Đợi thêm mười phút, người vẫn chưa thấy, Đàm Tương Tư bấm thêm một tin.
"Cho anh thêm một phút, sang giây 61, ôm gối lên phòng nội!"
Bạc Cửu nhìn dòng tin cảm động xém khóc hu hu, hắn bật lên như lò xo, quên cả hai ông bạn già đang chăm chú quan tâm hắn, chạy về phòng với tốc độ nhanh như chớp. (D)
'Nếm mật nằm gai' khổ bao ngày cuối cùng cũng được vợ gọi thị tẩm! Bạc Cửu mừng nghẹn cả lòng. Trong giờ khắc thành công mĩ mãn, hắn thật hãnh diện cái đầu ngốc nghếch của hắn. Có thể, ai đó nhìn vào chê hắn ngu, hắn dại nhưng với vợ con đôi khi ngu chút lại rất có lợi. Hihihi...Bạc Cửu cười mà khóe mắt rưng rưng. (1)
"Vợ yêu, em cho gọi anh!" Hắn rón rén lên giường.
"..." Đàm Tương Tư trùm kín chăn, cô muốn xem lão chồng hành động như thế
nào?
Hắn cầm viền chiếc chăn ấm, xin xỏ tiếng lấy lệ: "Anh chui vô nha!" Hắn lọt tỏm vào bên trong, vòng tay ôm vợ, kéo vợ sát vào lồng ngực vạm vỡ của hắn.
"Bà xã, ông xã yêu bà xã lăm lắm!" Hắn mua mua vợ vài cái lên má, lên trán, lên mắt, mũi vợ, rồi một phát ngoạm luôn đôi môi đỏ mọng khao khát bấy lâu. Tay hắn nôn nóng lần tìm bảo vật cất giấu bấy nay.
Không biết hắn rờ trúng gì mà bàn tay háu ăn chợt dừng lại, mở bung chiếc chăn.
Cơ thể nuột nà của vợ sexy quyến rũ bội phần trong chiếc váy mỏng manh có như không. Đôi mắt chuẩn men của hắn cháy rực ước muốn. Hắn chọc chọc vào hai nụ hoa vươn lên khiêu khích của vợ, cười hài lòng: "Em đúng là yêu tinh!"
Đàm Tương Tư e lệ, chớp chớp đôi mi câu dẫn: "Thế anh Cửu có thích thịt yêu tinh không?"
Hắn mổ một nụ hôn vào đôi môi phụng phịu của vợ, cười ngọt ngào: "Chồng rất là thèm, thèm lâu lắm rồi á vợ" Bàn tay hắn vuốt ve sườn má, rồi trượt dần xuống cổ, xuống bờ vai, núi đồi. Tay hắn trườn tới đâu kích thích tế bào rung động nảy sinh ham muốn tới đó. (3)
Giọng hắn khàn đục: "Đêm nay cho anh ăn lâu lâu chút nha!" Hắn rên lên một tiếng nho nhỏ khi bàn tay nhỡ trườn vào vùng cỏ hoang.
"Ưm!!" Sự kích thích vượt quá giới hạn kiềm lòng, Đàm Tương Tư ưỡn người, vô tình lại dâng quả bồng đào ngọt thơm vào tầm miệng hắn. Bạc Cửu | ngoạm luôn.
"A...ư..." Đàm Tương Tư ôm riết lấy bờ vai lớn, kéo hắn sát vào thêm chút.
Bạc Cửu càng được lợi, quả đào tiên lọt sâu vào miệng hắn, miệng ăn quả này, tay hầm hè quả kia. Ngon quá...đi thôi! Cơ thể hắn sắp phát điên.
"Bà xã à, câu dẫn kiểu này, anh chết mất! A ư...! Vừa thôi em yêu...kẻo trúng con yêu nha!"
Màn liếm láp, bào da nghệ thuật của hắn khiến Đàm Tương Tư không chịu được nữa. Cô rên hừ hừ, hối thúc hắn: "Ông xã, bà xã sắp chịu không nổi rồi!"
Hắn lấy làm hãnh diện. Bào thêm chút nữa, đôi bàn tay theo đó cởi phăng chiếc váy mỏng, hắn thầm thì vào tai vợ: "Em giải phóng chiến hữu giúp anh!"
Đàm Tương Tư ngoan hiền như nai, đưa hai tay tháo mở cửa cho quái vật tung hoành.
"Yêu thương nó đi em!" Hắn khàn giọng năn nỉ vợ.
"A...Nó lớn quá chồng! Huhuhu...
Bạc Cửu phì cười, phủ bàn tay lớn giữ lại bàn tay nhỏ bé của vợ, dụ dỗ: "Không sao, to lớn mới đủ sức yêu chiều em. Anh đảm bảo, vợ sẽ cực kì hài lòng!"
Sợ làm vợ đau chạy mất dép, hắn nhẹ nhàng kích thích thêm đến khi nghe vợ cầu cứu: "Anh à..."
Hắn kiềm thèm: "Nói, chồng ơi cầu ban thưởng!"
"Chồng ơi cầu ban thưởng!"
"Vợ muốn chồng thưởng gì nà?"
"Tất cả những gì anh có!"
Hắn thong thả ăn đào, tay âu yếm vườn hoa: "Anh biết rồi vợ! Tất cả đều giao hết cho em." Hắn kéo yêu một cọng cỏ.
"A..ư...Bạc Cửu!"
"Có anh đây! Em thèm gì cứ nói! Anh lập tức đáp ứng!"
"Em thèm...!" Cô nhéo thẳng đệ hắn cái làm hiệu.
Hắn cười ha hả, chống tay nhổm người: "Anh biết rồi, lập tức cho em!" Hắn áp thằng đệ vào tiểu sư muội.
"A..u..."
Hắn còn chưa kịp động thân, vợ hắn ưỡn lên nhốt luôn tiểu đệ của hắn vào
bên trong.
Gừ gi...
"Phê quá vợ ơi!"
Sau câu cảm thán, hắn vận động toàn thân.
Đàm Tương Tư dần chìm trong bể tình hoan lạc. Cô bám vào vai, vào lưng hắn dập dềnh theo từng con sóng say men.
Không biết trải qua bao lâu, anh đã dìu cô đến bờ hạnh phúc bao nhiêu lần? Con sóng say tình ngoài khơi bao giờ mới đổ bãi? Đàm Tương Tư chỉ biết một điều khi cô mở mắt...
Trước mặt cô là một Bạc Cửu trang phục đàng hoàng nằm bên cạnh xem tin tức.
"Mấy giờ rồi anh?"
Bạc Cửu bỏ điện thoại, ôm đầu vợ gối lên ngực mình, kéo chiếc chăn choàng lên, nhỏ nhẹ: "Mới có 11 giờ à!"
"11 giờ trưa á?"
"Ù! Som!"
Cô vội vàng tung chăn, ngồi dậy: "Sao anh không gọi em?"
Bạc Cửu ôm chặt vợ, đắp lại chiếc chăn: "Có anh rồi, em chỉ việc ngủ ngon dưỡng sức là được!"
"Nhưng còn ông em, còn đám gà, còn công việc nữa, nhỡ ông chủ em đuổi việc thì sao?"
Bạc Cửu cười hì hì, véo mũi vợ yêu: "Hai ông già ăn no rồi đang dạy lũ nhỏ viết
thư pháp. Lũ gà cũng no căng diều. Còn công việc, em là bà chủ, ai dám đuổi em, hử?"
Nghe chồng nói vậy, Đàm Tương Tư mới thả lỏng nỗi lo, cô mỉm cười, dụi đầu vào vòm ngực ấm, vòng tay ôm lấy eo anh: "Có chồng thật tốt!"
cuối dòng