Trương Giác, 16 tuổi, học sinh tam trung thành phố H, sau khi khai giảng lớp 12, khoảng chừng bốn tháng trước, cậu từng là vận động viên trượt băng nghệ thuật.
Những đó chỉ là chuyện đã từng.
Cậu bây giờ, cũng chỉ là một học sinh cấp ba bình thường mà thôi.
Mặc dù cậu có một mái tóc đen óng ánh kim cương và chiều cao làm tròn số là 1 mét 8 (179.2), gương mặt điển trai từng được mệnh danh là mỹ nam số một trong làng trượt băng nghệ thuật (nam mỹ nữ), thành tích nằm trong top 30 người trong kỳ thi cuối kỳ thành phố H, còn có thể hát rock and roll, viết nhạc, khiêu vũ, đàn ghi ta, đánh nhau.
Cả người Trương Giác được bao bọc trong khí tức Versailles nồng đậm, sau khi buông bỏ thân phận vận động viên, cuộc sống hằng ngày không khác gì học sinh cấp ba cả, cùng lắm chỉ là bận rộn cho việc học mà thôi.
Hiện tại đã kết thúc kỳ thi cuối kỳ, mặc dù vào ban ngày của ngày nghỉ sẽ tiếp tục học thêm, nhưng thời gian buổi tối thì Trương Giác vẫn tự do, cho nên cậu lén lút đến sân băng đội tuyển tỉnh.
Tính đến lúc này đã gần bốn tháng trôi qua kể từ lần phẫu thuật cuối tháng 3, Trương Giác đã có thể đi lại bình thường khoảng một tháng, có thể là do người trẻ tuổi khôi phục nhanh hơn, mặc dù đầu gối chân phải có hơi cứng, mắt cá chân phải không ổn định, nhưng mà tự bản thân Trương Giác cũng không thể phân biệt được đây là do yếu tố tâm lý hay di chứng của cuộc phẫu thuật.
Dù sao thì cậu cũng có một cơ sở vững chắc, cho nên Trương Giác nhìn trái nhìn phải, lùi về sau vài bước, xẹt xẹt chạy lấy đà từ trên tường nhảy vào.
Chà, chỉ là một bức tường thấp 3 mét, sao mà có thể ngăn được cá sấu nhỏ cao 1 mét 8 được.
Tốt xấu gì cũng huấn luyện ở đây 3 năm, Trương Giác đã sớm nắm trong lòng bàn tay địa hình của đội tuyển tỉnh, việc vô thanh vô tức lẻn vào đối với cậu mà nói là chuyện quá đơn giản
Khi gần đến sân băng, cậu lại giống như Spider Man bám víu vào khung cửa sổ nhìn vào bên trong.
Liễu Diệp Minh quả nhiên đã luyện 3A, hơn nữa còn dùng để nghị của Trương Giác là "Hoàn thành 3A hoàn toàn dựa vào sức mạnh của đôi chân", nhảy rất tốt, ít nhất là đủ số vòng.
Ừm, lương tâm phải đủ số vòng và tiêu chuẩn kỹ thuật cũng là đặc điểm của những vận động viên trượt băng nghệ thuật Thôn Thỏ.
Sát Hãn Bất Hoa từ năm ngoái đã luyện được năm kiểu nhảy ba vòng, nhưng nhảy liên tục lại không được, trước khi Trương Giác rời đi, đứa nhỏ chỉ có ba cú nhảy liên tục 2A+3T, 3T+3T, 3S+3T là còn dùng được, lúc này đang luyện 3F+3T.
Mặc dù độ khó của các cú nhảy ba vòng từ thấp đến cao là 3T→3S→3lo→3F→3lz→3A, nhiều người cũng theo thứ tự này khi tập nhảy liên tục, trước tiên là luyện nhảy đơn rồi sau đó kết nối với 2T hoặc là 2lo, tiếp là kết nối với 3T, cuối cùng là với 3lo.
Mà bài tập 3lo của Sát Hãn Bất Hoa 3lo ở mức trung bình, lúc nhảy đơn cần phải thư giãn một chút, càng khỏi nói đến việc nhảy liên tục, cho nên Trương Tuấn Bảo dứt khoát bỏ qua việc tập luyện 3lo+3T, trực tiếp bắt đầu từ 3F.
Lưỡi dao trong và ngoài của thiếu niên đều ép tới tiêu chuẩn, bởi vì tốc độ quay không vượt trội cho nên không luyện trì hoãn xoay người được, chỉ có thể nhấc tay lên khi nhảy 2T, nhưng có thể thấy được sự tiến bộ của nhóc.
Mẫn San thì càng tiến bộ nhanh hơn, đối với đơn nữ mà nói, trạng thái cơ thể tốt nhất của các cô gái chính là thời gian chưa dậy thì, độ tuổi 12, 13 tuổi chính là thời kỳ đỉnh cao, Mẫn San lúc này cũng đang trong giai đoạn bùng nổ kỹ thuật, có hai cú nhảy liên tục đạt điểm cơ bản trên 8.
Trương Giác nhìn một lúc, cảm thấy cô bé nếu như trước thời gian dậy thì rèn luyện thể lực mạnh hơn một chút, nói không chừng cũng sẽ giống như Từ Xước trước khi đổi huấn luyện viên, sẵn sàng xung kích cú nhảy đơn khó nhất nội dung đơn nữ ——3A.
Nếu như nói thiên phú của Từ Xước lúc chưa dậy thì có thể so sánh với Shiro Kanoko trước khi sinh bệnh, thì Mẫn San và Keiko chính là cấp bậc nhân tài, các cô tuy không giỏi bằng chị mình nhưng thiên phú vượt xa người thường rất nhiều, quan trọng nhất chính là, trong lòng hai cô gái này đều có sự kiên trì và bền bỉ.
Một lúc sao, Trương Tuấn Bảo bắt đầu phát biểu, đại ý là "Liễu Diệp Minh khi đi thi đấu tại phân trạm Trung Quốc thì đừng bất cẩn, thành thích của con ở phân trạm Trung Quốc sẽ quyết định xem con có cơ hội tham gia trại huấn luyện cao nguyên trước Olympic không."
Ngoài ra Sát Hãn Bất Hoa cũng nên chú trọng đến sức khỏe, việc kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi là rất quan trọng, đừng có ý vào thân thể cường tráng mà liều mạng tập luyện, hồi đó sư huynh của con mạnh đến mức hạ gục được một con bò, bây giờ không phải bị chấn thương rồi nằm úp sấp đó sao?
Sư huynh bị chấn thương nằm úp sấp 囧, ông cậu thật là, lấy ví dụ thì lấy cái khác đi, mắc mớ gì mà lại cue cậu?
Cuối cùng chính là Mẫn San, điều Trương Tuấn Bảo dạy bảo cô bé chỉ có một —— lúc mà đi thi đấu không cho tăng động, đừng có thấy sư huynh của con được mệnh danh là không lật xe trong bài thi ngắn, thật ra nó có lật rồi đó, lý do chính là quá tăng động, San San đừng có mà học theo đại sư huynh.
Nói chung, ba đứa nhỏ này có thể coi là thế hệ mới với sự quan tâm cao trong nước, huấn luyện viên của Liễu Diệp Minh đã lớn tuổi, đầu năm nay làm thủ tục về hưu, huấn luyện viên trưởng của nhóc được đổi sang Thẩm Lưu và Trương Tuấn Bảo – người từng dưới tay có đơn nam giỏi nhất Thôn Thỏ.
Tuy rằng Trương Giác cưỡng ép mang chấn thương tham gia thi đấu giải vô địch thế giới, khiến Trương Tuấn Bảo và Tôn Thiên đều bị cư dân mạng mắng mỏ, nhưng trong số các học trò của Trương Tuấn Bảo, ngoại trừ Trương Giác, người bị nhiều vấn đề nhất như rào cản phát triển hay đổi giày, bao nhiêu vấn đề thực là xui xẻo, nhưng cũng không có học trò nào vì huấn luyện mà hư thân thể, ngược lại là chưa vào tổ thiếu niên mà đã có được suất tham dự giải vô địch quốc gia.
Có thể thấy đi theo huấn luyện viên Trương, chưa nói đến có thể trượt ra thành tích không, tính an toàn thì đảm bảo, hơn nữa có sư huynh nổi tiếng, các đàn em có thể cọ theo, vì thế cho nên nhiều bậc phụ huynh sẵn sàng gửi con đến chỗ Trương Tuấn Bảo, trong đó thậm chí có mấy người còn cho rằng cứ để cho Trương Tuấn Bảo hoàn toàn được phép để con cái mình luyện thừa sống thiếu chết, chỉ cần có thành tích là được.
Tuy nhiên nhiều người hâm mộ lại tỏ ra sợ hại trước tình trạng của Trương Giác, thỉnh thoảng có người chạy đến weibo của Trương Tuấn Bảo lên tiếng, biểu thị rằng hắn hãy hành hạ nhẹ tay thôi, đừng huấn luyện sư đệ sư muội rồi hỏng như Trương Giác.
Trương Tuấn Bảo không chỉ không ra tay độc ác với những đứa nhỏ mà ngay cả bắt bọn nhỏ ăn kiêng cũng không nỡ, hắn thỉnh thoảng đi dạo weibo cũng sẽ buồn bực, sao trong mắt đám người kia hắn lại mang hình tượng rắn rết như thế chứ?
Từ Xước bước vào rào cản dậy thì trước giải vô địch thế giới một tháng, tháng năm năm nay phải đi gặp bác sĩ do luyện tập quá sức mà dẫn đến gãy xương, thương gân động cốt chữa trăm ngày, hiện tại nếu không dưỡng cho tốt, có thể vượt qua và bắt kịp Thế vận hội mùa đông hay không thì vẫn còn là ẩn số.
Nhất ca nhất tỷ đồng thời bị rào cản dậy thị đánh gục, khiến cho bộ môn trượt băng nghệ thuật trong nước chỉ cần nghe tới "Rào cản dậy thì" thì biến sắc, sợ như sợ quỷ sợ thần, một số huấn luyện viên trượt băng đơn lúc chọn nhân tài không bao giờ care đến khả năng đứa nhỏ đó có khả năng cao hay không, mà bắt đầu tập trung vào những đứa trẻ nhỏ nhắn, kèm theo cả cha mẹ thấp bé.
Dù sao thì đơn nam cao thì có thể chuyển qua trượt băng đôi, cô gái thon dài mảnh mai cũng có thể cân nhắc khiêu vũ trên băng, còn trượt băng mà cao to thực sự là quá đau đơn, một khi dậy thì thì tỷ lệ chìm hồ đều cao hơn những người khác.
Vì thế Trương Giác luôn cảm thấy có lỗi với vị nhất ca tiền nhiệm Joubert người Pháp, đối phương cao 1m79, cân nặng của vận động viên trượt băng nghệ thuật này là 75 kg, người này lúc khởi động cởi áo ra một cái, cơ bắp đầy đặn trôi chảy khiến người ta thán phục, nhưng sự kết hợp giữa những múi cơ rắn chắc và phong cách biểu diễn nam tính đã giúp Joubert giành được nhiều huy chương quốc tế, trong đó có một huy chương vàng giải vô địch châu Âu.
Kết quả là khi Trương Giác ở đây, thanh danh của các đơn nam cao đã bị cậu đánh bị hết.
Trương Giác cũng nghĩ tới việc giải thích: Không phải đơn nam cao không thể trượt, đơn nam cao mà trượt tốt cũng không ít, hiện tại Ilya cao 1 mét 78 , Hayato Terakami là 1 mét 77, nhưng chiến tích của hai người đó còn tốt hơn những đơn nam thấp cùng tuổi.
Trương Giác bị gãy cánh là vì chiều cao phát triển quá nhanh, trọng tâm không được điều chỉnh lại, còn có việc thay đổi giày trượt dẫn đến chấn thương a a a!
Cũng may Sát Hãn Bất Hoa và Mẫn San đều thuộc về loại hình có rào cản phát triển vô cùng tốt, trạng thái huấn luyện cũng không tệ, có bọn họ ở đây, ông cậu cũng tương đương với việc dẫn dắt được học trò tốt sau Trương Giác, như vậy Trương Giác cũng yên tâm.
Trương Giác lén lút di chuyển thân thể, nhẹ nhàng nhảy khỏi bệ cửa sổ, rời khỏi đội tuyển tỉnh.
Gần đội tuyển tỉnh có một cửa hàng bán bánh kếp trái cây rất ngon, ông chủ là người tốt, nhét vào trong đó rất nhiều nhân, nhiều nhân viên trẻ tuổi thích đến đó ăn, còn nhớ đời trước, lúc ông cậu tan lớp cũng tiện tay mua một phần mang về cho Trương Giác.
Đời này Trương Giác làm vận động viên, ăn ở ngoài là điều không dễ dàng, Trương Giác cũng đã quen với việc mỗi lần đi ngang qua đó, tim đau đến mức thèm ăn đến chảy nước miếng mà không thể đưa tiền cho bà chủ.
Từ đội tuyển tỉnh đến cửa hàng bánh kếp trái cây là 500 mét, Trương Giác đi được 300 mét, sau đó quay đầu lại, đi sang trung tâm thương mại phía bên kia.
So với ăn bánh kếp trái cây, hay là đến siêu thi mua thêm hạt dưa đi, dù sao Saori cũng thích ăn.
Ở tầng trệt của trung tâm thương mại có một sân trượt băng với kích thước của một sân băng tiêu chuẩn, rộng 30 mét và dài 60 mét, các giải đấu thành phố đều được thi ở đây.
Điều đáng nói là nơi này cũng có những lớp vỡ lòng về trượt băng nghệ thuật, được chia thành lớp người lớn và lớp trẻ em, lớp trước luyện trượt băng nghệ thuật chỉ để mua vui, còn lớp sau nếu như có thiên phú tốt, nói không chừng sẽ có nhiều người dấn thân vào con đường vận động viên.
Trương Giác chọn đá mài răng, bộ giường mới và cát tắm từ cửa hàng thú cưng, sau đó dựa vào sân băng nhìn một chút, mang khẩu trang vào, thuê một đôi giày trượt đi vào sân băng.
Khi mới quay lại với môn trượt băng nghệ thuật, tốc độ thắt dây giày của Trương Giác chậm đến kinh người, thỉnh thoảng khiến cho Trương Tuấn Bảo đều nhìn không chịu nổi, vẫn phải cứ thắt dây giày cho cậu, hiện giờ tốc độ buộc dây giày của cậu nhanh đến hoa cả mắt, khiến cho những trợn mắt hốc mồm.
Cảm giác đạp chân lên sân băng sau khoảng thời gian bốn tháng thực sự rất vi diệu, Trương Giác mới bắt đầu đứng không vững, sau khi vịn lan can trượt một hồi, cái loại cảm giác thân thiết khi được về nhà càng trở nên mạnh mẽ hơn
Băng thì không có sự sống, nhưng nếu như có sự sống, Trương Giác nhất định là người yêu mặt băng nhất, giống như trong giới bóng rổ có câu rằng "Một số người trời sinh có cảm giác mãnh liệt nhất với trái bóng", và chân của Trương Giác cũng có cảm giác tốt nhất.
Khi còn bé, lúc mà một đám nhóc loi choi cùng nhau đứng trên mặt băng, Trương Giác chính là người đứng vững nhanh nhất, cũng là người trượt được nhanh nhất, cậu chỉ cần nhẹ nhàng giẫm lên một cái là có thể trượt được một khoảng cách đáng kinh ngạc so với một đứa nhỏ, sau đó vào lúc thử nghiệm nhảy lần đầu, Trương Giác hoạt bát gan lớn là người đầu tiên thử nghiệm, cũng là người đầu tiên thành công.
Thiên phú của cậu giúp cậu dễ dàng hoàn thành nhiều động tác, thậm chí dưới tình huống nền tảng không ổn định cũng đã giúp cậu bước lên bục lĩnh thưởng của giải đấu hạng A.
Mà phần thiên phú này cũng khiến cậu kiêu ngạo, Trương Giác từ nhỏ đã thiếu kiên nhẫn tập luyện nền tảng, chỉ muốn đi khiêu chiến những động tác khó hơn, cũng không thèm nghe người khác dạy bảo cậu, những lớp học tài năng mà mẹ đi đăng ký cũng không có tính kiên trì, dù sao thì có thiên phú tốt, muốn nắm giữ một thư gì đó đối với Trương Giác mà nói là quá dễ dàng, cái này không có hứng thú tập, đổi sang cái khác là được rồi.
Bây giờ nghĩ lại một chút, khi đó cậu đúng là một thằng nhóc nghịch ngợm, mà Trương Thanh Yến là dạng mặt nghiêm khắc tâm hiền từ, chỉ cần điểm thi của Trương Giác không bị giảm sút thì sẽ để cho cậu đi thử nghiệm những lớp học tài năng khác nhau, mãi cho đến khi Trương Giác tìm được thứ không muốn từ bỏ.
Cô thực sự là một người mẹ tốt, vì Trương Giác nghĩ đến tương lai, cô đã cho cậu sự tự do lớn nhất, rất nhiều lần cho dù Trương Giác đưa ra quyết định bốc đồng, cô cũng đứng sau Trương Giác chống đỡ cho cậu, mà sự chống đỡ đến từ người mẹ là mang đến sự tự tin lớn nhất cho đứa nhỏ.
Nếu như không bị chấn thương... Nếu như không bị chấn thương, con thực sự muốn trình diễn một tiết mục dành riêng cho mẹ.
"Con còn dùng lưỡi dao mơ hồ lắm."
Lúc trở lại bên sân uống nước, Trương Giác nghe được câu nói như vậy, cậu quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một lão gia gia râu tóc trắng phơ, mặc áo khoác màu đỏ, thoạt nhìn như một quả bóng bay màu đỏ nhìn cậu, trên chiếc kính lão phản chiếu ra một tia sáng trắng.
Thấy Trương Giác nhìn sang, lão gia gia tiếp tục nói: "Con không cần phải chấp nhất với việc trượt nhanh, trước tiên con cần phải sử dụng lưỡi dao cho rõ ràng, trước đây chính là con tăng tốc quá nhanh nên dẫn đến việc con bị mất kiểm soát, cuối cùng chỉ có thể ngã úp mặt xuống trên sàn đấu."
Trương Giác sửng sốt một chút : "Híc, ông là?"
Ai vậy?
Lão gia gia dừng một chút, hầm hừ trả lời: "Ta là Lộc Chiếu Thăng! Cái thằng nhóc tiểu tử thúi! Ngay cả ta cũng nhận không ra?"
Trương Giác sợ đến mức ngã người ra sau, trực tiếp đặt mông xuống, ngón tay run run chỉ vào ông.
"Ông, ông lừa người! Huấn luyện viên Lộc rõ ràng là một ông già gầy yếu hung dữ!"
Cho dù ông là lão gia gia, huấn luyện viên khai sáng của tui mà lại là một người với cái bụng bự này cũng thật là quá đáng!
Huấn luyện viên Lộc sau khi nghỉ hưu thì phát tướng phát hiện cho dù nhiều năm không gặp, cái thằng nhóc nghịch ngợm Trương Tiểu Ngọc này vẫn tỏa ra một khí chất khiến người ta muốn đánh.
Mà tiếp theo ông phát hiện ra một chuyện thú vị.
Ông biết Trương Giác là người có thể chất dễ mập, ấy thế cha dượng Hứa Nham lại là một đầu bếp, lúc cho đứa nhỏ ăn uống vô cùng có tâm, mẹ của cậu thì còn là người thương con cái đến mức mỗi lần đón con tan học, đầu tiên kéo người sang một bên, lấy ra một chiếc bình giữ nhiệt đựng canh hầm xương, cho Trương Giác uống làm ấm người.
Cho nên Trương Giác trong khoảng thời gian được huấn luyện viên Lộc dạy dỗ thì chính là một bánh bao thịt còn tròn trịa hơn cả Hứa Đức Lạp lúc chưa giảm cân, đại khái là cặp mông nhiều thịt lắm, cho nên lúc bị ngã cũng không sợ đau.
Thế nhưng hiện tại, Trương Giác rời khỏi đấu trường bốn tháng nhưng vẫn duy trì được thân hình gầy gò như cũ, với thể chất của Trương Giác mà nói, cậu tuyệt đối là đang ăn kiêng.
Này chỉ có thể giải thích một điều.
Trương Tiểu Ngọc khi còn bé vẫn luôn thờ ơ với trượt băng nghệ thuật, đến nay trong nội tâm vẫn cảm thấy không cam lòng.
-
Tác giả có lời muốn nói
Huấn luyện viên Lộc sau khi nghỉ hưu thì phát tướng login.
Xoát lại tuyến thời gian một lần nữa
Giữa tháng 3, Trương Giác về nước sau giải vô địch thế giới, sau khi về nước thì được phẫu thuật nội soi khớp gối ngay lập tức, đây là phẫu thuật ít xâm lấn, tổn thương ít hơn các ca phẫu thuật lớn khác.
Giữa tháng 6, Trương Giác sau khi nghỉ ngơi ba tháng bắt đầu khôi phục việc đi lại, hơn nữa cậu mới 15, 16 tuổi, trẻ em đang trong giai đoạn tăng trưởng và phát triển, sự trao đổi chất trong cơ thể cũng nhanh cho nên khả năng phục hồi đạt đến đỉnh cao, trong chương trước bác sĩ Sài cũng đã nói, sau phẫu thuật cơ thể hồi phục đến mức độ nào thì cũng phụ thuộc vào thể chất người bị thương, Trương Giác vừa lúc là người có thể chất tốt nhất trong nhóm, cậu không chỉ trẻ tuổi mà còn là vận động viên rất giỏi.
Giữa tháng 7, cuộc thi thử nghiệm trong nước kết thúc, nhóm vận động viên bắt đầu chuẩn bị cho mùa giải mới, lúc này Trương Giác đã hồi phục được đến trình độ có thể trèo tường 3 mét và bám víu cửa sổ.
Mà khoảng cách đến Thế vận hội mùa đông Sochi tháng 2 năm 2014, vẫn còn bảy tháng.
Thuận tiện nhắc lại, năm đó Trương Giác không trượt băng trong bốn năm, chính thức trở về huấn luyện là vào khoảng ngày 10 tháng 1, sau đó sau bảy tháng, trong giải đấu thử nghiệm, cậu đã đánh bại các bạn cùng lứa tuổi, thậm chí là nhóm thanh thiếu niên to lớn hơn đến mức không gượng dậy nổi.
Nếu như Trương Giác thật sự không có cánh nào hồi phục trong bảy tháng, huấn luyện viên Lộc cũng sẽ không huấn luyện cậu trong thời điểm quan trọng lớp 12... Huấn luyện viên Lộc chỉ là nghiêm khắc, nhưng ông ấy sẽ không cố tính trì hoãn trương lai của một đứa nhỏ (ông cũng không phải là nhân vật phản diện), mà chính ông cũng hiểu được cái tính khí mạnh mẽ của Tiểu Ngọc, hơn nữa Tiểu Ngọc đã từng khóc vì trượt băng nghệ thuật trên sân băg giải vô địch thế giới trước sự chứng kiến của nhiều người, cho nên khi nào Tiểu Ngọc có ý thức mình có cơ hội bắt kịp Olympic, huấn luyện viên Lộc mới hướng dẫn Tiểu Ngọc.