“Chị no rồi.” Tần Mặc ném khăn ăn lên bàn, đứng dậy đi ra khỏi cửa: “Đi làm đây.”
Nhưng sau khi ra khỏi nhà cô lại không đến công ty, trong công ty có người đó, bây giờ cô không muốn nhìn thấy nàng. Tần Mặc lái xe vu vơ trên đường, dọc đường cô vẫn chưa hết kinh sợ, những gì Tần Nguyệt nói vẫn còn văng vẳng bên tai cô.
Khi hoàn hồn lại thì nhận ra mình đã lái xe đến dưới lầu nơi Diệp An Nhiên ở, vẻ mặt Tần Mặc thay đổi, trong tiềm thức muốn quay đầu rời đi.
Cô thật sự không hiểu tại sao mình lại lái xe đến đây, giống như đêm đó, cô lái xe chậm rãi đi theo sau lưng Diệp An Nhiên, còn đứng ở dưới lầu lâu như vậy. Cô cảm thấy mình bị ma ám mất rồi, nhiều năm như vậy vẫn chưa quên người ta, ngược lại còn giống như đã chôn chặt trong lòng, cho dù không được tưới nước, vẫn cứ sinh sôi nảy nở.
Nhưng nếu không phải là ma ám, tại sao cô ta lại lén đưa tiền cho chủ nhà hàng để bà ta sa thải nàng, còn cố tình chơi xấu khiến Diệp An Nhiên hết lần này đến lần khác mất việc, lại còn đi một vòng lớn như vậy để lừa được Diệp An Nhiên đến công ty của cô làm việc.
Nhưng mục đích của tất cả những điều này là gì, mối quan hệ giữa cô và Diệp An Nhiên lẽ ra phải kết thúc từ bảy năm trước. Đối phương cũng đã sớm lấy chồng sinh con, cớ gì mà níu kéo quá khứ không buông.
Mọi chuyện đúng như lời Tần Nguyệt nói, cô và nàng không có khả năng, nên kết thúc đi, từ nay về sau hãy coi như người qua đường.
Chỉ nghĩ đến đây, tay lái dưới tay như nặng trĩu, dù sao cũng không thể quay đầu, may mà Chu Gia Di gọi vào lúc này, cô suýt chút nữa không chờ nổi mà bắt máy.
"Buổi chiều hiếm khi rảnh rỗi, có muốn ăn cơm rồi cùng đi dạo phố không?"
Cô vừa mới ăn xong, tuy ăn không nhiều nhưng cũng không thấy đói, chắc là do tối hôm qua uống rượu, hơn nữa đầu cô cũng có chút đau đớn, đáng lẽ ra cô nên từ chối, sau đó quay về nhà đi ngủ, chờ đến khi cô thức dậy thì có thể đã hoàn toàn phục hồi như trước đây, nhưng cô vẫn đồng ý.
"Tới nhà tôi ăn hay là tới nhà em."
Bên kia dừng một chút, có lẽ không ngờ sẽ có lời mời như vậy, Tần Mặc rõ ràng nghe thấy hô hấp ở đầu dây bên kia trở nên nặng nề hơn: "Ở nhà em thì tốt hơn, chị rủ cả Nguyệt Nguyệt đi."
"Em gọi cho em ấy đi!" Buổi sáng có lớn tiếng với nhau, Tần Nguyệt có thể sẽ không bắt máy của cô.
“Được.”
Cúp điện thoại xong, Tần Mặc quay xe đi về phía nhà Chu Gia Di, trong lòng có lẽ đã có quyết định khiến cả người thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi đến nhà Chu Gia Di, Tần Nguyệt đã đến, vì quan hệ tốt nên Tần Nguyệt không hề câu nệ, thay vào đó, cô cởi dép như ở nhà, khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, ôm gối vừa ăn trái cây vừa nói chuyện phiếm với Chu Gia Di, hai người không biết đang nói cái gì, trông rất vui vẻ.
Nhưng khi nhìn thấy cô, nụ cười trên mặt Tần Nguyệt lập tức biến mất, cô khịt mũi quay đầu lại, Tần Mặc mặc kệ cô, cười với Chu Gia Di.
Chu Gia Di từ trên sô pha ngồi dậy, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: “Ở nhà không có đồ ăn, chị với Nguyệt Nguyệt ngồi đi, em đi ra ngoài mua.”
Tần Mặc đang định thay giày, nghe xong liền dừng lại: “Cùng nhau đi.”
Chu Gia Di vui mừng khôn xiết, thật ra trong lòng cô cũng có ý tưởng này, đi mua sắm trong siêu thị cùng người mình thích là điều ai cũng mong muốn. Cô cũng không ngoại lệ, chỉ là Tần Mặc luôn lạnh lùng, cô với Tần Mặc hẹn hò lâu như vậy, cũng chưa từng được mời tới nhà hay vào nhà, cho nên cũng chưa từng mở miệng.
Nhưng mà Chu Gia Di vẫn quay đầu lại nói với Tần Nguyệt: “Nguyệt Nhi cũng đi cùng bọn chị đi.” Cô không dùng câu hỏi, mà là trực tiếp dùng câu trần thuật, sợ đối phương hiểu lầm không muốn đưa mình đi.
Tần Nguyệt cười nhìn Chu Gia Di mà nháy mắt: “Đi cùng chị gái em đi, em không có hứng thú làm bóng đèn đâu.”
Chu Gia Di đỏ mặt, nhìn thoáng qua Tần Mặc một cái, nói: “Cái gì mà bóng đèn hay không bóng đèn chứ?"
Tần Nguyệt cười không nói, giống như quên mất vừa rồi còn giận dỗi với Tần Mặc, cô cười với chị mình: "Yo, tốt hơn là chị nên hỏi chị gái em nha."
Tần Mặc đương nhiên nhận ra Tần Nguyệt đang đột ngột thay đổi thái độ đối với mình, nhưng nói như thế nào hai người bọn họ đã nương tựa vào nhau từ nhỏ mà sống, thân làm chị gái sao cô có thể thực sự tức giận với Tần Nguyệt? Cô cười nhạt nói với Chu Gia Di: "Đừng để ý tính khí tiểu quỷ của con bé, đi thôi!"
Tần Nguyệt bĩu môi bất mãn nói với Chu Gia Di, "Nhìn xem, cái này gọi là trọng sắc quên em gái mà!!"
Trong lòng Chu Gia Di, Tần Mặc từ trước đến nay nhàn nhạt chưa từng lộ ra tâm tình như thế này, lúc này đột nhiên thay đổi, có chút choáng ngợp, hai má càng đỏ hơn, giống như một con tôm hùm bị hấp chín.
Mãi cho đến khi lên xe, Chu Gia Di mới dần dần bình tĩnh lại, dọc theo đường đi cô cứ lén lút nhìn Tần Mặc, cho dù chỉ là nhìn thoáng qua, cô cũng không khỏi mê đắm.
Cả hai đi loanh quanh trong siêu thị rồi mua cả một xe đồ ăn, tuy không nắm tay nhau như những cặp đôi bình thường nhưng Chu Gia Di vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Buổi chiều đến công ty, Tần Mặc gọi điện cho quản lý Triệu nói điều người qua cho cô, sau một hồi sững sờ, quản lý Triệu mới gật đầu đồng ý.
Sau cuộc điện thoại, Tần Mặc bảo người gọi Diệp An Nhiên tới, khi Diệp An Nhiên đi vào, cô không ngẩng đầu mà chỉ nói, “Ngày mai đến chi nhánh trước báo cáo với quản lý Triệu.”
Diệp An Nhiên sững sờ, nhất thời không trả lời.
“Đi ra ngoài.” Tần Mặc không quan tâm nàng có đồng ý hay không, tóm lại đây là công ty của cô, còn nàng chỉ là nhân viên.
Diệp An Nhiên rốt cuộc hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Tần Mặc, đối phương đang đắm chìm trong công việc cũng không thèm nhìn nàng, nàng còn nghi ngờ không biết hai câu vừa rồi có phải do Tần Mặc nói hay không. Nàng mím môi, tự hỏi tại sao đối phương đột nhiên chuyển nàng đi, giống như trước đó cô đã điều nàng về đây.
Sau khi đồng ý, nàng quay người rời khỏi văn phòng. Mặc dù ngày mai sẽ báo cáo với văn phòng chi nhánh, nhưng hôm nay Diệp An Nhiên cũng không định lười biếng, nàng vẫn lấy cây lau sàn và xô để lau cầu thang. Bởi vì đều quét dọn mỗi ngày, cầu thang không còn tích tụ một lớp bụi dày như lúc đầu, điều này khiến Diệp An Nhiên nhàn hơn rất nhiều.
Nhưng sau khi lau xong, Diệp An Nhiên vẫn còn mệt mỏi vì đau lưng, nàng xách cây lau sàn và xô đến phòng giặt, xả nước và giặt giẻ lau.
Làm xong, nàng xoa eo rồi lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện còn hơn nửa tiếng nữa mới tan sở, còn cả nửa tiếng nữa, Diệp An Nhiên không biết mình sẽ làm gì vào khoảng thời gian này. Nàng không phải là tạp vụ duy nhất trong tòa nhà này, chỉ là những người dọn dẹp đó về cơ bản là những bác gái đã 50 hoặc 60 tuổi, nàng không có tiếng nói chung với họ.
Cuối cùng nàng cũng tìm được một chỗ ngồi xuống ở lối vào cầu thang, một khi rảnh rỗi sẽ nghĩ tới, ngồi ở bậc thềm lạnh lẽo, không khỏi nghĩ đến lời vừa nói của Tần Mặc.
Nàng còn nhớ khi còn ở văn phòng, Tần Mặc nói sẽ khiến nàng sống không bằng chết, nhưng chỉ sau mấy ngày nỗ lực, đối phương đã đổi ý, chuyển nàng sang chi nhánh.
Thật ra, nàng nên vui mừng vì có thể tránh xa Tần Mặc mới đúng, cho nên khi Diệp An Nhiên cảm thấy trên mu bàn tay có cảm giác ẩm ướt, khi nhìn xuống thấy vệt nước, nàng càng không thể tin được, nàng đưa tay lên lau mặt và thấy rằng mình quả thật đã rơi nước mắt.
Buổi chiều sau khi tan tầm, Diệp An Nhiên vội vàng đến trường đón Diệp Hân Dao, mặc dù thời gian tan sở sớm hơn nhiều so với khi nàng làm việc trong nhà hàng nhỏ, nhưng lúc này toàn bộ khuôn viên trường đều đã trống rỗng.
Bảo vệ ở cổng trường biết nàng, nàng chỉ nói một câu là tới đón con thì đã được cho vào.
Lúc này trời cũng đã sẩm tối, ngoại trừ đèn đường, các phòng học đều không bật đèn vì không có ai, nhìn từ bên ngoài tối đến đáng sợ, trong phòng học chỉ có một ngọn đèn dầu.
Diệp An Nhiên quen thuộc bước vào, thấy Diệp Hân Dao đang cúi đầu làm bài một cách nghiêm túc, nàng có chút áy náy và hối hận, vì hôm đó xảy ra ẩu đả, lại đổi chỗ làm nên nàng không cho con ở nội trú nữa, ngày nào cũng tới đón con về.
Chỉ là sau khi tan sở mới tới đây thì hơi muộn, đứa nhỏ chỉ có thể ngồi trong lớp làm bài tập chờ nàng tới đón, mùa hè thì không sao, trời tối muộn, đợi đến đông thì cũng không ổn cho lắm. Chỉ nghĩ đến con bé đã hạnh phúc như thế nào khi nghe rằng không cần phải ở nội trú tại trường nữa, nàng lại có chút do dự, quyết định tới mùa đông lại tính sau.
Khi thấy nàng đến, con bé rất vui mừng, nhanh chóng cất sách trên bàn vào cặp sách, đeo cặp lên vai rồi chạy về phía nàng. Nàng mỉm cười cầm cặp sách của con trên tay, nắm tay con bước ra khỏi lớp.
Họ đi về bằng xe buýt, đứa bé còn quá nhỏ, đi bộ về sẽ không chịu nổi. Khi đi ngang qua chợ bán thức ăn, Diệp An Nhiên hơi do dự, nhưng vẫn đi vào mua một con cá, nàng nghĩ khó lắm mới có được chút tiền lương, nên trích một ít ra cải thiện cuộc sống, cho con gái ăn uống dinh dưỡng một chút.
***
Ngày hôm sau nàng trực tiếp đến văn phòng chi nhánh, làm công việc như trước, các nhân viên ở văn phòng trước vẫn nhớ mặt nàng, thấy nàng về thì liên tục chỉ trỏ, tệ hơn nữa là trực tiếp ở trước mặt nàng âm dương quái khí chỉ cây dâu nhưng mắng cây hòe.(*)
*Âm dương quái khí: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.
*Chỉ cây dâu để mắng cây hòe: còn có thể hiểu cách khác là chỉ chó mắng mèo, tấn công gián tiếp kẻ địch thông qua một trung gian khác.
Chỉ có Vưu Tiếu là vui nhất, khi nàng đến nhà ăn của nhân viên ăn cơm, cô ấy không ngừng khuyên nàng ăn nhiều một chút, nói rằng nàng quá gầy, nhưng kỳ thật nàng cũng không ốm cho lắm, chỉ là Vưu Tiếu cảm thấy Tần Mặc nhất định sẽ làm khó nàng.
Đồng nghiệp trong văn phòng cảm thấy Diệp An Nhiên dễ bắt nạt nên càng được nước làm tới, nhiều công việc ngoài phạm vi của nàng đều bắt nàng làm, nhưng Diệp An Nhiên cũng không quan tâm lắm, dù sao thì nàng cũng có thể học hỏi được nhiều hơn. Sau bảy năm, sự phát triển nhanh chóng của công nghệ từ lâu đã khiến cô bị thành người tối cổ, nhiều điều nàng học được ở trường đã lỗi thời từ lâu.
Nhưng cũng vì điều này, Diệp An Nhiên ngày càng không thể đón Diệp Hân Dao tan học đúng giờ. Một buổi tối có quá nhiều việc, Diệp An Nhiên không còn cách nào khác, đành phải gọi điện thoại cho Vưu Tiếu.
“Tiếu Tiếu, cô đang ở đâu thế?” Thực ra câu này chỉ như hỏi thừa, trời đã tối, chắc là Vưu Tiếu đang ở nhà.
Chắc chắn rồi, Vưu Tiếu cười nói, “Tất nhiên là tôi đang ở nhà, có chuyện gì vậy?”
Diệp An Nhiên do dự, không biết nên mở lời thế nào với Vưu Tiếu.
“Làm sao vậy, có chuyện gì cô cứ nói đi, sao cứ ấp úng thế?” Vưu Tiếu tính tình nóng nảy, nghe Diệp An Nhiên do dự như thế thì trở nên lo lắng.
“Tôi muốn nhờ cô đến đón Hân Dao hộ tôi, tôi vẫn đang tăng ca.”
Vưu Tiếu cười một cái: “Tôi đi ngay đây."
Diệp An Nhiên cảm kích nói: "Cám ơn cô Tiếu Tiếu, cám ơn cô rất nhiều."
Vưu Tiếu giả bộ tức giận: "Cô nói cái gì đó, chúng ta là bạn tốt, không phải sao? Còn phải nói cảm ơn khách sáo như vậy à."
Diệp An Nhiên nói: "Tôi không..."
"Được rồi." Vưu Tiếu vội vàng cúp điện thoại: "Tôi đi đón bảo bối nhỏ nhà ta."
Diệp An Nhiên nhìn màn hình điện thoại đã bị cúp máy, cũng không nhịn được cười, một lúc sau lại tiếp tục làm việc, lần nữa nhận được cuộc gọi của Vưu Tiếu đã là hơn nửa tiếng sau, nàng tưởng Vưu Tiếu nói đã đón được con, nhưng khi bắt máy, nàng lại nghe thấy giọng nói của Vưu Tiếu run lên.
"An... An Nhiên, Dao Dao... Dao Dao... con bé bị xe đụng rồi..."
Editor: Tử Hy