Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 53: Tình thâm



Sanjomi ngồi bên trong khán đài, cõi lòng đầy mong đợi nhìn sân băng, trong mắt của nhiều người hâm mộ trượt băng, có lẽ giải vô địch thế giới được tổ chức vào nửa tháng sau sẽ có giá trị xem trực tiếp tại hiện trường hơn, nhưng đối với một người Nhật Bản như cô mà nói, màn trình diễn thương mại này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.

Khi thiên tai xảy ra, tất cả mọi người sẽ nỗ lực hết sức để giải cứu nạn nhân, mà những vũ công khiêu vũ trên bằng này cũng đang giúp đỡ đồng bào của mình theo cách của họ.

Là một thành viên của nhóm người hâm mộ Nhật Bản trong bộ môn trượt băng nghệ thuật, thời điểm như thế này nhất định là phải ủng hộ người trong nhà nha.

Thái thái Komiya bên cạnh nói rằng: "Nghe nói lần này mời không ít vận động viên nước ngoài tới đây, những người mà lúc này tới chỗ chúng ta biểu diễn đều là người tốt."

Sanjomi gật đầu tán thành: "Đúng vậy, nghe nói bên ban tổ chức chỉ chi trả chi phí đi lại thôi chứ không hề cấp thù lao cho họ."

Lúc này Aso quá kích động nói: "Bắt đầu rồi kìa!"

Một giọng nam trầm thấp vang lên khắp khán đài.

"Mọi người đã đợi lâu rồi, Love on Ice Tokyo Station 2011 sắp bắt đầu, vô cùng cảm ơn các vị khán giả đã đến đây, những người biểu diễn sẽ cố gắng hết sức để mang đến cho các bạn một mà trình diễn tuyệt vời."

Ngay sau đó, toàn khán đài tối sầm lại, chỉ có mấy ngọn đèn nhỏ duy trì tầm nhìn cơ bản, lúc này, một ngọn nến sáng lên.

Đó là một thiếu niên, mái tóc đen được buộc bằng dây cột tóc trắng tinh, trên người mặc một bộ quần áo trễ vai trắng như tuyết, dây tua rua thật dài lướt qua vai khi cậu trượt .

Sanjomi nhận ra cái thân ảnh này: "Cá sấu nhỏ? Bọn họ thế nhưng để cho tuyển thủ nước ngoài biểu diễn mở màn sao?"

Trương Giác một tay cầm cây nến, một tay che chở ánh nến trượt đến giữa sân băng, đặt ngọn nến xuống mặt băng, quay lưng ánh nến ngồi xổm xuống.

Một tiếng đàn dương cầm vang lên, ánh đèn sân khấu đột nhiên sáng lên chiếu vào người thiếu niên, cậu mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía ánh nến.

Thân ảnh mảnh khảnh đứng lên, khuôn mặt sạch sẽ mang theo nụ cười mỹ lệ, hai tay nhấc lên, như là nâng lên hi vọng.

Dù ngạc nhiên như thế nào trước thứ tự ra sân này, Trương Giác quả thật là ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của nhiều người, bộ trang phục biểu diễn màu trắng này quả thực rất phù hợp với ngoại hình và khí chất của đứa nhỏ.

Buổi biểu diễn chương trình từ thiện 311 của Trương Giác là ca khúc chủ đề《 Emma Paradiso (Cinema Paradiso) 》, nhưng nó là một phiên bản do nghệ sĩ dương cầm hiện đại William Joseph chơi.

Tiếng dương cầm lặng lẽ trôi, tình cảm nhẹ nhàng lại chân tình chồng lên từng lớp từng lớp với tiếng đàn, thiếu niên mảnh khảnh dang hai tay như một chú chim yến, dùng tư thế chim yến trượt qua nửa sân băng, băng đao trên mặt băng vẽ ra một đường hình bầu dục lớn.

Chú chim trắng tiên khí phiêu phiêu mềm mại nhảy một cái 3S, lúc tiếp băng vừa vặn kết hợp với tiếng đàn, có thể thấy được tuy rằng chuẩn bị vội vàng nhưng tiết mục này vẫn tinh xảo như cũ mà tràn ngập thành ý, đồng thời sự cảm nhận âm nhạc của người biểu diễn rất đáng kinh người.

Thực tế nếu như tiết mục mở màn chương trình mà xuất hiện sai lầm thì sẽ không tốt, Trương Giác vốn dự định nhảy 4S ở vị trí này, cũng như bao người trẻ tuổi có ý thức rèn luyện thể chất và có tương lai không giới hạn, cậu đang đứng ở vị trí thích nhảy bốn vòng, tùy ý để cơ thể là hết mình.

Cựu idol xinh đẹp và tự nhận thức được bản thân cũng biết rằng so với《 Thiên nga đen 》và《 Kẹp hạt dẻ 》, loại phong cách biểu diễn tiên khí phiêu phiêu này mới thích hợp với cậu nhất, bởi vì ngoại hình của cậu rất phù hợp với phong cách này.

Với sự hỗ trợ của âm nhạc và trang phục, tiểu tiên cá sấu nhỏ mặc trang phục trắng thể hiện vẻ đẹp và sự dịu dàng đáng kinh ngạc trên sân băng, linh động mà tao nhã, giống như trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống thế giới hóa thành tinh linh.

Marisa chắp hai tay trước ngực, thở dài: "God, cậu ấy giống như một thiên sứ."

Tiết mục kết thúc, ánh nến vẫn như cũ lay động trong không khí, Trương Giác xoay người lại, giơ tay làm ra tư thế mời, Shiro Kanoko thân mặc đồ trắng váy lụa mỏng vào sân, âm nhạc lập tức được chuyển sang một giai điệu của guitar điện.

Đây là ca khúc đại diện của nhóm nhạc L'Ar Ciel hot nhất Nhật Bản《 Hitomi no Jyuunin 》.

Dưới tình huống các tuyển thủ hàng đầu trong tổ thành niên vẫn đang chuẩn bị cho giải vô địch thế giới, phần mở đầu của buổi biểu diễn thương mại này đã được hoàn thành bởi hai người đoạt huy chương vàng đơn nam và đơn nữ giải vô địch thiếu niên thế giới.

Trương Giác vừa mới xuống sân đã hắt hơi một cái, cũng không biết là do vấn đề khí hậu hay là do lúc này ở Tokyo đâu đâu cũng có hoa anh đào, từ khi xuống máy bay, bệnh viêm mũi và họng khiến cậu không dễ chịu.

Đứa nhỏ cầm lấy một chai nước khoáng vặn nắp đổ ra ly, uống một cách vội vàng, một dòng nước mỏng trượt từ khóe miệng đến hầu kết, Trương Giác lắc đầu, lấy giấy ăn lau trán và cần cổ ướt đẫm mồ hôi.

Cậu nghe nhạc nền một lúc, nói thầm: "Lúc này Hyde đã đổi phương pháp thanh nhạc rồi à? Kỹ năng ca hát càng ngày càng tốt nha."

Không hổ là ca sĩ chính của nhóm nhạc cực hot tại Nhật Bản, cho dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng giọng hát của hắn vẫn rất tốt, không, cái người này dù đã ngoài năm mươi nhưng vẫn luôn có một giọng hát tốt như vậy.

Nghĩ như thế, cậu cũng cùng hát theo.

Trong hậu trưởng cũng có ống kính, dáng dấp khi ca hát của Trương Giác được quay lại, tuy rằng giọng hát trong trẻo mềm mại còn non nớt, nhưng tại thời điểm than nhẹ có thể dần dần kéo cao âm luật, mà âm bổng hoàn toàn không sắc bén, khí tức thâm hậu, đây chính là rất cách hát rất điển hình theo phong cách Hyde, đòi hỏi người khác phải có nền tảng.

Vài người nghe được giọng hát đều kinh ngạc nhìn cậu, Trương Giác hát xong thì hai tay đút túi, xách theo bình nước đi sang một bên.

Không phải là cậu lạnh lùng đâu, mà là bất đồng ngôn ngữ thôi, Trương Giác ngay cả giao lưu với người bạn đồng hành của mình còn không làm được, còn không bằng thành thật đứng sang một bên cho đỡ vướng bận.

Khác với Trương Giác, tiết mục của Trương Tuấn Bảo được sắp xếp vào giữa buổi biểu diễn thương mại, bởi vì tổng thời lượng của buổi biểu diễn này là 70 phút, đến giữa buổi thì nhất định khán giả sẽ lâm vào trạng thái mệt nhọc, vào lúc này cần phải có người để bọn họ trở nên hưng phấn.

Đúng, Trương Tuấn Bảo rất thích hợp để hoàn thành nhiệm vụ này.

Hắn trượt《 Memory 》là một bài hát kinh điển của thế giới, đã được một số ca sĩ nổi tiếng cover lại, mà bản Trương Tuấn Bảo dùng để trượt là một trong những phiên bản kinh điển nhất — —— phiên bản của Barbra Streisand.

Cho dù đã không còn là một người trẻ tuổi chân chính, mà do Trương Tuấn Bảo thoạt nhìn còn rất trẻ, da dẻ, vóc người cùng thần thái của hắn đều ở trạng thái nhiều nhất là hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, mặc dù trong tiết mục không có cú nhảy có độ khó cao, nhưng màn trình diễn vui tai vui mắt và chứa đầy cảm xúc vẫn khiến cho người ta xúc động.

Một huấn luyện viên hói đầu khoanh tay đứng bên lè, vẻ mặt nghiêm túc: "Phong độ của cậu ấy còn tốt hơn trước đây."

Quả nhiên, kỹ năng của các vận động viên sẽ suy giảm theo tuổi tác, nhưng năng lực biểu cảm sẽ càng ngày càng mạnh mẽ hơn.

Hayato Terakami tò mò hỏi: "Huấn luyện viên, ngài quen biết Bảo-senpai sao?"

Huấn luyện viên Sono gật đầu: "Tất nhiên, ngay từ 10 năm trước tại giải vô địch Bốn châu lục, thầy đã để ý đến chàng trai trẻ này."

Lúc đó Trương Tuấn Bảo còn non nổi trên mặt nước, chưa kể chiều cao hoàn toàn có thể giả mạo học sinh cấp hai, nhưng biểu cảm của hắn đã để lại ấn tượng sâu sắc cho huấn luyện viên Sono.

Có thể độ khó khi nhảy của Trương Tuấn Bảo không cao, nhưng chất lượng đều rất tốt, nền tảng vững chắc, hơn nữa hắn là một trong số ít đơn nam có thuộc tính biểu diễn đầy đủ ở quốc gia láng giềng.

Khi đó huấn luyện viên Sono tỏ vẻ rất đáng tiếc, ông cảm thấy nếu như cậu thiếu niên này có thể nâng cao độ khó lên chút nữa, e rằng hắn có thể trở thành vận động viên da vàng đơn nam trượt băng nghệ thuật đầu tiên cán đích số 1, ai ngờ đâu chưa được hai năm, Trương Tuấn Bảo đã bị chấn thương và giải nghệ.

Nhưng theo quan điểm của huấn luyện viên Sono, trên thực tế nội dung đơn nam của quốc gia láng giềng những năm gần đây đang quật khởi, rõ ràng bởi vì môn trượt băng đôi có tính cạnh tranh quá cao nên phía đối diện đều tập trung nguồn lực vào nội dung trượt đôi này, nhưng bọn họ trước đó xuất ra một người có tiêu chuẩn nhảy bốn vòng giống như Thẩm Lưu, sau đó lại cho ra một tài nghệ song tuyệt Trương Tiểu Ngọc, dù sao thì ruộng đất xấu đến đâu cũng sẽ luôn có hạt giống tốt.

Không giống ông, dạy Hayato Terakami từ lúc còn học nhà trẻ cho tới bây giờ mới trở thành người đứng đầu nội dung đơn nam, Trương Giác cũng có thể coi là được huấn luyện từ cây con, nhưng huấn luyện viên Sono lại bắt đầu nuôi từ trong hạt giống, những năm này ông đã nuôi dưỡng học trò bảo bối bằng phân và nước tiểu.

Nhưng có một điều khiến cho huấn luyện viên Sono không hiểu được, đó chính là khi Trương Tuấn Bảo biểu diễn thì tiếng hò hét của khán giả không hề đứt đoạn, điều quái dị nhất chính là, nhiều khán giả nam còn phản ứng nhiều hơn cả khán giả nữ...

Lúc này nhiều tuyển thủ đến tham gia buổi biểu diễn đều có gương mặt vi diệu.

Haruko Shimizu nhìn Trương Tuấn Bảo, nhịn nửa ngày mới nghẹn ra một câu "Tôi là nên khen huấn luyện viên Trương gợi cảm hay là khen anh ta bộc lộ cảm xúc tốt đây?"

Nếu nói rằng tiết mục của Trương Tuấn Bảo không khủng lắm, thật tiếc cho bộ trang phục biểu diễn sắp nổ tung vì cái lồng ngực kia, thì nên nói rằng tiết mục của hắn khủng, bản《Memory》quả thực là có màn biểu đạt tình cảm không thua gì hạng nhất, hương vị cảm động nhiều vô cùng.

Hơn nữa ngoại trừ cơ ngực, tư chi của Trương Tuấn Bảo vô cùng thon dài, rõ ràng chiều cao chỉ có 1 mét 7, nhưng một sải tay lại dài đến 1 mét 78, mỗi lần hắn vung tay lên thì cơ bắp trên cánh tay cường tráng mạnh mẽ nổi lên, điều này thu hút rất là nhiều ánh mắt dõi theo.

Trong mắt lsp*, màn trình diễn của Trương Tuấn Bảo mang theo bảy phần gợi cảm ba phần cảm động, trong mắt người bình thường, màn trình diễn của hắn bảy phần cảm động ba phần gợi cảm, gợi cảm và cảm động đã được cuộc lại một cách kỳ diệu trên người Trương Tuấn Bảo.

*Kẻ háo sắc.

Sau màn trình diễn này, phỏng chừng trong tương lai sẽ có càng nhiều người muốn mời huấn luyện viên Trương đến tham gia buổi biểu diễn thương mại, điều kiện thân thể của người này quá được trời cao chăm sóc, còn có một gương mặt đẹp trai trẻ tuổi nhìn vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, trượt được chủ đề gợi cảm nhưng không nhờn, quả thực là vưu vật nhân gian.

Tiết mục của Trương Tuấn Bảo và Sát Hãn Bất Hoa được xếp cạnh nhau, ông cậu vừa mới kết thúc, Sát Hãn Bất Hoa chuẩn bị lên sàn.

Trương Giác mặc áo khoác to sụ, tay cầm hộp giấy và khăn mặt đứng bên cạnh sư đệ, đưa giấy lau mũi cho sư đệ dường như đã cao bằng cậu, không ngừng cổ vũ bé.

"Đừng căng thẳng nha, chỉ là một buổi biểu diễn trượt băng bình thường thôi."

Cậu ở bên này nói chuyện, Juventus ở bên cạnh cau mày nhìn nửa ngày, tìm huấn luyện viên lấy mắt kính mang vô mới xác định Trương Giác không phải đang nói chuyện với không khí.

Sát Hãn Bất Hoa ôm lấy Trương Giác, kiên quyết nói: "Sư huynh, em đi đây!"

Đứa nhỏ này vừa lên tiếng, Alex bên cạnh sợ hết hồn, cuối cùng cũng nhận ra bên cạnh mình có người.

Không trách bọn họ, dù sao nơi chuẩn bị lên sân khấu không có đèn đóm gì, mà Sát Hãn Bất Hoa lại có màu da quá mang tính bí mật.

Trương Giác vỗ vỗ tiểu vào lưng sư đệ: "Ôi chao, đi đi, sư huynh vẫn luôn cổ vũ cho em!"

Vì vậy Sát Hãn Bất Hoa mang theo một khuôn mặt bi tráng lên sân băng, không biết còn tưởng rằng bé không phải lên sân băng mà là lên chiến trường.

Đúng như những gì Trương Giác đã nghĩ đến, đứa nhỏ này vừa lên sân băng trắng lập tức trở nên chói mắt.

Màn trình diễn của Sát Hãn Bất Hoa là《 Gia đình Mông Cổ trên thảo nguyên 》một ca khúc phong tình vô cùng kinh điển của Mông Cổ, bối cảnh là giọng trẻ con và nam hợp xướng, sự kết hợp giữa kiên cường và nhu tình rất phù hợp với tiết mục, cùng với tiếng đàn mã đầu cầm bay bổng du dương.

Tiết mục này do một giáo viên của đội tuyển tỉnh H đề cử, nghe đâu lúc con trai học múa dân gian ở Mông Cổ, mười đứa là hết tám đứa nhảy qua ca khúc này, Sát Hãn Bất Hoa cũng nhảy qua rồi, như vậy việc cải biên tiết mục mới dễ dàng, đứa nhỏ cũng thích nghi nhanh.

Trương Giác theo dõi một lúc phát hiện tiểu bò tót trắng rất xứng đáng với danh hiệu "Tuyển thủ ổn định nhất Trung Quốc", tuy nói là lần đầu tiên ra trận nhưng nhảy và trượt đều nhìn rất chặt chẽ, trước mặt nhiều người như vậy, đứa nhỏ ngay cả một sai lầm cũng không có, điều này đối với một tân binh đã là rất được rồi.

Người ta nói rằng điệu múa Mông Cổ là một trong những điệu múa phổ biến nhất của những người đàn ông múa các điệu múa dân tộc, nguyên nhân là vì điệu nhảy này kiên cường nhưng không mất nhu tình, khi nhảy thì rất đẹp trai.

Nam sinh cũng là yêu thích cái trò giả vờ đẹp trai nha, Trương Giác dựa vào tấm chặn bảng nhìn một hồi, phát hiện quả thực rất tuấn tú.

Mà bản thân Trương Giác đời trước ngoại trừ luyện ba lê thì còn nhảy Hip hop, Jazz và các điệu nhảy đường phố khác, dù sao cũng là idol, trừ này ra, ngoài việc nhảy nhót thì còn phải nở một nụ cười tà mị khốc huyễn dưới sân khấu.

Chưa kể nếu như sắc đẹp không đủ, trang điểm quá dày, vũ đạo không tốt, còn tự cho mình có nụ cười suất khí tà mị, vậy thì thật là có bao nhiêu nhờn nhợn thì có bấy nhiêu, Trương Giác cảm thấy sở dĩ vào lúc mình cười khẩy mà không bị mắng là do chủ yếu cậu có một khuôn mặt hòa nhã chống đỡ.

Nhưng vào lúc cậu cạnh tranh khốc liệt nhất với Vân Tư, và vị đạo sư cùng xào cp với hắn rất yêu thích loại hình sân khấu bùng nổ, có một lần đạo sư nói hát, Vân Tư ở bên cạnh cười khẩy khiêu vũ, phía dưới là một đám muội tử đồng loạt kêu awsl, khiến cho Trương Giác đặc biệt muốn nói với các cô gái đang nâng đèn rằng "Đừng có theo đuổi thứ này nữa, về nhà học hành chăm chỉ đi, tên này không có thực lực gì cả, cũng không truyền cho các bạn năng lượng tích cực nào cả, ngoại trừ dùng tư bản cp lẫn lộn cắt tiền của các bạn thì không có bản lĩnh gì hết" .

Nhân tiện, cậu cũng thực sự nói với người hâm mộ của mình rằng "Sau khi xem xong chương trình thì hãy nhớ về nhà học tập chăm chỉ nha", sau đó bị người đại diện đập cho một trận.

Cuối buổi biểu diễn thương mại còn có một tràng quần vũ, Trương Giác định đi đến phòng chờ sân khấu, nhưng lúc đi thì trong con đường nhìn thấy Shiro Kanoko đứng dựa vào tường, bưng bụng dưới, thần sắc thống khổ.

Cậu chạy tới đỡ lấy cô gái: "Này, cậu không sao chứ?"

Môi của Shiro Kanoko trở nên trắng bệch, ngắn gọn trả lời "fine", cầm lấy tay Trương Giác, nhắm mắt lại không ngừng hít sâu.

Trương Giác rất không yên lòng: "Cậu là đang không thoải mái chỗ nào?"

Cô gái nhỏ này thoạt nhìn rất bướng bỉnh, Trương Giác rất sợ cô liều chết để chống đỡ sự cố, bản thân cậu đời trước chính là loại người cố gắng sống sót đến cuối cùng cho đến khi thăng thiên.

Shiro Kanoko mở mắt ra, trước mắt là thiếu niên vẻ mặt ân cần, cô mím môi lộ ra một nụ cười: "Tớ không sao, lúc nãy chạy nhanh quá nên va vào tường, răng bị đập vào thôi ."

Trương Giác nghe không hiểu: "Hả?"

Shiro Kanoko cũng biết hàng này là người kém ngoại ngữ, cấu trúc đơn giản thì được, hơi hơi phức tạp một chút thì nghe không hiểu, kể cả tiếng Anh chuẩn của Hayato Terakami, nhưng mà người Nhật nói tiếng Anh như cô thì không tốt.

Cô mở miệng, chỉ chỉ vào phần nướu đang chảy máu của mình: "Nhìn thấy không, là chỗ này không thoải mái, không có gì đáng ngại."

Trương Giác ồ một tiếng, chỉ chỉ bụng của cô.

Shiro Kanoko lúng túng một chút: "Híc, chỗ này là hiện tượng bình thường, ý tớ là..."

Trương Giác dùng tiếng Trung nói một câu: "Cô gái, ý tôi là cậu đã bỏ sót, trên váy cậu có một vết máu."

Shiro Kanoko cũng không hiểu Hán ngữ, Trương Giác không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là cởi áo khoác rồi vòng quanh hông Shiro Kanoko, Shiro Kanoko lúc này mới ý thức được điều gì, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, trầm thấp trả lời một câu cảm ơn.

Câu nói này Trương Giác nghe hiểu, trong lòng nghĩ quả nhiên cô gái này sức khỏe không tốt, bây giờ xảy ra nhiều chuyện như vậy, chẳng trách hai năm sau đã giải nghệ, mấy chục năm cũng không tìm được bóng dáng, thậm chí ngay cả thời điểm sư muội nhận huy chương bạc Olympic cũng không xuất hiện.

Cô ấy rất không thoải mái nhưng vẫn kiên trì tiếp tục biểu diễn, Trương Giác không nói gì, yên lặng đi phía sau cô, chờ cô gặp huấn luyện viên của mình mới quay đầu tìm ông cậu và sư đệ.

Nhạc nền kết thúc của bài nhảy quần vũ là 《 My all 》của Ayumi Hamasaki, một bản nhạc thần thánh do Ayumi Hamasaki sáng tác cho người hâm mộ, mỗi màn trình diễn đều có thể chạm đến trái tim của mỗi người.

Cho dù nghe không hiểu lời, nhưng giai điệu của bài hát này cùng với sự diễn xuất toàn lực của tất cả các vũ công đã khiến cho màn trình diễn này trở nên tỏa sáng.

Những gì mà người biểu diễn phải làm là gây được tiếng vang với khán giả thông qua tiếng hát nhảy múa để đạt thành cộng hưởng, tại thời điểm khó khăn thì hãy cùng nhau chung tay góp sức, cũng vì bọn họ mang đến sự hi vọng, duỗi tay ra với đồng loại của mình.

Trương Giác bởi vì chiều cao mà được xếp vào hàng đầu tiên của quần vũ, khoảnh khắc nắm tay người bên cạnh nghiêng mình chào khán giả, cậu đã vô cùng xúc động.

Trượt băng nghệ thuật được biết đến là môn thể thao phổ biến trong số các môn thể thao trên băng tuyết ít được ưa chuộng, tất nhiên những ngóc ngách trong tất cả các môn thể thao cạnh tranh đều có sức mạnh hạn chế, nhưng ít nhất họ đã tập hợp với nhau vì lòng tốt trong trái tim mình và đã làm những việc không thẹn với lòng.

Một khắc ánh đèn tắt đi, Trương Giác nghĩ, ngày hôm nay hình như cậu lại yêu thích trượt băng nghệ thuật nhiều hơn một chút.

Đất trời ngập tràn băng tuyết - trượt băng nghệ thuật – nội dung trượt đơn nam

【hot~ 】love on ice phát sóng trực tiếp

1L

Tui chưa bao giờ nghĩ rằng cá sấu nhỏ sẽ là người mở màn cho LOI, không hổ là đệ nhất đơn nam của thôn mình! Quá tự hào!

2L

Lần đầu tiên xem danh sách các tuyển thủ ở buổi biểu diễn thương mại, tôi còn sợ chất lượng của LOI không tốt, dù sao thì người tham gia không phải vận động viên đã giải nghệ thì là tiểu bằng hữu ngây ngô tổ thiếu niên, không nghĩ rằng lại đặc sắc như vậy.

3L

Tôi thật sự rất thích thiết mục của huấn luyện viên Trương, thời điểm anh ấy ra sân thì khán giả đều rất nhiệt tình cười ha ha ha ha, rất nhiều chị em khi nhìn thấy anh ấy là sáng mắt lên, tiết mục của cá sấu nhỏ cùng Kanoko muội muội cũng đẹp mắt, một người thì linh động phiêu dật, một người thì suất khí thâm tình, trang phục biểu diễn của cá sấu nhỏ nghe nói là chuẩn bị tạm thời gấp gáp, không ngờ khi mặc trên người lại có hiệu quả tốt như vậy, một điểm khen cho thợ may.

4L

Những người giành huy chương vàng trượt băng nghệ thuật thiếu niên thế giới năm nay đều đều rất mạnh, sức mạnh kỹ thuật của họ đặt trong tổ thành niên thì không hề yếu, hơn nữa họ cũng rất giỏi về kỹ thuật và nghệ thuật, điều làm tôi vui nhất chính là bọn họ đều là người da vàng.

5L

Xem ra môn trượt băng nghệ thuật châu Á chúng ta dang thực sự quật khởi, cao hứng ing.

6L

Không biết là có phải cảm giác của tui có sai không, luôn cảm thấy khi Kanoko muội muội nhảy vũ đạo phần cuối, trên eo có phải là nhiều hơn một kiện áo khoác không? Thoạt nhìn càng đẹp trai hơn nha.

7L

Cá sấu nhỏ khi nghiêng mình nhảy thì hắt xì hơi mấy cái, hình như sau đó luôn chảy nước mũi nên vẫn luôn bụm mặt, cậu bạn nhỏ nhớ phải giữ ấm nha ha ha ha ha.

8L

Đứa nhỏ này còn đặc biệt được hoan nghênh, lúc cuối cùng có nhiều vận động viên nước ngoài lôi kéo chụp ảnh chung, vì thế cậu ấy tìm khăn giấy khắp nơi để lau nước mũi, cuối cùng là Keiko muội muội đưa giấy ăn đó.

9L

Shiro Keiko là người biểu diễn duy nhất trong toàn bổ tuyển thủ thấp hơn cậu ấy nha ha ha, ngay cả sư đệ của cậu ấy hay Kanoko thoạt nhìn đều cao hơn cậu ấy á.

10L

Cá sấu nhỏ: Những người xung quanh tui đang cao lên, chỉ có tui là vạn năm bất biến, phải làm sao đây, buồn.

11L

Chừng hai năm nữa, thôn hoa có thể sẽ trở thành thành viên duy nhất trong Liên minh Hình thể Học sinh Tiểu học, thắp nến.

...

Love on ice sẽ có tổng cộng 8 xuất diễn, Trương Giác dù sao là một người phải học, tham gia xong trạm Tokyo và trạm Kanagawa, cậu trở về Trung Quốc để học dưới sự thúc giục của hàng loạt cuộc gọi đe dọa tính mạng của Trương Thanh Yến.

Cuối tháng 4, giải vô địch thế giới chính thức bắt đầu, lúc đó Trương Giác đang bận rộn thi tháng nên không thể xem truyền hình trực tiếp giải vô địch thế giới, cậu chỉ biết rằng đôi trượt băng đôi của nước mình giành được huy chương đồng, đơn nữ và đơn nam lần lượt giành hạng 17 và 22.

Khiêu vũ trên băng tiếp tục không có cảm giác tồn tại.

Thời điểm cậu đang vùi đầu vào tờ bài thi, tại nhà thi đấu Mega, Đổng Tiểu Long ngồi xổm xuống sân băng thở hổn hển, mồ hôi nhỏ xuống trên băng, hắn đập xuống mặt băng rồi mới chậm rãi đứng lên.

Chờ ngồi xuống ghế ở khu kiss & cry, hắn khẽ nói lời xin lỗi với Tôn Thiên: "Xin lỗi, Tôn Chỉ, con đã mắc sai lầm."

Trượt tự do tổ thành niên có tám lần nhảy, năm lần nhảy đơn và ba lần nhảy liên tục, hắn đã ngã hai lần nhảy đơn, một lần nhảy liên tục, sai lầm quá nhiều, e rằng top hai mươi người đứng đầu cũng không vào được.

Lúc này tổng sổ điểm xuất hiện, Đổng Tiểu Long trượt tự do chỉ có 129.15 điểm, cộng với 70 điểm của bài thi ngắn, tổng điểm thậm chí còn không vượt qua một hai trăm, cách 45 điểm so với 244.29 điểm của Trương Giác tại giải vô địch thiếu niên thế giới.

Tôn Thiên vỗ vỗ bả vai người trẻ tuổi an ủi hắn: "Không sao đâu, cậu đã cố gắng hết sức rồi."

Đổng Tiểu Long cười khổ, hắn biết rằng nhóm huấn luyện viên nói như vậy, kỳ thực chính là căn bản không có đặt kỳ vọng vào người hắn, người mà bọn họ thực sự kỳ vọng vẫn là lứa tuổi thiếu niên, hắn chỉ là một người giữ thể diện trước khi đối phương được thăng tổ, để không đến mức đơn nam Trung Quốc không có người thay thế.

Từng có lúc, hắn cũng được kỳ vọng rất nhiều và là một trong những tuyển thủ đơn nam triển vọng nhất để hoàn thành nội dung nhảy bốn vòng, nhưng kể từ khi bị chấn thương đầu gối, khả năng bật nhảy của hắn đã sa sút hẳn, cũng không còn cách nào gánh lấy mong đợi của các huấn luyện viên và người hâm mộ trượt băng.

Hắn chỉ còn hai năm nữa trong sự nghiệp, chờ đứa bé kia thăng lên tổ, hắn có thể rời đi.

Sau khi giải vô địch thế giới kết thúc, Đổng Tiểu Long chiếm được một kỳ nghỉ hai tuần, nhóm huấn luyện viên theo thường lệ sẽ dặn dò hắn hồi lâu "Đừng có ăn uống bừa bãi bên ngoài, tuân thủ kỷ luật", rồi sảng khoái thả người.

Hắn mang theo hành lí đáp chuyến bay xuống tỉnh H, mới xuống máy bay liền đi đến đội tuyển tỉnh.

Đổng Tiểu Long cảm thấy bản thân mình rất mê man, vào lúc này, hắn rất hy vọng có thể nhận được lời khuyên từ các huấn luyện viên trong quá khứ.

Khi hắn bước vào đoàn thể thao của tỉnh, có một nhóm nam sinh đang chạy theo một quả bóng trên bãi cỏ của sân luyện tạp, một nam sinh cao lớn trong đó đã đá quả bóng về phía khung thành.

Đúng lúc này, có người tức giận khẽ quát một tiếng: "Đừng hòng thực hiện được."

Một thân hình nhỏ nhắn quen thuộc lao vào tầm nhìn của Đổng Tiểu Long, rồi thực hiện một cú đá volley.

Ngay sau đó, Trương Tuấn Bảo vọt ra, rống lên: "Trương Tiểu Ngọc! Trưa thì không ngủ mà chạy đi đá bóng, thằng nhóc con là không muốn cao thêm đúng không?"

"Huấn luyện viên Trương tới rồi!"

Những đám trẻ nghịch ngợm trước đó còn tung tăng trên sân giờ đã chạy tán loạn như ong vỡ tổ.

Trương Giác không chút do dự quay đầu bỏ chạy lại bị Thẩm Lưu vây chặt, vị nhất ca trước đây vốn hiền lành ôn văn nhĩ nhã trong mắt Đổng Tiểu Long trong lại cầm theo một cây chổi, quánh chát chát vào mông Trương Giác.

Đứa nhỏ nghịch ngợm bị đau kêu thành tiếng.

"Ngao! Đau quá ba ơi!"

Đơn nam đẹp trai nhất Thôn Thỏ nhẹ nhàng khoan khoát suất khí trong truyền thuyết Trương Tuấn Bảo thần sắc hung ác, ba chân bốn cẳng vọt tới trước mặt Trương Giác, nhấc cổ áo của đứa nhỏ lên, chát chát chát đánh vào mông của đứa cháu trai, đánh một phát nói một phát.

"Có tiền đồ ghê ha, ngày hôm qua thì giữ lấy giáo viên rồi lộn nhào ra sau, bây giờ thì đổi thành volley với cả vô liếc nữa ha."

"Còn không là do được người ta khen chân mình gắn lò xo, đắc ý vênh váo, thật sự coi dưới bàn chân mình có lò xo cơ đấy."

Thẩm Lưu một bên xắn tay áo một bên ha ha cười lạnh, áo khoác lỏng lỏng lẻo lẻo, vừa nhìn là biết mới bò dậy từ giường đang ngủ trưa thì đã chạy tới thu thập cái thằng nhó nghịch ngợm này.

Gặp lại không tới mười giây, hình tượng của hai vị tiền bối mà Đổng Tiểu Long từng cực kỳ kính trọng đã tan thành mây khói trong tiếng khóc hu hu của đứa nhỏ nghịch ngợm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv