Thân thể Tần Nguyệt cứng đờ, động tác dưới chân cũng dừng lại, cô vốn tưởng rằng này chỉ là ảo giác, không nghĩ tới ngay sau đó lại vang lên một tiếng nữa.
An Nhiên, An Nhiên, trong lòng mặc niệm cái tên này, thân thể Tần Nguyệt không khỏi lay động hai cái, lảo đảo đi ra khỏi phòng.
Sau khi trở về phòng, Tần Nguyệt không tài nào ngủ nổi, thật ra cô không phải người hoạt bát thích náo nhiệt, đối mặt với căn phòng tĩnh lặng như vậy, phảng phất như một con dã thú đang há miệng nuốt lấy cô, trong lòng bồn chồn không thôi, dường như có thứ gì đó trong cơ thể cô đang khiến cô muốn phá hủy mọi thứ ngay trong tầm mắt.
Cô đứng dậy đi dép lê xuống lầu, có vài chai rượu đang nằm ngổn ngang trên bàn, chỉ còn một chai đứng thẳng, bên trong vẫn còn phân nửa bình, cô lấy ly ra rồi tự rót cho mình.
Vì để giải sầu nên cô cũng không để ý lắm mà cứ rót đầy ly, cô vốn không thích uống nên rất ít khi đi uống rượu, nên sau khi uống xong gần như bị sặc nhưng cô vẫn cố chấp uống hết ly.
Tuy nhiên tốc độ chậm lại rất nhiều, uống xong một ly cô cảm thấy chóng mặt, khi bước về phòng thì cả người như giẫm phải bông, may mà cô đi về suôn sẻ không bị vấp nữa, bằng không lấy tình trạng hiện giờ của cô nếu không thể ổn định cơ thể, e rằng chỉ cần ngã ra đất cũng sẽ khó đứng dậy.
Bởi vì uống rượu, sau khi nằm lên giường không bao lâu cô đã ngủ mê man, kết quả là trong giấc ngủ lại mơ thấy Diệp An Nhiên.
Khi cha mẹ vừa mới qua đời, tài sản trong gia đình nhanh chóng bị người thân chia nhau vét sạch, tuy được nhà họ hàng nuôi nấng nhưng cũng không bằng một kẻ ở.
Vì vậy, khi cô được cha của Diệp An Nhiên đưa về, nhìn thấy Diệp An Nhiên đang mặc váy công chúa hạnh phúc, cô chỉ thấy ghét và ghen tị với nàng, tuy nhiên chỉ là phận ăn nhờ ở đậu nên cô không thể hiện cảm xúc này ra ngoài mà lại còn nhanh chóng cùng nàng trở thành bạn bè thân thiết không có bí mật gì với nhau.
Mặc dù lúc đầu đó là biện pháp duy nhất, nhưng sau này cô thực sự coi Diệp An Nhiên là bạn tốt, nhưng khi biết sự thật, cô đã hận cả nhà họ Diệp bao gồm cả Diệp An Nhiên. Nhưng cô không biểu hiện ra, dù sao thì cô và chị gái vẫn phải phụ thuộc vào nhà họ Diệp.
Cô đã rất sốc khi biết Diệp An Nhiên thích chị gái mình, nhưng điều khiến cô không thể chấp nhận được chính là việc chị gái mình thực sự qua lại với Diệp An Nhiên, sau đó, nghe chị gái kể cho mình biết kế hoạch thì cô mới an tâm, dù sao đó cũng là con gái của kẻ thù.
Cô vẫn nhớ vào một đêm năm đó, cô vốn dĩ muốn đến phòng chị gái để hỏi chuyện học hành, nhưng không có ai trong phòng cả, cô đoán chị mình đang ở trong phòng Diệp An Nhiên giảng bài cho nàng. Bài tập về nhà của Diệp An Nhiên vẫn luôn kém, nàng đã nhiều lần thi trượt môn toán nhưng lại chưa bao giờ để tâm, mỗi lần cha Diệp chỉ trích nàng, nàng lại gục đầu xuống đáng thương như một chú cún con.
Nhưng ngay sau khi cha Diệp rời khỏi, nàng lại vui vẻ như thường, thấy vẻ ngoài vô tư của nàng như vậy càng khiến cô thêm chán ghét. Nhưng khi bước vào năm thứ ba trung học, Diệp An Nhiên không còn nhàn nhã như xưa, nàng muốn học cùng trường đại học với chị gái, nhưng chị gái cô lại thi vào trường đại học trọng điểm số một, còn với thành tích của mình thì nàng có thể thi đậu một trường tầm trung đã là tốt lắm rồi.
Sau đó, mỗi ngày chị gái cô đều dành thời gian để bổ túc cho nàng, khi cô bước đến phòng của Diệp An Nhiên đã nghe thấy giọng nói của chị gái mình, nhưng khi cô bước qua thì không có một tiếng động nào trong phòng.
Cô nhìn thấy chị gái ôm Diệp An Nhiên, còn nàng thì đàn ngồi trong lòng chị gái, chị ấy đang hôn nàng.
Diệp An Nhiên quay lưng về phía cô nên không nhìn thấy biểu tình của nàng, nhưng Tần Mặc đang đối mặt với cô, dưới ánh đèn, cô đã nhìn thấy tình yêu sâu đậm trong mắt chị gái mình.
Thật ra, trước giờ cô chưa từng nghĩ Tần Mặc thật sự thích Diệp An Nhiên, bởi vì khi hai người ở bên nhau, Tần Mặc trước sau vẫn luôn lạnh nhạt hờ hững, đối với nàng không khác gì người khác, nên cô rất yên tâm để Tần Mặc và Diệp An Nhiên ở bên nhau.
Sau đêm đó, cô đã cãi nhau với chị gái mình một trận, nhắc nhở chị đừng quên rằng Diệp An Nhiên là con gái của kẻ thù, chị gái cô không nói gì cả, thấy vậy thì cô tức giận rời khỏi phòng, mấy ngày sau cũng không thèm nói chuyện với chị mình, sau cùng vẫn là chị cô nhận thua trước.
Cô vẫn nhớ như in cái ngày làm hòa với chị gái, chị cô cúi đầu, cả khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối, giọng nói cô mang theo suy sụp: "Em nói đúng, chị không thể diễn giả làm thật, sa vào tình yêu."
Tuy nhiên cô vẫn lo lắng, mỗi khi hai người họ hòa hợp ở chung cô đều cẩn thận quan sát chị gái, khi thật sự thấy chị gái mình không đả động gì đến Diệp An Nhiên mới khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là cô không biết rằng, có một loại tình yêu sẽ biến mất theo thời gian, nhưng có một loại khác sẽ khó quên và không bao giờ xóa được.
Mà Diệp An Nhiên đối với chị cô chính là loại thứ hai đó, chỉ là sự thật đó, khi còn ở nước ngoài nghe thấy chị gái lẩm bẩm tên của Diệp An Nhiên sau khi say trong một buổi xã giao thì mới nhận ra.
Lúc đó cô vẫn luôn cho rằng chị gái mình đã buông được Diệp An Nhiên, dù sao sau khi làm ra chuyện như vậy, chị cô vẫn luôn bình tĩnh như trước.
Việc đưa Diệp An Nhiên vào tù là do cô quyết định, sau sự việc đó, mẹ của Diệp An Nhiên đã lái xe đâm chị gái, nếu không được đưa đến bệnh viện kịp thời, chị gái cô đã sớm mất mạng.
Khi chị gái hôn mê, cô đã kiện người ra tòa, không ngờ Diệp An Nhiên sẽ vào tù thay cho mẹ nàng, nhưng như vậy cũng không phải chuyện không tốt, vì vậy cô cứ mắt nhắm mắt mở cho qua. Chờ tới lúc chị gái cô tỉnh dậy, mọi thứ đã trở thành một kết cục đã định.
Thật ra cô cũng có chút lo lắng, sợ chị gái mình tức giận, dù sao cô cũng tận mắt nhìn thấy chị gái mình thích Diệp An Nhiên nên mới không vạch trần việc gánh tội thay của Diệp An Nhiên.
Cũng may là chị gái không nói gì, cũng không quan tâm, sau khi chị gái đi nước ngoài thì cô cũng đi cùng.
Khi cô nghe thấy chị gái gọi tên Diệp An Nhiên trong cơn say, và nhìn thấy những giọt nước mắt từ khóe mắt của chị gái, cô biết rằng chị gái mình không phải là không yêu Diệp An Nhiên nữa, mà chỉ là đã chôn chặt tình cảm dành cho nàng vào tận đáy lòng.
Nhưng sau này, cô cũng không còn nghe thấy chị gái gọi tên Diệp An Nhiên nữa, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm, tự an ủi mình rằng đêm đó chỉ là nằm mơ, hoặc là nghe thấy ảo giác.
Sau một thời gian dài viện cớ này, cô thật sự quên mất chuyện đêm đó.
Mới bảy năm trôi qua, số người theo đuổi chị gái vô số, kể cả nam lẫn nữ, nhưng chưa từng có một người vừa ý chị ấy, cô không chủ động hỏi, vì sợ khi hỏi, câu trả lời sẽ khiến cô không thể chấp nhận được.
Nhưng cô không ngờ rằng sau nhiều năm như vậy, cô lại được nghe thấy tên của Diệp An Nhiên từ miệng chị mình.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tần Nguyệt chỉ thấy đầu ẩn ẩn đau nhức, cô đờ đẫn nhìn trần nhà một hồi mới nhớ ra chuyện xảy ra tối hôm qua.
Cô nở một nụ cười khổ, cầm điện thoại lên nhìn, đã hơn mười giờ, lại nằm trên giường một lúc, cô tắm rửa thay quần áo, vừa bước xuống lầu đã thấy chị mình ngồi ở bàn đang dùng cơm.
Cô có thể nhớ được chị mình luôn đến công ty lúc 8 giờ, đi tới ngồi đối diện với chị cô, cô cười nói: "Sao bây giờ mới ăn cơm?"
Tần Mặc khẽ nói: "Chị mới ngủ dậy."
"Chị à, chị đêm qua thật sự rất dọa người, nửa đêm một mình uống rượu, nếu không phải nửa đêm em tỉnh dậy đi vệ sinh, có lẽ chị sẽ ngủ ở phòng khách cả đêm."
Tần Nguyệt mặt nở nụ cười, ung dung nói, khi nói lời này, cô nhìn chằm chằm Tần Mặc mà không chớp mắt, quả nhiên nhìn thấy động tác dừng tay của Tần Mặc.
Nhưng chỉ chốc lát Tần Mặc đã khôi phục lại vẻ mặt như ngày thường: "Cảm ơn em chuyện tối hôm qua."
Tần Nguyệt không tiếp tục đề tài: "Chị, mấy ngày nữa là giỗ cha mẹ, chị có muốn dẫn chị Gia Di đi cùng không?"
Tần Mặc sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt hơi không tự nhiên nhìn đi chỗ khác: "Cũng đã nhiều năm rồi, chị vẫn không ổn định cuộc sống, cha mẹ sẽ không cảm thấy yên tâm nơi chín suối, dù là nam hay nữ, chỉ cần dẫn tới ra mắt, nhất định cha mẹ cũng sẽ thấy hạnh phúc."
"Không phải em cũng chưa kết hôn sao?"
Tần Nguyệt bất mãn phản bác: "Em nhỏ hơn chị mà."
"Một tuổi mà thôi." Giọng Tần Mặc vẫn đạm mạc như cũ.
Tần Nguyệt nhớ tới cái tên mà Tần Mặc đã gọi trong miệng tối hôm qua, rốt cuộc không nhịn được nữa, tức muốn hộc máu đứng dậy khỏi ghế, chế nhạo: "Chị à, chị còn đang nghĩ đến Diệp An Nhiên đúng không? Cũng đã bảy năm rồi, chị vẫn chưa quên được cô ta sao? Đừng quên, cô ta là con gái của kẻ thù. Cho dù chị có quên đi hận thù, thì, sau bao nhiêu năm, cô ta cũng có thể đã kết hôn và có con, mà cho dù chưa kết hôn, cô ta sẽ trở về bên chị sao? Em chỉ sợ khi thấy chị thì cô ta chỉ hận không thể đồng quy vu tận * với chị thôi."
*Đồng quy vu tận: cùng chết chung.
Trái tim Tần Mặc đau nhói như bị kim đâm vào, lúc cô còn chưa kịp nghĩ ra tại sao Tần Nguyệt lại nói câu này thì đã vô thức phản bác lại: "Không liên quan đến cô ấy."
"Hừ!" Tần Nguyệt lại chế nhạo mắng Tần Mặc: "Không liên quan, không liên quan mà lúc ở Mỹ hồi năm năm trước, chị lại bận rộn làm việc ngày đêm không chịu nghỉ ngơi. Không liên quan, khi chị đi xã giao uống say, trong miệng sao chỉ gọi tên Diệp An Nhiên, đã vậy còn chảy nước mắt, không liên quan thì hôm qua là ai uống say rồi lại gọi tên Diệp An Nhiên, còn nắm tay của em không chịu buông."
Tần Mặc khiếp sợ nhìn Tần Nguyệt, tựa hồ chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ làm ra chuyện như vậy, huống chi còn để cho Tần Nguyệt biết.
Tần Nguyệt hung hăng nói: "Sao, không ngờ là em lại biết đúng không? Em thật sự không biết Diệp An Nhiên rốt cuộc tốt đẹp ở chỗ nào, bảy năm nay rồi mà chị vẫn chưa quên được. Cô ta đã cho chị uống thứ canh quái quỷ gì rồi hả? Chị hãy chết tâm đi, trên đời không phải chỉ có Diệp An Nhiên là phụ nữ, tại sao chị cứ phải bám riết lấy cô ta? Chị và cô ta không có khả năng đâu, dù chị có bằng lòng thì Diệp An Nhiên sẽ nguyện ý chắc?"
Tần Mặc chậm rãi nắm chặt tay, Tần Nguyệt không cam lòng mà trừng mắt nhìn cô, không khí trên bàn ăn càng thêm ngưng tụ.
Editor: Tử Hy