Tựa như sét đánh giữa trời quang, điện thoại tuột khỏi tay Diệp An Nhiên. Vào một đêm nhiều năm trước, khi nàng và Tần Mặc cùng nhau ngồi trên sô pha xem phim thần tượng, vì là phim thần tượng nên nam nữ chính tự nhiên rất xứng đôi, tình tiết cũng rất cẩu huyết kinh người, nàng vẫn còn nhớ một cốt truyện là nam chính đang đi làm thì nhận được cuộc gọi của nữ chính bị tai nạn xe cộ.
Lúc đó, điện thoại di động từ trên tay nam chính rơi xuống đất, không chỉ vậy, toàn bộ thế giới của nam chính lập tức rơi vào tĩnh lặng. Lúc đó nàng còn nằm trong vòng tay của Tần Mặc mà cười, cười đến nỗi chảy cả nước mắt, cho rằng nam chính quá khoa trương, không hổ là phim truyền hình.
Nhưng bây giờ nàng đang sắm vai của nam chính ngày đó, chỉ khác là thế giới của nàng không hề tĩnh lặng, bởi vì đầu óc nàng bây giờ chỉ toàn lời nói của Vưu Tiếu, rối như tơ vò.
Dao Dao của nàng bị tai nạn, còn là một vụ tai nạn xe cộ...
May mắn thay, chất lượng của chiếc điện thoại này rất tốt. Dù có bị rơi xuống đất còn nảy lên hai cái mới hoàn toàn nằm im nhưng nó vẫn không không bị vỡ, giọng của Vưu Tiếu vẫn không ngừng phát ra từ điện thoại. Nhưng mà chất lượng tốt cũng quá bình thường, suy cho cùng thì cũng không phải là smartphone, khi nàng mua chiếc điện thoại kiểu cũ này, người bán nói rằng chiếc điện thoại này vẫn không việc gì ngay cả khi nó rơi từ một tòa nhà cao 20 tầng.
Nàng đương nhiên không tin, bởi vì sẽ không có ai lên tầng hai mươi đánh rơi điện thoại, thế là ông chủ đặt điện thoại xuống đất, dùng chân giậm mạnh mấy cái rồi cầm điện thoại ném vào tường.
Không biết còn tưởng là kẻ thù giết cha, sau đó điện thoại không hỏng còn nàng thì vẫn đau đớn móc tiền ra trả tiền điện thoại.
Sau khi nhặt điện thoại lên, Diệp An Nhiên hỏi Vưu Tiếu địa chỉ bệnh viện rồi nhanh chóng cầm túi chạy nhanh ra ngoài công ty, mặc dù đã hơn tám giờ nhưng giờ cao điểm tan sở vẫn chưa trôi qua, nàng ở bên lề đường vẫy tay nhiều lần, mấy xe taxi đều đã có người, nhưng nếu đi xe buýt, có thể còn lâu hơn.
Nàng không biết mình đã đứng bên lề đường bao lâu rồi, cánh tay vẫy xe cũng phát đau, vừa vẫy tay vừa rơi nước mắt, mọi người đi qua nhìn thấy vậy thì chỉ nhìn nàng với ánh mắt như nhìn người bị bệnh thần kinh, nhưng nàng không quan tâm, trong đầu chỉ nghĩ tới con gái.
Nàng rất hối hận, nếu không tăng ca thì tốt rồi, nếu nàng đón con sớm hơn, con bé có thể đã không bị tai nạn xe cộ, nếu không làm ở đây, nàng vẫn là nhân viên của một quán ăn nhỏ, con gái cũng không ở lại, sẽ không bị tai nạn xe.
Tất cả đều là do nàng không tốt, nếu không phải do nàng thì làm sao con gái lại bị tai nạn xe cộ, nước mắt lưng tròng, nhưng nàng vẫn nhìn thấy một chiếc xe máy đang đậu trước mặt mình.
"Chị gái, muốn đi đâu?"
Dù đã đội mũ bảo hiểm nhưng cả giọng nói và quần áo cũng có thể biết đây là đàn ông, không thể tránh khỏi, Diệp An Nhiên nhớ đến lần từng ngồi xe ôm trước kia, nhưng nàng vẫn lau nước mắt vừa nhanh nhẹn ngồi lên xe vừa nói địa chỉ.
Mặc dù mới vào mùa thu không lâu, nhưng do chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm quá lớn nên ngồi xe ôm không được thoải mái như mùa hè, làn gió lạnh phả vào người khiến người ta nổi da gà. Hai tay Diệp An Nhiên nắm chặt vào xe, lo lắng nhìn xung quanh quần áo của người đàn ông, nàng sợ chuyện đó lại xảy ra một lần nữa.
May mắn thay, người đàn ông lái xe ôm không có ý xấu, anh ta đi hết một đoạn đường đông đúc nhộn nhịp, Diệp An Nhiên thúc giục người đàn ông chạy xe nhanh hơn, khi chờ đèn đỏ và bị tắc đường trong lòng lại nóng như lửa đốt.
"Bác tài, tôi đang gấp, anh có thể chạy đường tắt được không?" Diệp An Nhiên hét lớn, nhưng bởi vì gió, người đàn ông vẫn không có phản ứng, nàng lại hét lên.
"Không được, nguy hiểm lắm." Người đàn ông không chút do dự từ chối.
Sau đó, chính là Diệp An Nhiên nói tăng tiền, anh ta liền miễn cưỡng đồng ý, trên thực tế đi đường nhỏ là chuyện rất bình thường, thỉnh thoảng có khách hàng sốt ruột không chờ nổi sẽ yêu cầu như vậy.
Nhưng Diệp An Nhiên không ngờ tới phòng lộ thiên phùng suốt đêm mưa (*), khi chạy vào con hẻm nhỏ xe máy đã va chạm với một chiếc xe đạp.(*) Ốc lậu thiên phùng thâu đêm vũ: nhà dột gặp mưa suốt đêm (= họa vô đơn chí)
Tuy nhiên đã phanh kịp thời, người đàn ông điều khiển xe máy phản ứng nhanh, tốc độ xe đạp cũng không nhanh nên mọi người không bị thương nhiều, ngoại trừ xe đạp bị biến dạng.
Diệp An Nhiên cố gắng gượng dậy khỏi mặt đất, trên người nàng có nhiều vết trầy xước, quần áo chỗ đầu gối và khuỷu tay đã bị sờn rách, da bị mài mòn và rỉ máu. Tuy nhiên, vấn đề nghiêm trọng nhất là khuôn mặt của nàng. Nàng nhận thấy mặt và tai phải nóng ran và đau đớn, thử sờ một chút thì bàn tay lập tức lấm tấm một lớp máu, nhưng nàng không quan tâm, vẫn cố chống lại cơn đau mà bước về phía trước.
Chủ xe đạp cũng đang mắng chủ xe máy, khi nàng đang định bỏ đi thì người đàn ông lái xe máy túm lấy Diệp An Nhiên quát: "Cô đi đâu vậy, do cô bắt tôi chạy đường tắt, nếu không, đại loại là chuyện này cũng sẽ không xảy ra. Tôi nói cho cô biết, đừng hòng chạy, để xảy ra việc này, trách nhiệm thuộc về cô."
Diệp An Nhiên biết rằng người đàn ông này nói đúng, nhưng nàng thực sự không có thời gian để trì hoãn ở đây, Dao Dao của nàng đang ở bệnh viện, nàng muốn đến đó càng sớm càng tốt.
Nhưng chủ nhân xe máy không chịu để cô đi, chủ chiếc xe đạp cũng sợ không có ai bồi thường nên đã kéo Diệp An Nhiên lại không cho nàng đi.
Diệp An Nhiên từ trong túi móc ra ba trăm tệ, nhét vào tay hai người: "Hai vị à, con gái tôi còn đang chờ tôi trong bệnh viện, tôi đang rất vội..."
Người phụ nữ đi chiếc xe đạp chế nhạo, "Con gái cô ở bệnh viện thì tôi cũng phải đi bệnh viện. Nhìn xem, tôi bị đâm thành dạng gì rồi, chỉ có chút tiền này mà muốn đuổi tôi đi à, tưởng tôi là ăn mày chắc!" Nói xong bà ta còn giơ tay áo lên, không ngừng đưa tới trước tầm mắt Diệp An Nhiên.
Diệp An Nhiên chỉ cảm thấy chóng mặt và ù tai, thật ra người phụ nữ đi xe đạp không bị thương nặng gì cả, nơi bà ta cho Diệp An Nhiên xem thế nhưng chỉ là bị trầy da nhẹ, nàng hiểu rằng người phụ nữ này chỉ muốn nhân cơ hội đó để kiếm một chút tiền.
Nếu như trước đây, nàng nhất định sẽ âm thầm chịu đựng sự quấy rối của bà ta, sẽ đưa một khoản tiền nhỏ, nhưng Dao Dao của nàng vẫn đang đợi nàng trong bệnh viện, nàng không có thời gian để lãng phí ở đây. Nàng nắm chặt dây đeo của chiếc túi ẩm, nói với người phụ nữ: "Chỉ có ngần ấy tiền thôi, có lấy hay không thì tùy."
Nói xong, nàng định lấy lại tiền từ tay bà ta, người phụ nữ kia không ngờ rằng đứa con gái nhát gan này bỗng trở nên cứng rắn như vậy, bà ta nhìn nàng chằm chằm rồi lùi lại một bước, nói với giọng hằn học: "Yo yo, mày đụng phải tao rồi còn nói với cái giọng đó à, mày đừng chạy, gọi người tới nói chuyện phải trải đi, nếu không hiệu quả thì chúng ta đến đồn cảnh sát. Tao muốn xem ai mới có lý."
Diệp An Nhiên mím môi, đôi đồng tử đen như mực nhìn chằm chằm người phụ nữ, thấy bà ta chột dạ thì nàng mở miệng," Vậy thì chúng ta đi luôn đi." Nói xong liền chuẩn bị lôi kéo bà ta đi.
Quả nhiên, khi người phụ nữ nhìn thấy Diệp An Nhiên cứng tới cùng như vậy, bà ta lập tức sợ hãi hất tay Diệp An Nhiên ra, sau đó vừa dựng xe đạp lên vừa thô bạo chửi: "Phi, xem như tao xui xẻo, mày cũng đừng đắc ý, chẳng qua bây giờ tao đang vội, nếu có thời gian thì chuyện này chưa xong đâu."
Diệp An Nhiên không nói một lời, nhìn bà ta đạp xe rời đi, sau đó chuẩn bị đi lên vỉa hè để vẫy taxi, dù sao vẫn còn một đoạn xa nữa mới tới bệnh viện, chủ chiếc xe máy đã ngăn Diệp An Nhiên lại, muốn đưa nàng đi.
Diệp An Nhiên không nghĩ ngợi lâu, dù sao cũng không dễ dàng gọi xe, lần này bọn họ không đi đường tắt nữa, khi đến cổng bệnh viện, Diệp An Nhiên đưa thêm 50 tệ, trước đó anh ta đã nhận 100, trước sau cộng lại là 150, đã đủ.
Người đàn ông liếc nhìn Diệp An Nhiên, lấy tờ 100 tệ trong túi ra đưa cho nàng, cầm tờ 50 đi.
Diệp An Nhiên vẫn chưa hiểu ý của một người đàn ông thì đối phương đã khởi động xe. Trước khi rời đi, anh ta nói: "Mọi người không dễ dàng gì."
Mắt Diệp An Nhiên bỗng nóng rực, vừa cảm động trên thế giới này vẫn còn có người tốt vừa đi vào bệnh viện, khi nàng vội vàng chạy vào phòng cấp cứu nhưng không thấy ai, nàng phải kéo y tá lại hỏi, mới biết bệnh viện này còn có những phòng cấp cứu khác, ở tầng dưới.
Khi nàng đến đó thì thấy Vưu Tiếu với vẻ mặt nôn nóng, khi vừa thấy nàng, cô liền gào khóc lớn: "An Nhiên, tôi rất xin lỗi cô, tôi không ngờ mới không cẩn thận một chút đã để xảy ra chuyện này."
Tuy nàng cũng rất lo lắng, nhưng vẫn biết chuyện này không thể đổ lỗi cho Vưu Tiếu, nàng vừa vỗ lưng trấn an Vưu Tiếu vừa nhìn chằm chằm vào ánh đèn chói lọi trong phòng cấp cứu.
Trong tiếng khóc thút thít của Vưu Tiếu, nàng cũng đã biết toàn bộ câu chuyện. Trên đường cùng Diệp Hân Dao về nhà, sợ con bé đói nên cô ấy đã mua bánh rán cho con ở một quán bánh rán ở ngã tư đường, nhưng khi quay đầu lại thì đã thấy đứa trẻ bị xe đạp điện đâm vào.
Con bé bị đâm văng xa vài bước, không đứng dậy được và liên tục kêu đau bụng, cô vội vàng đưa con bé đến bệnh viện còn kẻ đâm phải thì nhân cơ hội đó mà bỏ chạy, đã được hai giờ kể từ khi đứa trẻ được đưa tới, nhưng vẫn chưa đi ra.
Vừa nói xong liền nhìn thấy một bác sĩ bước ra, đôi găng tay vô trùng màu trắng trên tay đã nhuốm đầy máu, Diệp An Nhiên nhìn mà choáng váng, cảm thấy muốn nôn: "Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi? Con bé thế nào rồi?"
"Vẫn còn đang cấp cứu." Bác sĩ nói xong lại cau mày, lại nói: "Cô à, trước tiên cô hãy đi băng bó vết thương trên cơ thể và trên mặt đi." Sau đó lại vội vàng rời đi.
Lúc này Vưu Tiếu mới phát hiện má phải và chỗ tai gần mắt của Diệp An Nhiên bị trầy xước, máu loãng ướt dầm dề hòa với bụi đen, cô nắm lấy tay Diệp An Nhiên ngăn nàng đang đuổi theo bác sĩ: "Bác sĩ nói đúng, cô mau xử lý vết thương trên mặt đi, lỡ bị nhiễm trùng rồi để lại sẹo thì không tốt lắm."
Trước đó vì quá lo lắng nên nàng không để ý đến những vết thương trên mặt và cơ thể mình, chỉ sau lời nhắc nhở của bác sĩ và lời thuyết phục của Vưu Tiếu thì mới cảm thấy đau, nhưng Diệp An Nhiên vẫn lắc đầu, nàng nhất định phải ở lại đây, nàng nhất định phải chờ Hân Dao hoàn thành ca phẫu thuật.
Vưu Tiếu đương nhiên không đồng ý, nói đã có cô ở chỗ này, nhưng làm sao giống nhau, Diệp An Nhiên kiên quyết không chịu rời đi, chỉ là trong lúc lôi kéo bỗng thấy chóng mặt, liền ngã thẳng người xuống.
Khi bóng tối nhanh chóng bao trùm tầm mắt, nàng nghe thấy tiếng kêu lo lắng của Vưu Tiếu, sau đó liền bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, nàng thấy mình đang nằm trên giường bệnh, trong phòng nồng nặc mùi thuốc khử trùng và tiếng nói chuyện, nàng nhận thấy vị trí cẳng chân và khuỷu tay phải đã được quấn băng gạc, còn vị trí của má và tai cũng có.
Vưu Tiếu đã không còn ở bên cạnh, nàng vừa xuống giường đi ra khỏi phòng bệnh, chỉ là khi vừa đi ra ngoài, liền đụng phải Vưu Tiếu, khi Vưu Tiếu thấy nàng đã tỉnh lại, trên mặt hiện lên một nụ cười vui mừng: "Cô tỉnh rồi à."
Diệp An Nhiên không có tâm trí để trả lời câu hỏi đó của Vưu Tiếu, nàng nắm lấy tay cô, sốt sắng hỏi: "Dao Dao đâu, Dao Dao sao rồi?"
Nụ cười trên mặt Vưu Tiếu lập tức biến mất, muốn nói lại thôi, Diệp An Nhiên bỗng thấy hơi sợ hãi, sợ sẽ nghe được tin xấu khiến nàng không chịu nổi, nàng cơ hồ là khẩn cầu nhìn Vưu Tiếu.
"Ca mổ thành công, nhưng con bé vẫn chưa tỉnh."
Editor: Tử Hy