạy tới, thuần thục ngồi lên yên sau, một tay ôm eo anh trai để giữ thăng bằng, một tay cầm trái mận mọng nước gặm gặm.
Bạch Âm hỏi: "Sư huynh của em lại đến Bắc Kinh đi? Lần này cũng là toàn bộ huấn luyện viên đi cùng cậu ấy à?"
Nhớ tới đãi ngộ của vị sư huynh Sát Hãn Bất Hoa tại đội tuyển tỉnh, vậy thì hai chữ cục cưng thật không đủ để hình dung, khi ra nước ngoài thi đấu thì huấn luyện viên trưởng đội tuyển tỉnh, huấn luyện viên trưởng, phó huấn luyện viên, toàn bộ đội y cùng nhau đi, khu kiss & cry sắp không ngồi hết.
Nhưng nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được, dù sao không ít vận động viên lợi hại đều đến đội tuyển quốc gia, chỉ có Trương Giác là trường kỳ ở lại đội tuyển tỉnh, đó không phải là điều rất quý giá sao.
Mọi người còn có lý do thỏa đáng, trượt băng nghệ thuật lại không thể nhận được ưu đãi đặc biệt từ trường học danh tiếng, vì vậy cuối cùng cũng phải tự mình tham gia tuyển sinh đại học, cho nên dứt khoát ở lại quê nhà tiếp tục học chứ.
Kỳ thi tuyển sinh trung học năm nay sớm hơn kỳ thi tuyển sinh cuối cấp tiểu học, Trương Giác đã kết thúc kỳ thi kiểm tra vào nửa tháng trước, Sát Hãn Bất Hoa bây giờ vẫn còn nhớ tới lúc đó không khí của đội tuyển tỉnh có bao nhiêu khẩn trương.
Không chỉ có Trương Giác phải tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học, mà các đơn nam cùng một đội như Liễu Diệp Minh, Mã Hiểu Bân, Trịnh Gia Long đều phải thi, nhưng Trương Giác là có áp lực nặng nề nhất.
Mặc dù các huấn luyện viên nói rằng họ muốn Trương Giác hiểu rằng trượt băng nghệ thuật là tình yêu đích thực cũng như cưới trượt băng về làm vợ, mà Trương Giác dù không kết hôn hay là kết hôn với trượt băng làm vợ thì vẫn tiếp tục thi đấu, nhưng nếu như cậu không thi nổi tam trung, Trương Thanh Yến có thể kéo cậu từ đầu trường đến lớp học bổ túc.
Trượt băng nghệ thuật là một cô dâu còn chưa qua cửa, còn Trương Thanh Yến là một bà mẹ chồng luôn cầm một cái chày gỗ trong tay bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đánh đôi uyên ương đích thực.
Tống Thành thậm chí còn cho Trương Giác nghỉ phép hai tuần, như vậy còn sợ không đủ, một tháng trước kỳ thi cứ luôn miệng hỏi Trương Giác có muốn nghỉ ngơi thêm hai tuần nữa không, Thẩm Lưu thậm chí còn đọc lại sách giáo khoa tiếng Anh cấp hai nhiều lần, mỗi ngày đều kéo lấy Trương Giác học bổ túc.
Chờ đến khi kết quả của Trương Giác được công bố, biểu hiện của huấn luyện viên trưởng Tống Thành còn kích động hơn cả bản thân Trương Giác, điều này có thể thấy được nữ sĩ Trương Thanh Yến đã mang đến cho các huấn luyện viên bao nhiêu áp lực.
Thế nhưng bản thân Trương Giác biết tin tức mình trúng tuyển vào trường tam trung còn muộn hơn so với gia đình và ban huấn luyện, bởi vì vào ngày thứ hai sau kỳ thi, cậu sẽ lên tàu đến Bắc Kinh, tham gia trại huấn luyện của đội tuyển quốc gia.
Sát Hãn Bất Hoa lắc đầu: "Huấn luyện viên Tống và huấn luyện viên Trương đều ở lại, chỉ có huấn luyện viên Thẩm mang sư huynh đi huấn luyện ở đội tuyển quốc gia thôi, phải chờ sau khi trận đấu thử nghiệm kết thúc rồi mới trở về."
Bạch Âm kinh ngạc: "Huấn luyện viên Trương không đi cùng sao?"
Cái người huấn luyện viên ngực bự đó không đi cùng với cháu trai mình sao?
Sát Hãn Bất Hoa lộ vẻ xấu hổ: "Thầy ấy nói đội tuyển tỉnh sẽ tuyển thành viên mới, lúc đó sẽ chuẩn bị tìm cho em vài sư đệ sư muội, hơn nữa cú nhảy lưỡi dao của em quá kém, cho nên thầy ấy nói với huấn luyện viên Thẩm ở lại để giám sát em."
Trương Tuấn Bảo thông qua việc dạy học Trương Giác đã tích lũy được kinh nghiệm phong phú về việc nhảy lưỡi dao, thậm chí bản thân hắn cũng là một chuyên gia nhảy lưỡi dao, lúc còn hoạt động thì cú nhảy êm nhất chính là 3lo+3lo, tương ứng, Thẩm Lưu dạy nhảy điểm băng lợi hại hơn, 3F của Trương Giác là được hắn hướng dẫn.
Hai huấn luyện viên luôn theo sát Trương Giác muốn đi một người, bản thân Trương Giác không quan tâm là huấn luyện viên nào, dù sao thì cả hai huấn luyện viên đều thích quất mông cậu ấy, cuối cùng là huấn luyện viên nào thích hợp với Sát Hãn Bất Hoa thì ở lại.
Nghe đến đó, Bạch Âm cảm thấy an tâm một cách khó hiểu.
Tuy rằng em trai ngốc nhà mình không bằng sư huynh kỳ tài ngút trời của nó, đứa nhỏ 11 tuổi luyện 3S còn phải tốn rất nhiều sức lực, nhưng hắn vẫn không muốn các huấn luyện viên quá ưu ái Trương Giác, bây giờ cậu ruột của người có năng lực ở lại bên Sát Hãn Bất Hoa, điều này cho thấy họ vẫn coi trọng đứa nhỏ này.
Hắn hắng giọng một cái: "Nghé con, chịu khó trượt nha, trong nhà đều ủng hộ em."
Thành thật mà nói, Sát Hãn Bất Hoa từ nhỏ đã học hành bình thường, đều dựa cả vào nỗ lực, mà tế bào vận động thể thao phát triển, cảm thụ âm nhạc xuất sắc, ban đầu người trong nhà cứ nghĩ bé sẽ lập được thành tích về múa dân gian, sau khi lớn lên thì làm một giáo viên dạy múa hay cái gì đó, không ngờ rằng nhóc con này thế nhưng lại chạy đi trượt băng...
Dân tộc Mông Cổ còn chưa bao giờ nhìn thấy một tuyển thủ trượt băng nghệ thuật nổi tiếng nào, Bạch Âm cảm thấy Tiểu Bạch Ngưu nhà mình nói không chừng còn có thể trở thành người thứ nhất đấy.
Đừng nhìn trượt băng nghệ thuật là một môn thể thao ít phổ biến ở trong nước, nếu như thật sự trượt thì cũng kiếm được tiền, ví như đại sư huynh của Tiểu Bạch Ngưu chính là như thế.
Cơn gió mùa hè thổi tới mang theo hơi nóng, chiếc xe đạp lao qua trên mặt đường nhựa, đi ngang qua hai tấm biển quảng cáo lớn ở trạm sẽ buýt, trong đó một tấm vừa vặn là quảng cáo sữa bò.
Thiếu niên mặc trên người bộ đồ cá sấu áo liền quần, đội mũ trùm đầu đang cầm chiếc cốc có logo sản phẩm, trên miệng có một mép râu sữa, đôi mắt đen láy nhìn về góc trên bên phải, khóe miệng mở ra lộ một nụ cười răng hổ, như một chú cá sấu nhỏ hài lòng.
Sữa bò ladder, sữa công thức đã thẩm định nguyên chất thơm nồng, nhà vô địch thế giới đã uống và nói tốt.
Đúng vậy, vô địch thế giới tổ thiếu niên cũng là vô địch thế giới.
Mời vừa thi xong kỳ thi tuyển sinh trung học thì Trương Giác đã bị kéo đi quảng cáo lần đầu tiên trong hai đời, sau đó lại bị đóng gói và đưa đến trại huấn luyện ở Bắc Kinh, bây giờ cậu đang nằm nhoài trên tấm chắn bảng uống đồ uống thể thao.
"Ui, đói chết mất thôi."
Thẩm Lưu không nhẹ không nặng bóp lấy hai má của đứa nhỏ: "Mới ăn sáng xong hai tiếng đồng hồ mà đã than đói rồi."
Trương Giác lộ vẻ ai oán: "Rời khỏi bữa cơm tình thương của dì Ninh, em cứ luôn cảm thấy thiếu mất cái gì đó."
Dì Ninh chính là người bởi vì nuôi heo quá tốt nên được các đội tỉnh khác mời đến thuyết trình, bình thường bà vô cùng thương Trương Giác, thỉnh thoảng còn làm những lát dứa mật ong, thịt xào chua ngọt linh tinh cho đứa nhỏ ăn.
Không phải nói người di trong căn tin ở Bắc Kinh không tốt, nhưng mà bà sẽ không cho Trương Giác tiêu chuẩn cao nhất nha.
Thẩm Lưu: "..."
Cho dù là dì Ninh cho nhóc ăn như một con heo, nhưng nhóc cũng không cần ăn như một con heo đâu.
Tháng 8 là thi đấu thử nghiệm trong nước, còn mùa giải của tổ thiếu niên mới sẽ bắt đầu vào tháng 9, trước đó các vận động viên sẽ tập luyện chăm chỉ, để cơ thể khởi đầu mùa giải với trạng thái thể lực sung mãn, Trương Giác đã bỏ quá nhiều thời gian để ôn luyện cho kỳ thi tuyển sinh trung học, cho nên càng phải giành thời gian để bù lại việc huấn luyện.
Cùng Trương Giác đến Bắc Kinh còn có Từ Xước, cô gái này khi theo Trương Tuấn Bảo và Thẩm Lưu đã luyện thành công kiểu nhảy xoay ba vòng thứ năm là 3lz, không chỉ soi sáng hai kiểu nhảy liên tục nâng cao là 3F+3T và 3lz+3T mà còn luyện kỹ năng nhấc tay thần kỳ với sư huynh Trương Giác, đội tuyển quốc gia mấy lần xin người, bản thân đứa nhỏ cũng có ý nguyện, lần này đi làm thủ tục gia nhập đội.
Đây cũng là lý do tại sao Trương Tuấn Bảo muốn ở lại đội tuyển tỉnh, Từ Xước vừa đi, trong tay Trương Tuấn Bảo chỉ có hai học trò là Trương Giác và Sát Hãn Bất Hoa, vẫn là quá ít, Tống Thành vẫn luôn hi vọng Trương Tuấn Bảo và Thẩm Lưu sẽ dẫn dắt thêm nhiều học trò hơn nữa.
Dù sao nếu như nói Trương Giác là một nguồn thiên phú thì thành công của Từ Xước đã chứng minh đầy đủ năng lực dạy học của Trương Tuấn Bảo và Thẩm Lưu, ban lãnh đạo muốn nhét thêm một vài mầm mống tốt cho hai người này để xem liệu họ có thể đưa môn trượt băng đơn của đội tuyển tỉnh H tiến xa hơn không.
Hơn nữa sau khi chạm trán với thương hải di châu Sát Hãn Bất Hoa mà suýt nữa là lọt mất khỏi tầm tay, bọn họ còn có dự định đến sân băng thương mại đi dạo một vòng thử xem, coi thử có đào được mấy khối quặng mỏ nào về không.
Tháng bảy tháng tám là mùa nóng nhất trong năm, sống trên băng cũng trở thành một sự hưởng thụ, phịch một tiếng, Từ Xước cách đó không xa té lộn mèo một cái.
Ừ, luyện nhảy lúc nào cũng bị ngã, cô gái này rất cẩn thận, vào lúc tập luyện luôn mang đồ bảo hộ, còn an toàn hơn nhiều so với Trương Giác vị sư huynh thậm chí còn không cần thiết bị bảo vệ hông khi tập các bước nhảy vì ghét bỏ vướng bận.
Thẩm Lưu rất bình tĩnh, thản nhiên nói với Trương Giác: "Từ Xước đã đầy 13 tuổi, năm nay sẽ cùng với em chinh chiến tổ thiếu niên, cấp trên dự định để cho hai đứa cùng thi chung một phân trạm, huấn luyện viên Triệu của đội tuyển quốc gia sẽ mang theo con bé cùng đi với chúng ta."
Trương Giác vò đầu: "Được đó, vậy là rất tốt, với năng lực của em ấy thì lên đài lĩnh thưởng là không thành vấn đề."
Shiro Kanoko năm nay đã thăng lên tổ, còn Shiro Keiko vẫn chưa thăng lên tổ, thời điểm này tổ thiếu niên không có kẻ mạnh áp đảo nào, còn đơn nữ ở tổ thiếu niên ở trong mắt Trương Giác thì sức chiến đấu cũng là như vậy đi, Từ Xước nói chiến thắng bọn họ thì chưa chắc, nhưng bất phân cao thấp là không thành vấn đề.
Hiện nay việc nhấc tay chưa trở nên phổ biến, lợi thế kỹ thuật của Từ Xước quá rõ ràng.
Chờ một lát, nếu như tính đến việc quốc tịch thì Từ Xước vẫn nằm ở yếu thế... Nhưng mà Từ Xước vẫn đang luyện 3F+3lo, nếu như cô bé luyện thành cú nhảy liên tục có độ khó và ổn định này, tiết mục được chuẩn bị tốt hơn, biểu diễn cũng ra sức nhiều hơn, như vậy trực tiếp nhắm thẳng vào huy chương vàng cũng không vấn đề gì.
Nhưng mà đây mới là vấn đề, 3lo là cú nhảy mà Từ Xước nhảy tệ nhất, sau khi hai chân bắt chéo và nhảy thì trục tâm bất ổn, nói cho cùng, không phải ai cũng có khả năng tứ chi cân bằng trời sinh và năng lực hài hòa của Trương Giác.
Vì vậy một lúc sau, huấn luyện viên Triệu phụ trách đơn nữ của đội tuyển quốc gia bắt đầu gọi người.
"Trương Giác, đến giúp đỡ chút, con làm mẫu cho Từ Xước cái 3lo đi, sao nhìn cái tư thế nhảy lấy đà của con bé mà thấy khó xử quá? Tiểu Xước, con nhìn cho kỹ Trương Giác nhảy lấy đà, tư thế của cậu nhóc không khác sách giáo khoa mấy đâu."
Trương Tiểu Ngọc đáp một tiếng, thậm chí cũng không trượt hỗ trợ, trực tiếp đứng tại chỗ nhảy lấy đà, một cú 3lo hoàn mỹ nhẹ nhàng rơi xuống sân băng.
Bọn họ huấn luyện vào buổi sáng, buổi chiều thì đến văn phòng thể thao tham gia các lớp học về tư tưởng để lắng nghe những lời động viên tinh thần từ các nhà lãnh đạo.
Chưa kể môi trường lớp học thực sự khá tốt, máy lạnh được bật, trên bàn bày nước khoáng cùng với sổ ghi chép da trâu và bút, thoạt nhìn còn cần mọi người ghi chép.
Trương Giác bĩu môi, đặt bút lên môi trên, di chuyển con ngươi nhìn về phía trung tâm, quay đầu về phía Hoàng Oanh cũng đang ở đây để tham gia lớp học, Hoàng Oanh bật cười thành tiếng.
Một lúc sau, Tôn Thiên dẫn theo một ông chú tuổi trung niên có đường pháp lệnh rất sâu tiến vào, Trương Giác giương mắt nhìn thì thây ông chú này còn rất cao, nhìn bằng mắt cũng phải 1 mét 9 trở lên.
Tôn Thiên ho khan một tiếng: "Mọi người, đây chính là huấn luyện viên Lan Côn, trước đây là hậu vệ của đội tuyển bóng rổ quốc gia, bây giờ là huấn luyện viên trưởng của đội Giang Đàm, đội Giang Đàm mọi người đã biết rồi đấy, là đội vô địch của giải đấu năm nay, bây giờ ông ấy sẽ nói về việc chăm sóc, tập luyện các khớp và cấu tạo của đôi chân, mọi người vỗ tay hoan nghênh."
Một đám nhỏ trượt băng nghệ thuật rất nể tình vỗ tay tán thưởng, Lan Côn giơ tay lên, thần tình nghiêm túc, cầm cái USB lăn lộn cắm vào máy vi tính, trên tấm vải trắng phía sau chiếu lên sơ đồ phân bố cơ bắp của con người.
Lúc Lan Côn làm việc thì động tác rất nhanh, không tới 10 giây, cầm micro chính thức bắt đầu bài giảng.
"Xin chào mọi người, tôi là huấn luyện viên trưởng của đội Giang Đàm tên Lan Côn, tuy rằng tôi là một người chơi bóng nhưng mà lúc mọi người vận động đều phải dùng đến chân, sau đây tôi sẽ chia sẻ một số kinh nghiệm với các bạn."
Giọng nam trung trầm thấp vang lên, Trương Giác bất ngờ nhướn mày, ôi chao giọng nói của ông chú này thật tốt.
Hoàng Oanh ghé vào bên tai Trương Giác nhỏ giọng thầm thì: "Tiểu Ngọc, huấn luyện viên này thật đẹp trai nha."
Trương Giác ừ một tiếng, xem như là biểu thị đồng ý.
Ông chú này nghiêm mặt, nhưng từ mắt của một người trong làng giải trí thì ông có một gương mặt điêu khắc điển hình, khá là điển trai, khi còn trẻ chỉ sợ sẽ giống như một người mẫu nam.
Từ Xước cầm bút ghi chép, thuận miệng nói tiếp; "Thật là đẹp trai, chiếc mũi rất đẹp, giống như sư huynh của mình vậy đó."
Nghe vậy, Quan Lâm theo bản năng quay đầu nhìn Lan Côn, lập tức phát hiện sống mũi của huấn luyện viên Lan hẹp mà thẳng, mang theo một chút bướu lạc đà, chóp mũi nhỏ mà cong vênh, quả thực gần như sống mũi của Trương Giác...
Thật giống như một khuôn đúc thành.
Lớp học này kéo dài trong bốn mươi phút, sau đó là một lớp học suy nghĩ khác về kỷ luật và tính tự giác của các vận động viên, đặc biệt là nhấn mạnh vào việc không gây chuyện khi thi đấu bên ngoài, không nên xảy ra tranh chấp với bất kỳ ai, cho dù bạn bị đối thủ xô ngã trên sân, chỉ cần không bị thương thì hãy đứng dậy và kết thúc trận đấu trước.
Vị lãnh đạo này cũng lấy Lan Côn bên cạnh làm ví dụ: "Ví dụ như huấn luyện Lan, hồi còn trẻ tính khí thầy ấy cũng rất nóng nảy, thậm chí thầy ấy quen biết vợ mình tại thời điểm đang đánh nhau trong quán rượu, lúc thầy ấy thi đấu ở bên ngoài thị bị người ta chơi xấu, sau khi thi đấu xong thì hẹn đánh nhau với người ta, cuối cùng là bị báo cáo sau đó bị treo giò trong một năm."
"Có nghe hay không, đội trượt băng tốc độ? Các bạn ghi nhớ việc này cho tôi, nắm nó thành trọng điểm!"
Lần này không chỉ có các vận động viên nhí của đội trượt băng nghệ thuật mà còn có đội trượt băng tốc độ và đội khúc côn cầu trên băng, đấu trường trượt băng tốc độ là nơi thường xuyên sử dụng các chiêu trò nên việc các vận động viên nổi nóng là điều dễ hiểu, vì vậy cho nên này là ban lãnh đạo đặc biệt phòng hờ cho bọn họ.
Thời điểm kết thúc, lãnh đạo còn muốn mời bọn nhỏ đi ăn cơm.
Đương nhiên là đến căn tin để ăn, không ai dám mang đám vận động viên này đi ăn ở bên ngoài.
Trương Giác lảo đảo lắc lư đi sau hàng cuối với cuốn sổ của mình, Lan Côn chẳng biết lúc nào cũng đi vào hàng ngũ ở cuối, nhìn dáng dấp vịn tay cầm chậm rì rì đi xuống cầu thang của cậu, hắn do dự vài giây rồi lên tiếng hỏi.
"Con là đang bị thương?"
"Hả?"
Trương Giác giương mắt, cảm thấy ánh mắt của vị này rất sắc bén, cậu phất tay: "Không có chuyện gì, chân con bị nổi bong bóng nước thôi."
Tập luyện quá sức đến mức phồng rộp ở chân là chuyện quá bình thường đối với các vận động viên, thậm chí việc huấn luyện cũng không trì hoãn, việc Trương Giác đi chậm rãi chỉ là do lớp tư tưởng quá mức thôi miên, hiện tại cậu không có tinh thần gì.
Thẩm Lưu lúc này nói chuyện với Trương Giác: "Tiểu Ngọc, tới đây một chút, giám đốc Văn tìm em."
Giám đốc Văn là lãnh đạo trung tâm thể thao băng tuyết phụ trách liên hệ thương mại, lúc Trương Giác tiếp nhận quảng cáo sữa bò ladder thì chính là vị này liên hệ, được ông ấy triệu hoán chính là có tiền đến tay, vì vậy tinh thần Trương Giác ngay lập tức trở về vị trí cũ.