Trùng Sinh Oan Gia Khó Thoát

Chương 37



Buổi chiều, cụ Bạc mới thấy cháu trai và cháu dâu loay hoay trong bếp, thoắt cái ông đã thấy chúng nó ở ngoài vườn.

"Tương Tư à, Cửu à, ông nội không biết bay mát tay có phước làm nông đấy?" Ông ngồi xuống cạnh luống rau muống xanh mơn mởn thòm thèm: "Lát nữa cắt ít vào xào tỏi nha Cửu! Ăn ba đồ đám giàu mỡ ông nội ngán quá!"

Cụ Đàm sau lưng hừ một tiếng, chọc chọc gậy vào mông lão sui gia: "Mới tới coi bộ khó chiều à nha. Nhà này có tục, con cháu cho ăn gì ăn nấy không có đòi hỏi, hoạnh họe nha lão già."

Cụ Bạc cười khà khà ngẩng mặt nhìn lão sui: "Nào dám đòi hỏi gì đâu? Tại thèm rau thôi mà. Bên nhà, toàn ăn sơn hào hải vị, ngán tới tận cổ."

Cụ Đàm: "!!!" Chảnh chọe, khoe khoang thật muốn đuổi! Ông hứ tiếng, mượn đà quay lưng ngẩng mặt nhìn trời quất luôn một gậy vào đùi lão sui.

"Ui da!!!" Cụ Bạc nhìn sững vào cụ Đàm.

"Nhìn gì? Lỡ tay thôi mà!"

Cụ Bạc: "!!!" Đang lép vế ở rể nha! Chứ ngữ ông giáo già như ông còn lâu mới qua mắt được một ông già gian thương như tui. Cụ Bạc liếc xéo cái. Không dám cãi thì ăn nhiều xả giận vậy.

"Cửu à, chiều cắt nguyên rổ nha con! Ông nội ăn hết!"

"Vâng!"

Đàm Tương Tư đang bắt sâu, nhìn chồng và hai ông nội cười lộ cả lúm đồng tiền xinh xinh: "Hai ông không vào nhà uống trà ra ngoài này làm gì cho lấm tay chân?"

"Con cháu ở đâu, tụi tao ở đó...phải không lão sui?"

Cụ Đàm liếc xéo lão oan gia, hằng giọng vài cái phụ họa theo: "Đúng rồi, với lại già nhưng tay còn dẻo dai, mắt còn tinh bắt sâu, nhổ cổ rất tốt, phải không lão sui?" Nói xong, ông quăng cây gậy tre qua bên ngồi xuống nhổ cỏ.



Cụ Bạc thấy vậy...cũng nhổ cỏ.

Tám bàn tay làm nhanh gấp đôi nên mới đó công việc nhổ cỏ đã xong.

"Hai ông vào nghỉ, tắm rửa, tụi cháu dọn nốt chuồng gà rồi vào ăn cơm nha!"

"Dọn chuồng gà á?" Cụ Bạc nhìn chuồng gà dài ngoằng, lén nhìn cháu trai mắc bệnh sạch sẽ: "Cửu, con cũng vào...đó hả?"

Cụ Đàm hứ cái cốc: "Nó không vào không lẽ để vợ bụng mang dạ chửa vào hả? Hỏi câu biết phân biệt đối xử. May mà tui bắt rể, hứ!"

Ô hay!

Cụ Bạc tức một bụng nhưng bị lão sui nói đúng cứng họng không nói được tiếng nào.

Bạc Cửu thấy vậy không giải cứu ông nội còn phụ họa theo ông nội vợ: "Ông con nói đúng đó nội, con làm chồng phải gánh vác đỡ đần hết cho vợ. Dọn chuồng gà mùi kinh khủng lắm để vợ con vào không tốt cho thai nhi!"

Cụ Bạc chẳng suy nghĩ gì nhiều, đứng lên phát, phán luôn: "Vậy thì bán hết lũ gà đi! Cháu có bệnh dị ứng mùi, rủi đang dọn nổi đầy mẩn đỏ hay xỉu ra đó thì sao? Thèm thì ra chợ mua ăn, thời kinh tế mở cửa chứ có phải thời tự cung tự cấp đâu mà nuôi gà lấy trứng, lấy thịt. Có tiền là có tất! Nhà ta không thiếu tiền!"

Bạc Cửu nghe ông nội nói hăng máu vậy lén nhìn sắc mặt ông nội vợ. Hắn nhanh chân lủi đi quét dọn chuồng gà cho chắc ăn. Ai ngu bị đuổi ráng chịu, chứ thân hắn còn vợ, còn con, hắn không thể cùng lúc lo nhiều cho ai được.

"Gà ơi, tao yêu chúng mày lăm lắm! Ọe...!" Bạc Cửu già dặn kinh nghiệm tư trang đầy mặt xách chổi và cây xúc mạnh mẽ bước vào chuồng. (1)

Hình ảnh hắn vừa dọn vừa ọe suốt cả buổi làm Đàm Tương Tư xốn xang ruột gan.



Đợi Bạc Cửu xong công việc như mọi ngày vào phòng tắm, cô lén theo dõi. Hắn cẩn thận rút ra bị thuốc to giấu trên bệ cao, lấy ra vài viên bỏ vào miệng, uống ngụm nước ngửa cổ nuốt xuống. Đàm Tương Tư bịt miệng tránh tiếng nấc lọt vào tai hắn. (D)

Vậy mà bấy lâu nay, hắn không nói gì cả, cứ âm thầm uống thuốc. Nếu ông nội hắn không nói thì còn lâu cô mới biết hắn mắc bệnh dị ứng mùi hôi thúi.

Đêm đó, cô ngồi ngắm hắn uống trà hầu chuyện hai ông nội.

Lần đầu tiên, từ khi quen biết hắn đến nay, Đàm Tương Tư mới nhận ra, hắn rất dịu dàng và tinh tế. Dưới ánh trăng chiếu rọi ngoài hiên, hắn ngồi gần chỗ sáng, trăng ưu ái phủ ánh sáng trăng trắng lên mái tóc ngắn sạch sẽ của hắn, rải ánh vàng vào sườn má nghiêng nghiêng có nụ cười, ánh mắt rất đỗi dịu dàng. Hắn rất đẹp trai.

Trái tim yếu mềm của cô khẽ rung rinh, đôi mắt nai biết si một hình ảnh. Càng nhìn càng mê, càng ngắm thì càng say. Trên mỗi Đàm Tương Tư nở nụ cười yêu.

Cô về phòng lôi ra mấy chiếc váy ngủ sexy quyến rũ chồng. Mặc vào một bộ, săm soi trước gương cảm thấy hài lòng, cô trở về giường phủ chăn nằm đợi.

8 giờ, rồi 9 giờ, cô chưa thấy hắn về phòng.

Cô mắng yêu hai ông nội: "Hai ông già thật không biết đêm xuân đáng giá ngàn vàng gì cả!" Rồi hờn dỗi nhắn cho Bạc Cửu một tin: "Chồng yêu! Vợ chờ mỏi rồi nè!"

Bạc Cửu nhìn hai chữ 'chồng yêu' nhảy ra từ nickname 'Vợ yêu' hắn không tin là thật. Hắn dòm sát vào điện thoại năm phút, rồi tự véo vào đùi mình ba cái. Đau nhưng hắn vẫn cứ ngỡ mình mơ, hắn bèn đưa mặt bảo hai ông nội: "Hai ông làm ơn tát cháu cái thật mạnh đi ạ!" (D)

Cụ Đàm nhìn cụ Bạc. Hai ông già nhìn nhau, rồi cùng nhìn Bạc Cửu: "I"

Sau đó buộc miệng đánh giá một lượt:

"Cháu nội ông hâm giống ông!"

"Cháu rể ông hâm giống ông!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv