Từ khi Trương Giác bước vào lớp 12, ngoại trừ bếp trưởng Hứa ba ba nhất định phải làm đầu bếp trong quán ăn, Trương Thanh Yến mỗi ngày đều về nhà nấu cơm cho tụi nhỏ, trong quan niệm của cô, đứa nhỏ học hành nhiều năm như vậy rồi, năm nay là năm khổ nhất, cô nhất định phải đồng hành cùng con cái, để cho đứa nhỏ cảm nhận được sự hỗ trợ từ gia đình.
Đừng nhìn vào công việc kinh doanh chính của Trương nữ sĩ là một bà chủ quán cơm có hương vị tốt nhất trong làng đại học, thực ra cô cũng là một người đam mê nấu ăn, năm đó cô quen biết Hứa Nham là trong một lớp học tài năng về đồ ngọt trong trường đại học.
Vì thế kỹ năng nấu nướng của cô thực sự khá tốt, nếu không thì Trương Giác khi còn bé cũng không đến nỗi còn tròn hơn Nhị Béo nhà kế bên, rõ ràng là tuổi tác nhỏ hơn mà lại có cái biệt danh Đại Béo.
Một ba ba là chủ bếp của tiệm cơm, một ma ma thì có 80% tay nghề của ba ba, cả hai cũng sẵn sàng dành cho con cái sự quan tâm và tình yêu thương lớn nhất trong khả năng của mình, tình yêu tương ấy đương nhiên sẽ hóa thành da thịt và biến đứa nhỏ có thể chất dễ béo ú na ú nần.
Ghi chú: Trên thực tế, Trương Giác đã nhảy được 2A trên đất khi 6 tuổi, nhưng một trong những nguyên nhân khiến huấn luyện viên Lộc không để cậu bắt đầu tập nhảy 2A trên băng đó chính là thằng nhỏ này năm đó bị thừa cân, một cơ thể đầy thịt sẽ tăng tải trọng lên các khớp.
Hôm nay là thứ sáu, Trương Giác trong một tuần chỉ có tối hôm nay là rảnh rỗi, Trương nữ sĩ đã cố tình làm món bánh kếp nhân thập cẩm chiên yêu thích của cậu với hành lá, còn có ức vịt, bánh trứng gà với rau hẹ, làm thịt lợn xé nhỏ với nước sốt Bắc Kinh và có thể dùng trong món burritos, còn có nước sốt đậu phộng và nước sốt tương ớt để chấm.
Trương Giác chỉ ăn hai bánh trứng gà mà không có nước sốt, ăn xong lau miệng, đeo túi xách đi ra ngoài.
"Mẹ, con ra ngoài tập thể dục đây."
Trương Thanh Yến đáp một tiếng, chờ cửa đóng lại, cô và Hứa Đức Lạp liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều mang ý tứ hiểu rõ.
Trương Tuấn Bảo đúng giờ gọi điện thoại tới, vừa mở miệng chính là "Lại đi ra ngoài sao?"
Trương Thanh Yến: "Ừm, lại đi ra ngoài ."
Trương Tuấn Bảo liếc nhìn cậu học trò nhỏ tuổi nhất của mình —— Tưởng Nhất Hồng năm nay mới 11 tuổi.
Hồi cuối tháng 8, cậu bạn nhỏ Nhất Hồng cùng với bố mẹ đến trung tâm thương mại mua mắt kính, lúc từ trên tầng một nhìn xuống sân trượt băng thương mại ở tầng trệt thì mờ mờ ảo ảo nhìn thấy thân ảnh của đại sư huynh, chỉ là bởi vị sư huynh bị một tấm chắn che lại, lúc xoay tròn còn xoay theo chiều kim đồng hồ nên không dám nhận rõ.
Sau đó, Trương Tuấn Bảo nhận được cuộc điện thoại từ người thầy khai sáng, huấn luyện viên Lộc.
Nói chung, sau khi nghe thấy Trương Giác đã trở lại sân băng thì cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao thì cậu nhóc này được nuôi lâu như vậy, người trẻ tuổi hồi phục mạnh mẽ, Trương Tuấn Bảo mất hai ba ngày mới khép lại miệng vết thương, còn Trương Giác bên kia thì tốt đến mức chỉ còn lại một vệt trắng, có thể thấy được ưu thế tuổi tác là rất hữu dụng.
Đối với việc trong lòng Trương Giác không từ bỏ được trượt băng nghệ thuật, thực ra mọi người trong nhà cậu đều phát hiện, dù sao thì một thằng nhóc nghịch ngợm khi đi thi đấu mà cứ hễ huấn luyện viên không để ý tới là sẽ ăn vụng sô cô la, bây giờ đã giải nghệ trượt băng nghệ thuật được năm tháng, lại còn có một thể chất dễ mập, dưới tình huống chiều cao 1 mét 79, mà cân nặng vẫn duy trì ở mức 63 kg, nói cậu không cố tình kiểm soát ai mà tin nổi.
Đến 9 giờ tối, huấn luyện viên Lộc gọi điện thoại nhàn nhạt nói hôm nay Trương Giác đã luyện được 2A theo chiều kim đồng hồ , Trương Tuấn Bảo cũng không ngạc nhiên... Mới lạ á!
Ông cậu thực sự không nghĩ tới, Trương Giác lại có thể hoàn thành được cú nhảy hai vòng dưới tình huống thuận chiều kim đồng hồ, tuy rằng sớm biết thiên phú của đứa nhỏ này rất cao, nhưng giờ phút này hắn vẫn bị sốc.
Nếu một vận động viên có thể hoàn thành được cú nhảy hai vòng theo hướng ngược lại với thói quen của mình, người đó chắc chắn sẽ không gặp vấn đề gì khi sử dụng phương pháp nhảy bình thường để hoàn thành cú nhảy ba vòng.
Đây không phải là Trương Tuấn Bảo nói bậy, mà là Shiro Keiko đã nói trên Twitter, cô gái này là kiểu người trời sinh linh hoạt cả tay trái và tay phải, vì vậy mặc dù cô chuyên về ngược chiều kim đồng hồ nhưng vẫn có thể nhảy 2T theo chiều kim, đồng thời có thể hoàn thành việc xoay tròn vừa nghịch chiều và cả thuận chiều, có thể coi như là người hiểu biết về vấn đề này.
Trương Giác là người thuận tay phải điển hình, việc cầm muỗng bằng tay trái là không dễ dàng gì, có thể luyện được chiều này quả là kỳ tích, chắc là do quá nhàm chán khi không được huấn luyện nên mới nghẹn ra được kỹ năng mới.
Trương Tuấn Bảo lo lắng hỏi: "Nó có thử tiếp băng bằng chân phải chưa? Nó có tập trượt và xoay ngược chiều kim đồng hồ chưa?"
Huấn luyện viên Lộc nhàn nhạt trả lời: "Có luyện, mấy ngày trước nó có thử, có thể là do vấn đề tâm lý nên lúc tiếp băng toàn bộ đùi phải đều cứng, các cơ không thể linh hoạt phát lực, có khả năng là tỷ lệ tiếp băng nhảy ba vòng là không được."
Trương Tuấn Bảo: "Dù sao thì chấn thương trước đó của nó nặng quá rồi."
Sau ba tháng ngồi trên xe lăn, ai lại có thể không có bóng tối?
Thẩm Lưu nằm úp sấp ở một bên hỏi "Trạng thái của Tiểu Ngọc thế nào?" Tống Thành cũng quan tâm nhìn Trương Tuấn Bảo.
Không có nhiều người biết Trương Giác đang tiến hành huấn luyện cường độ thấp trên sân trượt băng thương mại, chỉ có cha mẹ Trương Giác cha mẹ, Trương Tuấn Bảo, Thẩm Lưu, còn có Tống Thành thân là huấn luyện viên chuyên nghiệp của Thẩm Lưu và Trương Tuấn Bảo cũng coi như một người, tất cả mọi người đều rất chú ý.
Trương Tuấn Bảo im lặng một lúc, trả lời: "Cũng không thể nói là đã hồi phục tốt, kỹ thuật nhảy chưa luyện trở về, mà trượt và xoay tròn nghe đâu cũng tạm ổn, còn học một vài đồ hình quy định mới."
Mặc dù những thứ này là hết sức khó khăn, nhưng miễn là có huấn luyện viên giỏi theo sát, với thiên phú của Trương Giác, để bù đắp những vấn đề nhỏ này chỉ là chuyện sớm hay muộn, mấu chốt vẫn là việc nhảy.
Thẩm Lưu thở dài: "Gừng càng già càng cay, cũng là chỉ có huấn luyện viên Lộc mới có thể khiến Trương Giác kiên trì luyện tập những điều cơ bản này."
Nếu như có thể, tất cả bọn họ đều hy vọng Trương Giác sẽ trở lại.
Dù sao thì đứa nhỏ vẫn cảm thấy quá khó khăn khi sắp phải rời khỏi sân vận động, một đứa nhỏ hoạt bát như vậy, đứng trên sân băng giải vô địch thế giới ngẩng đầu che đôi mắt, nước mắt rơi xuống cằm, khiến lòng người xót xa.
Lúc đó còn có người hâm mộ đã chụp được tấm hình vị thần Trương, trong bức ảnh giọt nước mắt tình cờ đang khúc xạ ánh sáng của bề mặt băng giữa không trung, hiện tại nó đã trở thành bức ảnh để bàn của vô số người hâm mộ trượt băng, chủ nhiệm Bạch Tố Thanh (người phụ trách bán cán mặt hàng trượt băng nghệ thuật) quay sang hỏi cậu có muốn xuất bản tấp áp phích này không, Trương Giác thuận miệng nói có, kết quả là doanh số bán hàng của tấm áp phích quảng cáo này phá vỡ 96 vạn, đạt thành kỷ lục buôn bán cao nhất cho hạng mục băng tuyết xung quanh Thôn Thỏ.
Vì thế không chỉ người hâm mộ mà ngay cả lãnh đạo cũng rất buồn trước việc Trương Giác rút khỏi trượt băng nghệ thuật, dù sao thì không ai có giá trị thương mại này trước Trương Giác, và có lẽ sau cậu cũng không có.
Hãy nói về khả năng biểu cảm của Trương Giác, chỉ cần cậu có thể luyện được 3A trở về, ổn định nhảy liên tục, đứng ở tuyến hai khôn phải là vấn đề, điều này đã vượt qua được 99% đơn nam trong nước, nếu như Trương Giác có thể trở về, nhóm người lãnh đạo làng trượt băng nghệ thuật Thôn Thỏ này sẽ thở phào một hơi.
Cách đây một ngày, Kim Tử Tuyên đã kết thúc phân trạm nước Mỹ, đứng thứ sáu với tổng điểm 256, mà điểm biểu diễn trượt tự do chỉ có 76.
Khi điểm biểu diễn của Trương Giác trước đây chỉ có hơn 80, ông cậu sẽ xỉa sói nói cho điểm keo kiệt khiến mọi người rơi lệ, mà kết quả điểm biểu diễn kia của Kim Tử Tuyên khiến người ta không thể nào rơi nước mắt, thậm chí không có cách nào oán giận trọng tài bất công.
Điểm biểu diễn của Trương Giác thấp là do bị ép điểm, điều này đối thủ của cậu đều biết, nhưng điểm biểu diễn của bạn học Tiểu Kim thì thực sự phù hợp với trình độ thực tế của hắn.
Cho dù nhóm huấn luyện viên nghĩ rằng kỹ thuật của Kim Tử Tuyên có thể tạm bù đắp vào vị trí nhất ca, nhưng những người hâm mộ trượt băng đã với việc Trương Giác chỉ cần tham gia thi đấu là có thể mang huy chương về nhà, hiện tại ủy khuất đến không chịu nổi khi tân nhất ca thậm chí không thể lọt vào top 5 của phân trạm thi đấu.
Cũng mà là mẹ của Từ Xước đã bị phanh phui việc ép con gái giải nghệ, cũng cãi vã với con gái ngay trước cổng bệnh việc, cuối cùng là có video quay tát con gái mình mới chặn được một hồi phong ba dư luận.
Nếu không thì trái tim thủy tinh của Kim nhất ca sẽ sớm bị người hâm mộ phun nát mất.
(Tới đây tự nhiên thấy buồn cho hai người bọn họ)
Về phần hai đơn nam được dự đoán sẽ được chọn tham dự Thế vận hội mùa đông, Phàn Chiếu Anh trong kỳ nghỉ hè đã tham gia một lớp học diễn xuất chỗ Trương Tuấn Bảo, hiện tại tứ chi còn hơi cứng ngắc, nhưng biểu tình cảm xúc đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng kỹ thuật của hắn vẫn không thể đi lên.
Vì vậy đội tuyển quốc gia cũng đã bàn bạc đưa Trương Tuấn Bảo làm huấn luyện viên biểu diễn của trại huấn luyện trong thời gian tập huấn Olympic.
Trả gấp năm lần tiền làm thêm giờ.
Thạch Mạc Sinh càng thảm hại hơn, kỹ thuật của hắn thả vào sân nhà thi không tệ, nhưng trên sàn đấu quốc tế chỉ có thể miễn cưỡng bò tới tuyến ba.
Mặc dù trạng thái của ba người này năm nay không tệ, mà vấn đề chính là dù có trạng thái không tệ nhưng họ vẫn không thể đánh bại tuyển thủ quốc gia khác, thả vào đấu trường Olympic thì sức cạnh tranh không đủ.
Sau khi cuộc tranh tài phân trạm Mỹ kết thúc, trên Twitter còn xuất hiện video của cá giống nước ngoài, tự hỏi vì sao năm nay không thấy Trương Giác tham gia vào phân trạm thi đấu, hiển nhiên trong mắt người hâm mộ trượt băng ở thôn khác, đơn nam duy nhất được Thôn Thỏ công nhận chỉ có mình Trương Giác.
Ba đứa nhỏ có thể lọt vào top mười trong các phân trạm phụ so với một Trương Giác đứng trên bục lĩnh thưởng giải vô địch thế giới, đây chính là hiện thực.
Bản thân các vận động viên cũng phải chịu áp lực rất lớn, trong trường hợp họ không thể lọt vào top 10 ở Thế vận hội mùa đông với ba suất tham dự mà Trương Giác phải liều mạng mới kiếm được thì nước miếng của nhóm người hâm hộ trượt băng có thể dìm chết họ, không chỉ có như vậy, Liễu Diệp Minh và Đổng Tiểu Long cũng có 3A, Liễu Diệp Minh còn có thể mỗi ngày cọ lớp diễn xuất của Trương Tuấn Bảo, gần đây bước trên con đường tăng tốc, suất tham dự kia của Thạch Mạc Sinh cũng sẽ không ổn định.
Trương Tuấn Bảo trái lo phải nghĩ, còn là chín giờ rưỡi tối tới nhà Trương Giác.
Lúc này đứa nhỏ vẫn chưa ngủ, nằm úp sấp trên giường ra sức càn quét đống tài liệu học tập trị giá 1000 tệ, ông cậu hét lên một tiếng, cậu mở cửa, trên mặt là một chiếc kính gọng đen, đầy mặt nghi hoặc.
"Làm gì nha?"
Trương Tuấn Bảo bình tĩnh nhìn con mắt của cậu: "... Thằng nhóc con bị cận khi nào thế?"
Trương Giác: "À? Đây không phải là kính cận, bởi vì gần đây dùng mắt quá nhiều nên mua nó để bảo vệ thôi."
Lúc này ông cậu mới thở phào nhẹ nhõm, thôi quên đi, chúng ta ngồi trên ghế sô pha lãi nhãi một trận cái đã.
Sau đó câu nói mở màn đã khiến Trương Giác chấn động rồi.
"Trương Giác, con có muốn trở về thi đấu không?"
Trương Giác bối rối một chút, theo bản năng mà nhìn về phía mẹ ruột, Trương nữ sĩ nhấp một ngụm sữa bò nóng, thần sắc nhàn nhạt.
"Tự con quyết định."
Trương Tuấn Bảo nói thêm: "Bây giờ là tháng 8, nếu như con quyết định trở về thì có thể dùng tiết mục kéo dài mùa trước, tất cả những gì con cần làm là tiếp tục huấn luyện, chỉ cần tại trước tháng 1 khôi phục được 3A, bắt kịp giải đấu vô địch quốc gia, con lấy được ba vị trí đầu là dễ dàng, đến lúc đó ba suất tham gia sẽ có một phần cho con, rồi sẽ chạy đến cao nguyên để tập hấu, sau đó tham gia Thế vận hội Mùa đông vào tháng 2."
Trương Giác im lặng một lúc, gian nan lắc lắc đầu.
"Con không muốn, năm sau con còn phải tập trung cho việc thi đại học, nếu như trở lại, mỗi ngày con phải duy trì ít nhất bốn tiếng huấn luyện, như vậy sẽ mâu thuẫn với việc học."
Trương Giác tìm rất nhiều lý do, cái gì đại khái không thể khôi phục lại kỹ thuật, cái gì mà lãng phí lớp 12 không thôi, cuối cùng ông cậu cũng không miễn cưỡng cậu, chỉ là sờ sờ đầu cậu, cười ha ha chuyển đề tài, nói chớ anh trai của Sát Hãn Bất Hoa vì muốn để cho cậu em ăn nhiều một chút còn cố ý mua gà vịt giống về nhà, hằng ngày cho chúng ăn rau với cơm, như vậy loại thịt này không có hormone thì nhóc có thể yên tâm ăn.
"Cậu ấy nói cảm ơn con vì đã giúp Sát Hãn Bất Hoa cắt ghép nhạc thi đấu, bữa nào đó sẽ giết một con đưa tới, hỏi các con có muốn giữ lại máu gà máu vịt gì không, xào hay luộc đều còn rất tươi."
Trương Giác giống như một con gấu mèo dạ dạ đáp lời, mà cả hai người lớn đều nhận ra cậu đang lơ đãng.
Cuối cùng Trương Tuấn Bảo còn nói: "Bữa nào con với cậu đến 703 gặp bác sĩ Sài kiểm tra một chuyến, xem thử dây chằng đã ổn hết chưa, nếu không thì con cũng sẽ không dám chạy bộ suốt đêm đúng không?"
Không chỉ có chạy bộ mà còn trèo tường ba mét, nằm úp sấp trên cửa sổ, trên mặt băng một bên ngoáy lỗ tai một bên nhảy 2S thuận chiều kim đồng hồ, Trương Giác rơi vào sự im lặng quỷ dị.
Ạch, đùi phải của cậu chỉ là cứng ngắc một chút do di chứng của cuộc phẫu thuật thôi, chưa đến cái mức độ thậm chí không dám chạy đâu.
Chờ Trương Giác hoảng hoảng hốt hốt vùi đầu vô đống bài tập của mình, Trương Thanh Yến nhấc chân đạp mụn già kia một cước.
"Đứa con trai này của chị vốn là muốn xung kích vô Thanh Hoa Bắc Đại, mà lại bị cậu dụ dỗ rồi!"
Trương Tuấn Bảo ngượng ngùng từ trên ghế sô pha xuống dưới, ngồi xổm rồi hai tay nắm lấy hai dáy tai,
"Vậy sao chứ, em đây nhìn thấy trình độ của nó đảm bảo có điểm tối thiểu đậu 985 mới dụ dỗ nó mà, mà thi đại học năm nào chẳng có, Thế vận hội bốn năm mới có một lần, bỏ qua lần này, Tiểu Ngọc sau bốn năm liệu có trạng thái này hay không còn khó nói, có hy vọng thì phải thử xem chứ, huấn luyện viên Lộc cũng nói rằng nó rất có hy vọng, dù sao thì thoạt nhìn nó thích ứng với việc thay đổi kỹ thuật, còn có nền tảng rèn luyện sức mạnh tốt."
Bốn năm nói ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng ai biết bốn năm sau Trương Giác sẽ là trạng thái gì? Cũng không phải cứ bốn năm một lần là có thể trở lại cấp độ thi đấu ngay lập tức.
Điều quan trọng nhất là bây giờ ngoại trừ Thế vận hội, Trương Tuấn Bảo không nghĩ ra được điều gì có thể truyền cảm hứng để Trương Giác vượt qua được bóng ma trong lòng mình, mà hắn tin chắc rằng, nếu như bỏ lỡ Olympic, từ bỏ môn trượt băng, bây giờ Trương Giác không cảm nhận được, nhưng tương lai cậu nhất định sẽ hối tiếc.
Trương Thanh Yến hạ thấp giọng, hung hãn nói: "Nếu không phải có huấn luyện viên Lộc đảm bảo, bữa nay chị căn bản sẽ không cho cậu vào nhà!"
Sau khi Trương Tuấn Bảo đi rồi, Trương Thanh Yến trái lo phải nghĩ, bí mật gửi một tin nhắn cho giáo viên chủ nhiệm của Trương Giác.
"Tiền lão sư, chúng tôi xin cho Trương Giác nghỉ một tuần, thứ bảy tuần sau sẽ đi học lại."
Có những lời này của Trương Tuấn Bảo, có lẽ Trương Giác không thể ngủ ngon vào đêm nay, Trương nữ sĩ lại có ý định tận dụng mọi thời cơ, cô cho Trương Giác một tuần để kiểm tra sức khỏe, trong khoảng thời gian này suy nghĩ thật kỹ là muốn quay về huấn luyện hay là chuyên tâm học tập.
Dù sao nếu như muốn tham gia Thế vận hội, thời gian còn lại còn không đến bốn tháng, thời gian dành cho Trương Giác không còn nhiều nữa, không dư dả để cho cậu do dự.
Nghĩ như thế, Trương nữ sĩ cũng đặt trước vé máy bay luôn, Trương Giác một giấc tỉnh ngủ, còn chưa kịp phản ứng thì đã đị nhét hành lý cho rồi đuổi ra khỏi nhà.
Trương Tuấn Bảo ngồi xổm trước cửa uể oải chào hỏi cậu.
"Này."
Trương Giác trợn mắt ngoác mồm: "Giờ con đi? Vậy Saori thì sao giờ?"
Hứa Đức Lạp bước đến trước mặt cậu, nghiêm túc trả lời: "Chuột của huynh để đệ nuôi cho, huynh trưởng, huynh đi đi thôi."
Thằng nhóc này dạo gần đây đọc nhiều sách Tam quốc lắm.
Trương Giác dở khóc dở cười, chờ đến sân bay mới có tâm tình gặm bánh trứng gà.
Là một vận động viên đã từng ra nước ngoài thi đấu, Trương Giác đã quen với việc bay từ lau, cậu mang tai nghe lên, chỉnh mp3 đến bài《Masterpiece》của Madonna, đây là bài hát mà gần đây Kanoko giới thiệu cho cậu, đây là bài hát chủ đề của bộ phim《 W.E 》do Madonna đạo diễn.
Ghế sau đầy mùi thơm của bánh rán và trái cây, trong lòng Trương Giác thèm thuồng, hút hết sữa đậu nành xong định đi quăng vô thùng rác thì nhìn thấy một cánh tay từ đằng sau thò lên trước quơ quơ.
Cậu kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy đôi mắt xám quen thuộc, như bầu trời mùa đông của Siberia.
Tần Tuyết Quân nói: "Anh cũng quăng rác nè, em đưa đây anh quăng luôn cho."
Thiếu niên trợn to đôi mắt phượng đen bóng: "Sao anh lại ở đây?"
Tần Tuyết Quân: "Anh và giáo sư phóng dao găm*, một bệnh nhi 12 tuổi bị u xương, giáo sư dạy anh làm thế nào để giữ nhiều chi hơn của đứa nhỏ khi bị cắt cụt, thuận tiện lắp tay giả chân giả cho đứa nhỏ."
*Ý chỉ các bác sĩ sử dụng thời gian cuối tuần hay thời gian nghỉ để bay đến những địa phương khác thực hiện ca phẫu thuật.
Bạn học Tiểu Tần móc móc trong túi, đặt một viên kẹo cứng trái cây vào lòng bàn tay Trương Giác.
"Cậu bạn nhỏ đã cho anh sau cuộc phẫu thuật."
Trương Giác cầm viên kẹo, chợt nhớ tới rằng bọn họ là tình bạn đổi kẹo.
-
Tác giả có lời muốn nói:
Nói về nội dung đơn nữ loại hình sức mạnh, tuy rằng tương đối ít nhưng tiềm năng cũng không kém, Toa Toa, Kim Yuna, Kihira Rika đều là loại hình sức mạnh.
Đầu tiên là các cô ấy đều dậy thì tốt, bởi vì có sức mạnh nên dù có cao lớn thêm cân nặng thì vẫn có thể dùng sức nhảy lên, khi đó bước nhảy đẹp, cao và xa, số vòng quay cũng khá lương tâm hơn, ví dụ như Toa Toa, cô ấy là đơn nữ đủ số vòng nhất ở cú nhảy 4T.
Đáng nhắc tới chính là, Nga ET tỷ (Tuktamysheva) chính là chỉ dựa vào sức mạnh đôi chuân để nhảy 3A, cho nên sức mạnh của cô ấy cũng không kém, tùy rằng lần dậy thì khiến cô ấy chìm xuống hồ, nhưng cuối cùng cô ấy đã leo lên khỏi đấy hồ và lấy lại sức mạnh giành được chức vô địch thế giới, bây giờ cô ấy còn nhảy được cú nhảy bốn vòng ở độ tuổi ngoài 20, độ tuổi đã cao cho nội dung đơn nữ. (cô gái này là sư muội của Plushenko và huấn luyện viên là cha đỡ đầu nhảy đơn người Nga Mishin)
Cuối cùng, có cơ để bảo vệ khớp, thực ra tỷ lệ chấn thương sẽ giảm đi, do đó chủ yếu ông cậu để Tiểu Ngọc luyện cơ bắp. Đó là nỗ lực không ngừng nghỉ, Trương Giác vất vả như vậy tại giải vô địch thế giới, dây chằng còn chưa bị chấn thương cấp độ 3 (gãy vỡ), công lao là nhờ huấn luyện sức mạnh, bây giờ trạng thái của Tiểu Ngọc cũng tương đương với việc chìm xuống hồ, sức mạnh và cải thiện kỹ thuật là hai chiếc chìa khóa để cậu trở lại.
Nằm úp sấp dưới đáy hồ không dễ chịu, tâm trạng nghèo nàn không tốt cũng là điều bình thường.
-
Tiểu kịch trường
Bùn manh cho là Trương Giác sau khi thất bại việc vừa ngoáy mũi vừa nhảy thì sẽ từ bỏ skill này sao?
Ha, cái người này vừa ngoáy mũi vừa nhảy hai vòng cũng đã luyện thành rồi!
Mặc dù Tiểu Tần mỗi lần lên sàn không phải bị đánh thì chính là lái xe bán tải... Nhưng hắn thật sự là một học thần có tính cách nắm giữ rất nhiều giá trị thời thượng cao nha.