"Nhóc 3 tuổi rưỡi đã lên sân băng, nhưng chính thức bắt đầu lớp học với ông vào lúc 4 tuổi, biệt danh khi đó của thằng nhóc bây là Đại Ngọc và Đại Béo, trong buổi học đầu tiên, một người hàng xóm của nhóc là Nhị Béo không biết từ đâu mà dùng phấn vẽ Sailor Moon lên tường."
Cái vị thủy thủ mặt trăng kia xấu đến mức người qua đường cũng phải ngả ngửa.
"Nhóc lúc 6 tuổi hoàn thành được cú nhry 2A trên đất, nhưng lúc đó ông không cho nhóc thực hành cú nhảy này trên băng, sợ xương của nhóc không chịu nổi, sau đó nhóc làm mặt quỷ vỗ mông với ông đây, bị mẹ nhóc nhìn thấy, xách qua bên cạnh sân băng đánh một trận, lúc đó trên sân băng đã phát bài hát《 My Heart Will Go On 》của Céline Dion, mà cái nhịp điệu khi đánh đòn của mẹ nhóc còn rất khớp với âm nhạc."
Tay Trương Giác lần thứ hai run rẩy.
"Nhóc hoàn thàn cú nhảy liên tục 2lz+2T khi mới 7 tuổi, sau đó trong một lần vừa ngoáy mũi vừa nhảy nên bị ngã một phát, bị thủng một lỗ ở cầm, chảy quá chừng máu, ông ôm nhóc đến bệnh viện, khâu năm mũi."
Rõ ràng là người có thiên phú cao nhất, nhưng Trương Giác vẫn luôn là người bị thương nhiều nhất trong lúc huấn luyện, bởi vì thiên phú cao và gan lớn, Trương Giác trong mắt huấn luyện viên Lộc luôn là một người ngớ ngẩn và táo bạo, dám thách thức bất kỳ thứ gì.
Huấn luyện viên Lộc dạy dỗ Trương Giác bốn năm, cũng bị cậu chọc tức bốn năm, khiến ông phải dọn dẹp đống hỗn độn bốn năm, nhiều năm như thế mà huấn luyện viên Lộc cũng không quên được Trương Tiểu Ngọc, là do Trương Tiểu Ngọc là đứa nhỏ nghịch ngợm nhất mà ông từng dạy.
Nếu như Trương Giác chỉ là thiên phú cao, ông chỉ có thể vì Trương Giác giải nghệ khỏi trượt băng mà tiếc nuối, nhưng Trương Giác ngày nào cũng nghịch ngợm và gây sự, gây họa đủ loại các kiểu, cho nên khi Trương Giác từ bỏ môn trượt băng nghệ thuật, huấn luyện viên Lộc không chỉ tiếc nuối, mà trong nội tâm còn sinh ra một loại ảo giác "Xem ra mình đã có thể sống thêm vài năm nữa rồi".
Nếu như Thẩm Lưu, Trương Tuấn Bảo, Tống Thành và các huấn luyện viên khác biết huấn luyện viên Lộc đang nghĩ gì, đại khái là bọn họ sẽ nắm chặt tay lệ nóng doanh tròng, hét to một tiếng tri kỷ.
Mà ảo giác cũng chỉ là ảo giác, bởi vì cuối cùng vào một ngày nào đó, ông và Trương Giác vẫn sẽ rơi vào tay nhau.
Trương Giác bụm mặt: "Đừng nói nữa đừng nói nữa! Con thừa nhận ông là huấn luyện viên Lộc rồi!"
Trải qua một phen tự chứng mình, chủ yếu là miệng lưỡi của huấn luyện viên Lộc nói vô cùng rõ ràng trật tự lịch sử đen tối của Trương Giác, Trương Giác cuối cùng cũng thừa nhận ông lão mập mạp trước mặt này chính là huấn luyện viên trượt băng nghệ thuật thời thơ ấu của cậu.
Huấn luyện viên Lộc, bóng tối trong tuổi thơ của Trương Giác, vì để cậu luyện động tác cơ bản một cách đàng hoàng, ông ấy đã vô số lần niệm chú vào lỗ tai Trương Giác, hơn nữa còn nắm giữ cái quyền "Cái mông của nó cứ tùy tiện đánh", tên đầy đủ là Lộc Chiếu Thăng, sinh năm 1942.
Thân thế của huấn luyện viên Lộc thực sự cũng rất ghê gớm, mẹ của ông sinh ra trong một gian đình Hoa kiều ở Nam Dương, ông cũng được gửi sang Mỹ du học từ nhỏ, cũng bởi vậy mà được tiếp xúc với bộ môn trượt tuyết nhảy xa*, vốn là có tiền đồ tốt đẹp, kết quả vào năm hai đại học bị ngã gãy xương, không thể làm gì khác hơn là rút khỏi bộ môn trượt tuyết, sau đó tham gia vào đội khúc côn cầu trên băng của trường đại học.
Khúc côn cầu trên băng được biết đến là môn thể thao dũng mãnh nhất trên băng, phần dũng mãnh trong các môn thể thao đánh nhau chính là phạm quy, mà đánh nhau trong môn khúc côn cầu lại tuân thủ quy tắc, cái đại đội chủ lực thậm chí còn đặc biệt chiêu mộ những tuyển thủ giỏi đánh nhau và đội, sau đó trong lúc cần thiết, bắt lấy tên chủ lực của đội bên kia đánh tơi bời, đương nhiên, người phụ trách đánh nhau ở đội bên kia cũng sẽ yểm trả chủ lực đánh trả.
Đặc biệt là ở các giải đấu không chuyên thì việc đánh nhau càng dữ dội hơn, mà bởi vì mà da nên huấn luyện viên Lộc lúc đó chính là người phụ trách đánh nhau trong đội, đánh cho tới khi 30 tuổi thì không muốn đánh nữa, sau đó dứt khoát về thừa kế gia sản, về nước trợ giúp cho sự nghiệp thể thao của nước nhà, trong những thập niên 80, ông đã đào tạo ra rất nhiều nhân tài trượt tuyết cho đất nước, tới lúc sắp phải về hưu, ý thức được sức khỏe của mình, ông đã về thành phố H mở một lớp học dạy trượt băng cho một số em nhỏ.
Nền tảng của Trương Tuấn Bảo, Thẩm Lưu, Trương Giác đều là dựa vào vị này, khi mới vào đội tuyển tỉnh thì hai người trước đều có nền tảng tốt và được các huấn luyện viên ưu ái, Trương Giác thì hơi yếu hơn một chút và nền tảng không ổn định, nhưng kỹ năng nhảy quy phạm của cậu cũng được đấu trường quốc tế công nhận.
Đương nhiên, ba người bọn họ đều có một đặc điểm chung, đó chính là tính cách tương đối cứng đầu, hơn nữa vào những thời điểm nhất định cần phải chiến đấu thì tỏa ra một nguồn lực mạnh mẽ, phỏng chừng là cũng bị ảnh hưởng từ cái người biểu diễn khúc côn cầu trên băng trước đây, huấn luyện viên Lộc (tên gọi của người phụ trách đánh nhau trong đội).
Đừng nhìn Trương Giác đã từng phải ôm miệng không có răng cửa, còn đại náo với mẹ nói không muốn trượt băng nữa, rồi cái gì mà sẽ không bao giờ đến lớp của huấn luyện viên Lộc nữa, nhưng khi đó cậu chỉ là cậu bé 8 tuổi, bây giờ bảy, tám năm trôi qua, Trương Giác đã phải chịu cảnh thiếu thốn nền tảng rồi, cũng đã hiểu được nổi khổ tâm của huấn luyện viên Lộc lúc đó.
Cho nên cặp đôi đã từng là thầy trò này cùng trò chuyện với nhau.
Huấn luyện viên Lộc nhìn Trương Giác cảm thán: "Bởi vì khi đó nhìn thấy thiên phú của con tốt, cho nên lúc đó thầy đã rất nghiêm khắc, hy vọng rằng một ngày nào đó con sẽ trở thành tuyển thủ đẳng cấp thế giới, đối với một đứa nhỏ mà nói, phần nghiêm khắc này quả thực quá nặng rồi."
Trương Giác vội vàng nói: "Đâu có đâu có, thực ra lúc đó thầy còn phải nghiêm khắc hơn nữa, con biết cái tính tình này của mình mà, chính là muốn ăn đòn."
Chỉ cần nhìn vào sức lực năm đó cậu truy quét Nhị Béo là có thể biết Trương Giác khi còn nhỏ thực sự không phải là một cậu bé ngoan, nếu như không phải Trương nữ sĩ mang theo giá phơi đồ dí chạy, bằng cái đầu lanh lợi, dồi dào tinh lực của cậu, không biết gây ra bao nhiêu tai họa rồi.
Chẳng hạn như năm hai tiểu học, nếu không phải Trương nữ sĩ phát hiện sớm, Trương Giác thiếu chút nữa đã kéo Nhị Béo đi qua bên đập chứa nước kia chơi.
Tiện thể, Nhị Béo không biết bơi, cho nên khi kéo cậu nhóc đến chơi tại đập nước thì nguy cơ tử vong không chỉ cao bình thường thôi đâu, sau khi Trương Giác lớn lên nhớ lại thì phải đổ môi lạnh thay cho Nhị Béo, với cân nặng kia của Nhị Béo, nếu như nhóc chìm xuống thì Trương Giác có kéo cũng không lên nổi.
Sau đó Trương Giác biết từ huấn luyện viên Lộc rằng ông hiện đăng làm việc bán thời gian tại sân trượt băng thương mại này, nói trắng ra là, sau khi về hưu mà cứ ở nhà thực sự quá là vô nghĩa, còn không bằng làm một số công việc, sẽ giúp tràn đầy năng lượng hơn.
Lão gia tử và Trương Giác cảm thán: "Tuổi tác của thầy càng ngày càng già, đám tang của mấy ông bạn hàng năm cũng càng ngày càng nhiều, tháng ngày quạnh quẽ, còn không bằng nhìn đám nhỏ nghịch ngợm, nhưng đáng tiếc hiện tại thầy cũng chạy hết nổi rồi, cũng không có các nào dí theo thằng nhóc nghịch ngợm."
Đã từng bị dí chạy Trương Giác chân tâm thành ý cảm thán: "Thầy hoạt động nhiều là đúng, người mà, chính là có thể ăn có thể vận động mới có sức sống."
Sau đó ngày hôm sau, Trương Giác sau khi kết thúc lớp học liền đến chỗ này.
Cậu mang khẩu trang và đội mũ, ở trên băng chủ yếu là luyện trượt, thỉnh thoảng xoay tròn một chút, trước đây Trương Giác thuận tay trai, cho nên dù là trượt, xoay tròn, nhảy đều quay theo ngược chiều kim đồng hồ, bây giờ chân phải của cậu rất cứng, dứt khoát đổi thành cùng chiều kim đồng hồ.
Ừm, cũng chính là một người đang thuận tay phải, đột ngột chuyển sang luyện tập các kỹ năng thuận tay trái.
Trên thực tế như thế này là rất khó, Trương Giác trước đây đã xem những màn trình diễn của tuyển thủ theo chiều kim đồng hồ, trong đó độ khó nhất của một người giỏi nhất chính là cú nhảy 3A, biểu cảm nghệ thuật cũng rất tốt, xem như là trình độ tuyến một, nhưng cơ bản không đủ tư cách để đấu với Trương Giác, mà Shiro Keiko thì lại luyện được năng lực xoay tròn hai hướng khác nhau.
Lúc đó Trương Giác sức chiến đấu của tuyển thủ thuận tay trái cũng cứ như vậy đi, bây giờ tự mình thực hiện, mới phát giác được độ khó trong đó.
Mặc dù Shiro Keiko nhảy không giỏi bằng chị mình, nhưng thiên phú trong phương diện xoay tròn có lẽ là cao hơn.
Đương nhiên, vì thay đổi hướng nên dù có nền tảng tốt đến đâu, Trương Giác thoạt nhìn càng giống như một tuyển thủ trượt băng nghệ thuật nghiệp dư, trong tuần đâu tiên, cậu đã cố găng nhảy 1A theo chiều kim đồng hồ, ba ngày mới thành công tiếp băng băng, tuần thứ hai cố gắng nhảy hai vòng, lần này bỏ ra năm ngày.
Trong mắt những người khác trên sân băng, trong vòng hai tuần luyện được cú nhảy xoay hai vòng tuyệt đối là thiên tài, đừng nhìn những vận động viên nhảy cú nhảy liên tục 3+2 trên sân thì cảm thấy chưa đủ khó, trên thực tế những người nghiệp dư có thể nhảy được 2A thì đã là đại lão không có sai sót.
Huấn luyện viên Lộc lúc này cũng hướng dẫn Trương Giác trượt.
"Thân là một vận động viên đã từng là hàng đầu, con rõ ràng có thiên phú trượt không kém, mà trượt cứ bị úp mặt xuống thì nguyên nhân cũng có rất nhiều."
"Đầu tiên là các khớp của con quá linh hoạt và mềm dẻo, thế nhưng sức bền của con không đủ, nền tảng trượt cũng không được tập luyện tốt, vì thế cho nên khi trượt thì con sẽ mất kiểm soát với các loại khớp linh hoạt này, thứ hai, tính cách của con quá hấp tấp, có thể trượt nhanh hơn thì sẽ không lựa chọn trượt chậm, cuối cùng là con không nhảy cao được, cho nên vốn là một bước nhảy đẹp có thể đạt được nhiều GOE hơn, con sẽ lựa chọn việc dốc hết toàn lực trượt nhanh, hoàn thành cú nhảy bằng khoảng cách xa."
Khi ba nhân tố bị triệt tiêu, sẽ tạo thành tốc độ trượt băng của Trương Giác siêu cao, nhưng cậu thường qua loa không kiểm soát tật xấu chân của mình.
Lời khuyên của huấn luyện viên Lộc dành cho cậu chính là, trượt chậm lại, trượt theo các tiết tấu âm nhạc để tạo ra đồ hình quy định, dùng hết công phu đánh bóng nó.
Dù sao thì Trương Giác mới bình phục chấn thương nặng, thậm chí cũng đã không so tài, cho nên cũng không cần tập nhảy cường độ cao như trước, dùng thời gian dành hết cho trượt cũng không thành vấn đề.
Trương Giác cũng thực sự có kiên nhẫn làm theo những gì ông nói, dù sao thì cũng có nhiều người trên sân băng, không phải lúc nào cũng có thể nhảy được, cho nên chỉ có cách bỏ công sực vào một việc khác
Còn về vấn đề trục tâm xoay tròn của Trương Giác thì càng phải nắm chắc hơn, trong lúc tranh tài, lần tăng tốc thư hai khi thay đổi tư thế xoay tròn thì sẽ là một mục thêm điểm, cho nên Trương Giác phải tận dụng tốt lực ly tâm để tăng tốc độ trong khi vẫn giữ nguyên trạng thái quay, hiện tại cũng bỏ qua tốc độ xoay tròn, chuyên tâm luyện trục tâm.
Huấn luyện viên Lộc: "Hồi 5 tuổi thầy có nói với con rồi, lúc mà xoay tròn nhất định phải chú ý đến trọng tâm của cơ thể, nhưng con không nghe lời, vì thế cho nên lúc bắt đầu phát lực xoay tròn là đã có tật xấu rồi, bây giờ con lại dậy thì nên trọng tâm vốn có cũng bị ném đi luôn, cho nên bây giờ hãy thiết lập lại trọng tâm mới, luyện từ từ đi."
Lão gia tử huấn luyện cũng không có mệt mỏi, thỉnh thoảng chỉ điểm Trương Giác hai câu rồi đi dạy những đứa trẻ khác, nhưng mỗi một cậu đều vừa vặn bù đắp khuyết điểm cho Trương Giác.
Sau một tháng tập luyện theo phương pháp này, Trương Giác phát hiện trục tâm xoay tròn của mình đã ổn định hơn rất nhiều, ít nhất là không còn giống như trước nữa, mỗi lần đều lệch 10 cm trở lên, cho dù có linh hoạt, bẻ người Biellmann rất lưu loát, nhưng trọng tài nhìn thấy cái trục tâm kia của cậu đều chỉ cho tối đa là cấp 3.
Nhưng Trương Giác thực sự cũng không hiểu nổi, tại sao huấn luyện viên Lộc lại chỉ điểm cho thằng học trò phản nghịch này, công bằng mà nói, nếu như Trương Giác có một đứa học trò quậy như vậy thì đẽ sớm vứt một xó không thèm để ý tới rồi.
Có lẽ là theo tuổi tác càng ngày càng lớn, tính khí của huấn luyện viên Lộc đã thay đổi tốt hơn?
Từ khi Trương Giác tới chơi tại sân trượt băng thương mại này, cậu phát hiện trong lớp sơ cấp cũng không thiếu những đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng nếu so sánh với cậu năm đó, tất cả đều là những đứa nhỏ ngoan nhất, cho nên huấn luyện viên Lộc cũng đối với bọn chúng hòa ái hiền lành, phảng phất như một ông bụt tóc bạc.
Cái năm mà huấn luyện viên Lộc dạy học Trương Giác thì chính là một con quỷ lông trắng tiêu chuẩn gầm rú lên, khiến màng tai Trương Giác đều bị chấn động kêu ong ong.
Đương nhiên, mắng thì cứ mắng, sau đó nghịch vẫn cứ nghịch, e rằng năm đó huấn luyện viên Lộc gầy như vậy chắc là do bị tiêu hao quá nhiều calo khi gầm rú với cái thằng nhóc nghịch ngợm mày đi.
Cứ như vậy luyện tập hơn một tháng, đại khái là vào tháng 9, một số giải đấu hạng B bắt đầu, nói chung, các vận động viên có thể kiếm điểm xếp hạng trong các giải đấu này, mà vào cuối mùa giải, Liên đoàn trượt băng sẽ căn cứ vào mức điểm của người chơi và xếp hạng điểm trên thế giới, sau đó còn phát tiền thưởng.
Mà những giải đấu hạng B này không chỉ có điểm, có huy chương mà còn có tiền thưởng, ngưỡng dự thi cũng thấp, có thể nhận thù lao còn có thể tham gia một hồi náo nhiệt, thêm vào đó nhiều người sẽ điều chỉnh trạng thái của mình thông qua giải đấu đầu mùa giải, cho nên số người tham gia giải đấu hang B là không ít.
Chẳng hạn như Nebelhorn Trophy.
Năm nay là Olympic, tất cả mọi người đều luyện tập vô cùng chăm chỉ, cùng lúc đó, không ít đơn nữ ở độ tuổi 15 cũng được thăng lên tổ thành niên.
Ví dụ như mặc dù dậy thì gãy xương, tháng 8 mới tuyên bố khôi phục, Từ Xước mới huấn luyện trở lại trong một tháng thì đã xách hành lý đến Oberstorf, Đức.
Lại ví dụ như nhất tỷ mới thăng tổ năm nay của Nhật Bản, Shiro Keiko đã dậy thì xong xuôi, người đang mang hy vọng canh tranh cho chiếc bục lĩnh thưởng của Thế vận hội mùa đông Sochi.
Chênh lệch múi giờ giữa Đức và Trung Quốc là bảy giờ, Trương Giác sẽ không thức dậy vào sáng sớm để xem thi đấu, sáng hôm sau cậu xem đoạn ghi hình của người hâm mộ, phát hiện Shiro Keiko tại bài thi ngắn đã trượt được một số điểm cách kỷ lục thế giới chỉ có 1.5.
Mà Từ Xước, là người thứ mười chín trong bài thi ngắn.
Lưỡi do 3lz của cô hoàn toàn không ép xuống được, trong lúc thi đấu bị trọng tài bắt quả tang, hơn nữa số vòng khi nhảy liên tục trong cú nhảy thứ hai là không đủ, hiển nhiên là bởi vì những thay đổi về cân năng và chiều cao do quá trìn phát triển gây ra, khiến cho cô không đủ sức mạnh để nhảy lần hai trong cú nhảy liên tục đủ 1080 độ (3 vòng).
Hai cô gái dậy thì như nhau tranh tài không phân cao thấp ở tổ thiếu niên, nhưng biểu hiện tại tổ thành niên lại khác nhau một trời một vực.
Cái tên kiss & cry được gọi như thế, là bởi vì nơi này là nơi diễn ra niềm vui và nỗi buồn của vận động viên và huấn luyện viên, họ ở đây vui sướng ôm ấp lẫn nhau, hôn lên hai má, cũng sẽ thống khổ rơi lệ.
Từ Xước dường như là không chịu nổi số điểm này, cúi đầu khóc nấc lên.
Trương Giác nhìn cảnh này, cũng không biết nên nói là đau lòng kinh ngạc hay là bên trong dự liệu, hôm nay là sinh nhật của Liễu Diệp Minh, cậu thanh niên mời huấn luyện viên và đồng đội cùng nhau ăn cơm tối, lúc Trương Giác mang theo một cặp bảo vệ đầu gối đến đội tuyển tỉnh thì nhìn thấy Trương Tuấn Bảo mang hai quầng thâm dưới mắt, trong bữa tiệc vẫn luôn ôm một bìn cà phê, mặc dù cười rất tự nhiên, nhưng Trương Giác biết cảm xúc của ông cậu không tốt.
Cậu bắn cho Thẩm Lưu một ánh mắt.
Đây là sao thế?
Thẩm Lưu cúi đầu nghịch điện thoại di động, một đoạn tin nhắn được gửi đến Trương Giác.
【 Thẩm ca: Buổi phát sóng trực tiếp trận đấu Nebelhorn Trophy hồi sáng hôm qua, sau trận đấu thì Từ Xước gọi điện thoại, cô bé bên kia cứ khóc, anh ấy an ủi cho đến 3 giờ sáng mới ngủ, mẹ của Từ Xước còn nói là nếu như Từ Xước thi đấu không tốt tại giải vô địch quốc gia năm này thì sẽ không được chọn tham gian Thế vận hội Mùa đông, để cho cô bé giải nghệ chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh. 】
Trương Giác: Uầy, mẹ của sư muội trước của em là cực phẩm nhân gian nào thế kia chứ!
Sau đó bên kia trả lời lại một cậu.
【 Thẩm ca: Huấn luyện viên Triệu cũng đồng ý, nhưng do bà ấy cảm thấy mật độ xương của Từ Xước tương đối thấp, dễ dàng bị chấn thương, mặc dù mật độ xương có thể được cải thiện thông qua thực phẩm ăn uống tốt và điều trị có hệ thống, mà sau khi cân nặng tăng lên, khả năng nhảy của Từ Xước cũng bị phế bỏ, cho nên cho dù cô bé có trượt cũng sẽ không có được một tương lai tốt. 】
Trương Giác: ... Không thể nào? Mật độ xương của Từ Xước thấp không tránh khỏi quan hệ việc mẹ của Từ Xước ra sức để cô ấy ăn kiêng trong khoảng thời gian dậy thì, bây giờ người ta dậy thì lên một cái nói bỏ là bỏ sao?
Tốt xấu gì cũng phải học tập ông cậu của tui nè! Nhớ năm đó trong vòng một tháng tui tăng một hơi 3 cm thì ông cậu vẫn kiên trì mang tui đi huấn luyện á, không ngừng cổ vũ tui "Chỉ cần con không từ bỏ, cậu vẫn sẽ ở bên con", thân là huấn luyện viên, dẫn dắt người ta lâu như vậy, những lúc như thế này thì an ủi một chút đi chớ!
Chẳng trách Từ Xước cuối cùng cũng phải tìm đến huấn luyện viên cũ là ông cậu mà khóc, Trương Giác xem xong đầu đuôi câu chuyện cũng phải hiểu cho cô, việc này nếu đổi thành ai cũng sẽ khóc như thế, coi như là đổi thành Trương Giác...
Không đúng, nếu như đổi thành Trương Giác, cậu mới không thèm ăn kiêng đến mức xương giòn, bởi vì một thằng nhóc đầu gấu này như cậu thì ngay cả người quyền lực như ông cậu, huấn luyện viên trưởng đội tuyển tỉnh và cả cựu nhất ca của đội tuyển quốc gia vẫn không quản được, đối với những vấn đề quan trọng như vậy, cậu phải làm theo ý của riêng cậu chớ.
Ôi chao, nhiều năm như vậy, ngoại trừ huấn luyện viên Lộc thì không biết còn huấn luyện viên nào có thể khiến Trương Giác nghe lời hay không, thậm chí là thay đổi quyết định của cậu vào những thời khắc nhất định.
Thằng nhóc nghịch ngợm Trương Giác lộ ra biểu tình "Mình nên ngậm miệng lại thôi".
Lúc này Liễu Diệp Minh lúc này hỏi cậu: "Trương Giác, ăn bánh ngọt không?"
Trương Giác vội vã từ chối: "Không được không được, bây giờ là buổi tối, thể chất tớ dễ mập, ăn vô là tăng ký."
Một bàn toàn là vận động viên, Trương Tuấn Bảo mặc dù là huấn luyện viên, nhưng nhìn hắn có thể khống chế được lượng mỡ trong cơ thể xuống dưới 10% là biết hắn là người sống kỷ luật, vì thế Liễu Diệp Minh không hỏi hắn.
Kết quả là chiếc bánh ngọt 8 tấc*, hết ba phần tư là chui vào bụng Thẩm Lưu, người từng là một vận động viên và rất thèm ăn, không ngại ăn thêm vì sĩ diện.
*1 tấc Tàu = 3.33cm
-
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay tôi đã xem lại màn trình diễn của Plushenko tại Vancouver, Je Suis Malade, tiết mục này được dịch sang tiếng Trung có nghĩa là "Tôi bị bệnh", cũng có fan gọi là "Quả nhân có tật" .
Lúc xem thì nhớ lại lúc cá sấu nhỏ bị thương, tuy rằng bây giờ cậu đã khỏi.
-
Tiểu kịch trường
Tại sao cậu bạn nhỏ hàng xóm của Trương Giác lại được gọi là Nhị Béo? Bởi vì Đại Béo là Trương Giác nha.
Sau khi xem những tấm hình bánh bao nhân thịt khi còn bé của Trương Giác, nhìn lại Trương Giác ở hiện tại một chút, cho thấy rằng những người béo đều rất có tiềm năng.
Đại Béo cùng Nhị Béo là hàng xóm của nhau, hơn nữa cả hai đều là những nhóc béo thích ăn, cho nên hai người bọn họ là tình bạn béo.